Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 15: Có thư từ kinh đô

Bầu trời thành Đạm Châu bỗng dưng tối sầm lại, những đám mây đen trĩu nặng treo lơ lửng, trông chẳng khác nào bông gòn bẩn vừa bị dính nước hay kẹo bông gòn nướng quá lửa cứ lờ lững trên đầu mọi người.

Nhưng dân sống ven biển thì đã quen với kiểu thời tiết này, họ biết còn lâu mới có mưa hay gió lớn nên chẳng ai bận tâm hay hoảng hốt cả. Chỉ khác là mấy năm trước khi đứa con trai riêng xung đẹp của Bá tước Tư Nam vẫn còn thích trèo lên mái nhà trong sân biệt phủ vào những ngày hè trước bão, hét toáng lên với cả thành phố: “Sắp mưa rồi, mọi người mau thu quần áo đi.”

“Phạm thiếu gia, sao dạo này không hét bảo mọi người thu quần áo nữa thế ?” Trên con phố chính duy nhất của cảng Đạm Châu, mấy sạp hàng bán đồ ăn vặt và vật nhỏ xinh thi nhau trêu cậu bé xinh đẹp đang bước qua giữa dòng người.

Phạm Nhàn mỉm cười ngượng ngùng chẳng nói gì, chỉ nắm tay đại nha hoàn bên cạnh, tay còn lại thì cẩn thận cầm miếng đậu phụ.

Ai ở đây cũng biết đứa con riêng của phủ Bá tước này chẳng giống đám thiếu gia quý tộc khác, cậu rất thích giúp đỡ người làm, đặc biệt là đám nha hoàn, chuyện này đã quá quen thuộc với mọi người nên chẳng còn gì đáng ngạc nhiên.

Lúc này Phí Giới đã rời Đạm Châu được gần sáu năm, giờ đây Phạm Nhàn đã là một thiếu niên xinh đẹp, trầm tĩnh và chững chạc.

Về đến phủ, trước tiên Phạm Nhàn bảo nha hoàn mang đậu phụ vào bếp, sau đó đến thỉnh an lão phu nhân đang hơi khó ở và  tiện tay cầm lấy tờ giấy trên bàn bên cạnh bà, nhét vào ngực áo rồi mới quay về thư phòng. Lôi lá thư từ cô em gái ở kinh thành gửi tới ra, Phạm Nhàn đặt nó bên cạnh tờ giấy vừa lấy, nét mặt lập tức trở nên hết sức phong phú.

Năm nay hoàng đế của Khánh Quốc bất ngờ làm một chuyện khiến cả triều đình trố mắt, đó là đổi niên hiệu thành Khánh Lịch, trùng luôn với tên nước, dù cảm giác có chút kỳ quặc nhưng bề ngoài các quan văn võ ở kinh đô không dám nói gì, chỉ dám lẩm bẩm sau lưng. Nhất là đám văn nhân, từ phe kim văn đến cổ văn, từ các ông đồ ở Viện Giáo Dục Quốc Lập đến những nhà văn nhỏ vừa ăn cháo vừa viết lách, tất cả đều tranh thủ bày tỏ ý kiến trong các bài viết rồi nộp lên cho Viện Giám Sát xét duyệt.

Sau vụ đổi niên hiệu là tới đợt thực hiện tân chính*, nhưng "tân" này chẳng có gì mới mẻ, vẫn chỉ là cải cách quan lại, chỉnh đốn bộ máy mà thôi. Tuy nhiên có một điều thật sự khiến bá tánh cả nước cảm thấy mới mẻ, đó là ngay trong năm Khánh Lịch đầu tiên, hoàng cung bất ngờ hạ chỉ mở báo giấy.

(*Tân chính: chính sách mới)

Báo giấy ? Ai nấy đều chẳng hiểu đó là cái giống gì, mãi đến khi tờ báo đầu tiên được in ra, mọi người mới đồng thanh ồ một tiếng rồi chẳng ai thèm quan tâm nữa.

Lý do là vì báo này thuộc quyền kiểm soát độc quyền của hoàng cung , mỗi số báo trước khi in đều phải được chính hoàng đế duyệt qua, thế nên chắc chắn sẽ không có bài nào dám chạm tới sự ổn định của triều đình.

Còn những người tò mò trong kinh đô thì bỏ ra hẳn một lượng bạc để mua thử vài số đầu tiên về, sau đó đều ngồi thừ ra suy nghĩ chẳng lẽ bản thân vừa bị hoàng đế lừa, có phải sắp tới lại chuẩn bị xây thêm cái hoa viên nào đó trong cung không đây ?

