Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 18: Vấn đề thể diện
Hôm nay không hiểu vì sao quản gia Chu lại tỏ ra có chút kiêu ngạo, cười nhạt đầy giả tạo nói: “Thiếu...gia, chuyện trong phủ này, lão phu nhân bảo ta vẫn có quyền quản.”
Hai từ "thiếu gia" được quản gia Chu kéo dài một cách cố ý, không giấu nổi ý tứ khinh thường, trịch thượng.
Phạm Nhàn mỉm cười nhìn ánh mắt đầy vẻ khinh bỉ của đối phương, cậu chưa bao giờ tủi thân vì thân phận con riêng nhưng gặp phải loại ánh mắt bẩn thỉu thế này thì vẫn không tránh khỏi cảm thấy hơi khó chịu.
Nhận thấy tình hình không ổn, một nha hoàn lanh lợi lén lút chạy đi tìm lão phu nhân. Còn lại các nha hoàn khác thì căng thẳng theo dõi tình hình, tuy danh nghĩa là nhị phòng nhưng ai cũng biết thân phận của thiếu gia Phạm Nhàn không mấy vinh quang. Hơn nữa, toàn bộ chi tiêu của biệt phủ ở cảng Đạm Châu này đều được rút từ kinh thành, do nhị phu nhân cấp.
Chính vì vậy mà quản gia Chu, tâm phúc của nhị phu nhân mới dám bất kính như thế với vị thiếu gia này. Dù sao trong mắt mọi người thì người sẽ thừa kế sản nghiệp to lớn của Bá Tước Tư Nam chắc chắn chỉ có thể là vị tiểu thiếu gia ở kinh thành, chứ không phải cậu thiếu niên mỉm cười đáng yêu mới mười hai tuổi này.
Tuy hạ nhân trong phủ luôn kính trọng và yêu thương Phạm Nhàn nhưng lúc phải chọn phe thì không ai dám mạo hiểm đắc tội với nhị phu nhân để đứng về phía cậu.
Chỉ có nha hoàn thân cận là Tư Tư nắm chặt lấy tay cậu. Phạm Nhàn hiểu rất rõ những toan tính của đám hạ nhân này, ai chả muốn sống dễ thở hơn chút nên cậu chẳng thấy buồn hay lạnh lòng, chỉ nghiêng đầu tò mò nhìn quản gia Chu, người trông có vẻ mặt mày không mấy tươi tỉnh, thầm nghĩ người này vẫn luôn ngoan ngoãn, sao giờ lại không nhịn được nữa rồi ?
Quản gia Chu là nhị quản gia ở phủ Bá Tước Tư Nam tại kinh đô, vì mắc một vài lỗi nhỏ nên bị đày đến nơi xa xôi hẻo lánh là cảng Đạm Châu này, nhưng ông ta chẳng hề thấy cuộc đời mình xa rời sự phồn hoa của kinh đô từ đây, cũng chẳng buồn rầu vì điều đó.
Chính thất của Bá Tước Tư Nam đã qua đời nhiều năm, nhị phu nhân sinh thêm một đứa con trai cách đây bảy năm, nhờ đó mà thế lực ngày càng vững mạnh, hơn nữa gia tộc nhà mẹ đẻ của bà cũng rất có máu mặt nên khả năng bà lên làm chính thất chỉ là vấn đề thời gian.
Để hoàn thành nhiệm vụ, quản gia Chu luôn cẩn thận quản lý biệt phủ Bá tước, tỏ ra cực kì tôn kính lão phu nhân, đối xử hòa nhã với người làm và rất ít khi can thiệp vào công việc của người khác. Nhưng mỗi lần nhìn thấy thẳng nhóc súc sinh đã khiến bản thân bị lưu đày trá hình kia, ông ta lại không kìm được để lộ suy nghĩ thật trong ánh mắt.
Tuy nhiên chẳng biết vì sao ông ta lại có chút sợ hãi cậu bé chỉ mới mười mấy tuổi đó.
Bởi vì bất kể ông ta đi đâu, dường như đều có thể thấy khuôn mặt luôn mỉm cười của cậu, lúc nào đôi mắt trong veo sáng ngời ấy cũng nhìn thẳng vào ông ta. Khuôn mặt ấy rất sạch sẽ, xinh đẹp nhưng nếu phát hiện nó xuất hiện bên cạnh mình từ lúc mở mắt ra cho đến khi đi ngủ thì cảm giác đó thật sự kỳ quái.
Khi quản gia Chu mặt đầy hòa ái đi chào hỏi hạ nhân, Phạm Nhàn với khuôn mặt xinh xắn của mình lại thập thò trong bụi hoa, đờ đẫn nhìn ông, lúc quản gia Chu cau mày kiểm tra sổ sách, khuôn mặt sạch sẽ ấy lại xuất hiện ở khung cửa sổ phòng, ngây thơ nhìn chằm chằm ông ta. Ngay cả khi quản gia Chu cung kính báo cáo với lão phu nhân thì khuôn mặt đáng yêu ấy cũng dựa nhẹ bên cạnh lão phu nhân, đôi mắt tràn ngập tò mò nhìn ông ta không chớp.
Cứ như thế vài tháng trôi qua, quản gia Chu cảm thấy mình sắp phát điên rồi, dù mở mắt hay nhắm mắt, ông ta cũng đều nhìn thấy khuôn mặt sạch sẽ, đáng yêu và vô hại ấy, giống như một cái mặt ma lơ lửng trong làn sương trắng, mà nếu không phải ma, sao lại có thể vừa đẹp vừa nhìn ông ta chằm chằm một cách chăm chú như thế.
Áp lực tinh thần này khiến ông ta gần như không chịu nổi, đến mức bắt đầu hoài nghi liệu có phải thằng nhóc này biết được ông ta đến để đối phó với nó hay không ? Nhưng quản gia Chu lại nhanh chóng bác bỏ suy nghĩ ấy, nột đứa con hoang tí tẹo như cậu, sao có thể hiểu nổi những mưu đồ hiểm độc trong thế giới của người lớn chứ.
Quản gia Chu cười lạnh, trong lòng nghĩ chuyện ở Đạm Châu sắp kết thúc rồi, cần gì phải chịu đựng cái thứ con hoang này nữa.
.....
.....
Phạm Nhàn không hề biết rằng việc cậu thản nhiên quan sát quản gia Chu lại có thể gây ra áp lực tinh thần lớn đến thế, mà kể cả khi biết thì chắc cậu cũng chẳng buồn áy náy. Cậu chỉ tò mò muốn xem thử nhị phu nhân ở kinh đô kia sẽ dùng thủ đoạn gì để đối phó với mình.
Nhưng khi thấy quản gia Chu mượn cớ mắng mỏ đại nha hoàn thân cận của cậu để làm mất mặt cậu, cảm xúc của Phạm Nhàn bắt đầu âm u hẳn, đến khi nghe được hai chữ "thiếu gia" đầy châm chọc kia, nụ cười trên gương mặt cậu cũng dần thu lại.
“Nghe nói mấy năm trước thiếu gia đã đuổi một đại nha hoàn ra khỏi phủ, đúng là quá lỗ mãng rồi.” Quản gia Chu làm như không thấy sắc mặt của thiếu niên thay đổi, vẫn tiếp tục nói, nét mặt đầy vẻ khinh khỉnh, “Sau này mấy chuyện trong phủ này, thiếu gia tuổi còn nhỏ, bớt lo chuyện bao đồng đi thì hơn.”
Phạm Nhàn cười nhạt: “Ông đang cảnh cáo ta phải ngoan ngoãn đúng không ?”
Quản gia Chu cúi đầu, miệng bảo không dám nhưng giọng điệu thì đầy vẻ kẻ cả: “Ta nào dám chứ ? Chỉ là trước khi ta đến đây, nhị phu nhân đã dặn dò rằng thiếu gia còn nhỏ, cần được ta để mắt nhiều hơn một chút.”
Phạm Nhàn cười khẩy: “Ông không sợ ta lấy uy thiếu gia ra mà cho ông ăn bạt tai à ?”
Quản gia Chu bật cười vuốt bộ râu lưa thưa dưới cằm, nói với vẻ chế giễu: “Tuy thiếu gia... từ nhỏ đã mất mẹ, ít người dạy bảo nhưng ai mà chẳng biết người từ bé đã đọc sách kinh thư, làm sao có thể hà khắc với hạ nhân như vậy được.”
Ông ta nhìn thiếu niên xinh xắn chỉ mới mười mấy tuổi đứng trước mặt mình mà thầm cười trong bụng, chỉ là một thằng nhóc miệng còn hôi sữa mà cũng đòi bày đặt làm chủ nhân ra oai với ta sao.
“Ồ.” Bấy giờ Phạm Nhàn như vừa chợt nhớ ra thân phận con riêng của mình, cậu tỉnh người, chẳng buồn đôi co thêm, xoay người bước đi, để lại ánh mắt ngạo mạn của quản gia Chu phía sau.
Tuy đám nha hoàn trong lòng bất bình thay cho Phạm Nhàn nhưng thấy cậu không nổi nóng với quản gia Chu thì cũng thở phào nhẹ nhõm. Tư Tư nắm lấy tay Phạm Nhàn, mắt rưng rưng,vừa thương thiếu gia vừa lo cậu tức giận, nàng lén liếc nhìn, chỉ thấy trong mắt Phạm Nhàn đầy sự bình thản, lúc này mới yên lòng.
Phạm Nhàn nắm tay Tư Tư bước vào phòng rồi kéo ra hai chiếc ghế nhỏ đặt trước cửa, cậu bảo Tư Tư ngồi một chiếc rồi xách chiếc ghế còn lại đi ra vườn.
Bọn hạ nhân và nha hoàn vẫn chưa rời đi, quản gia Chu thì vẫn đang đắm chìm trong cảm giác oai phong lẫm liệt vừa rồi.
Phạm Nhàn đặt chiếc ghế xuống trước mặt quản gia Chu làm mọi người đều ngạc nhiên, quản gia Chu cũng không hiểu cậu định làm gì, đang chuẩn bị hỏi thì cậu thiếu niên đã leo lên ghế đứng khiến cả đám người càng thêm hoang mang.
Lúc này Phạm Nhàn chỉ mới mười hai tuổi nên vóc dáng không cao, thêm chiếc ghế thì cậu mới miễn cưỡng cao ngang bằng quản gia Chu.
Mọi người đều tò mò không biết cậu đứng lên ghế để làm gì, và rồi trong tích tắc, Phạm Nhàn giơ tay phải lên, hà hơi hai cái rồi nâng tay cao lên.
“Ngài định làm gì ?” Câu hỏi của quản gia Chu chưa kịp nói thì bàn tay nhỏ bé của Phạm Nhàn đã vung ra sau rồi đập mạnh về phía trước !
Tiếng bạt tai vang dội để lại một dấu tay đỏ rực trên má ông ta, miệng ông ta rỉ máu, thân hình đổ nhào xuống đất, cả người choáng váng, đầu óc mơ hồ không thể tin nổi thằng nhóc này lại có sức mạnh lớn như vậy. Và quan trọng hơn....thằng nhóc này... lại thật sự dám đánh ông !
Phạm Nhàn nhảy xuống ghế, xoa xoa cổ tay rồi nhận lấy chiếc khăn tay từ một nha hoàn bên cạnh để lau tay, câki nhìn quản gia Chu đang nằm ôm mặt rên rỉ dưới đất, nhẹ nhàng nói: “Người đọc kinh thư cũng biết tát người đấy, ta không ngược đãi hạ nhân,nhưng rất sẵn lòng dạy cho ông hiểu thế nào là tác phong của một thiếu gia quý tộc."
Nhận xét
Đăng nhận xét