Tờ giấy mỏng tang ấy chẳng có nội dung gì giá trị, chỉ toàn kể về danh lam thắng cảnh các nơi, tiểu sử nhân vật tiền triều, nhưng chiếm phần lớn trang giấy, xung quanh còn trang trí bằng những hoa văn uốn lượn như mây trời là các câu chuyện xoay quanh đời tư của quan chức kinh thành, ví dụ như chủ sự của Viện Quân Sự bị thê tử hung dữ đánh đập ở trong nhà, hay vì sao Tư Lệnh cấm vệ quân kinh đô lại mất một chiếc răng cửa, v...v

Thậm chí còn có vài tin đồn liên quan đến nước láng giềng Bắc Tề và Thành Đông Di, nhưng các quan viên của Khánh Quốc lại chỉ chăm chăm để ý đến chuyện của chính mình, ban đầuđọc đến còn cười hề hề nhưng đến khi thấy tên mình bị lôi lên mặt báo thì mới thấm thía cảm giác mất mặt là như thế nào. Họ định tìm đến chỗ in báo gây sự thì lại nhận ra báo này có chống lưng là hoàng đế, thế nên chỉ biết ôm cục tức vàp người.

Số lượng in của tờ báo này cực kỳ hạn chế, cả cảng Đạm Châu chỉ có đúng hai tờ, một trong số đó là bản độc quyền dành riêng cho phủ Bá Tước.

Khi Phạm Nhàn lén trộm tờ báo đang khiến đám gia nhân bàn tán xôn xao từ trù phòng, cậu liếc mắt nhìn qua vài hàng chữ thì không thể nào giữ nổi vẻ mặt nghiêm túc mà há hốc miệng đến mức suýt nhét được cả nắm tay vào......Thời đại nào vậy ? Đến cả báo lá cải tám chuyện cũng có.....mà lại còn do hoàng đế đích thân giám sát !

.....

.....

Một chính sách mới khác cũng vừa được ban hành là "Đạo luật thông bưu" do hoàng gia đề xướng, nhờ đạo luật này này mà hệ thống bưu chính được mở rộng khắp nơi, giúp hai anh em có thể lén lút trao đổi thư từ mà không sợ bị ai phát hiện.

Phạm Nhàn cau mày đặt tờ báo trước mặt xuống, dạo này cậu nghe được không ít lời bàn tán về những chính sách mới này mỗi khi đi ngoài phố, trong mắt cậu thì tất cả chỉ là mấy trò nghịch ngợm của hoàng đế, nhưng khổ nỗi cả thiên hạ ai cũng rõ hoàng đế vốn không phải kẻ thích làm mấy chuyện vớ vẩn.

Cậu không có ý định cải tạo thế giới này, càng chẳng có hứng thú biến nó thành nơi xứng đáng hơn để sống, nhưng khi thế giới hiện tại bắt đầu có một số thứ hơi giống với thế giới cũ mà Phạm Nhàn từng trải qua, cậu không khỏi tò mò rốt cuộc đằng sau những chuyện này đang che giấu điều gì.

Sau một hồi xoay vòng với mớ suy nghĩ rối rắm, Phạm Nhàn vẫn chưa tìm được câu trả lời, cậu bật cười khổ đẩy tờ báo qua một bên và tự chế nhạo chính mình, chẳng lẽ ngoài cânh ra, còn có kẻ xuyên không nào khác mà lại là dạng người đầy tham vọng sao.

Dẫu vậy mấy chuyện này cũng chẳng liên quan gì đến cậu, nhưng lá thư đặt ngay cạnh tờ báo thì lại khác.

Trong ký ức của Phạm Nhàn, Phạm Nhược Nhược, cô em gái có chút máu mủ với mình là một đứa nhóc đáng thương từng ở Đạm Châu vài năm trước, khi xưa cô bé ấy vừa gầy vừa đen, lại chẳng đẹp bằng cái cơ thể mà cậu đang sở hữu.

Đã mấy năm trời không gặp, Phạm Nhàn thầm nghĩ không biết em gái nhỏ giờ đã ra sao, liệu mấy sợi tóc vàng thưa thớt trên đầu con bé có đen lại không và con bé có trở nên xinh đẹp hơn chút nào không. Thậm chí cậu còn quên mất rốt cuộc em gái mình tên Phạm Nhược hay Phạm Nhược Nhược nữa.

“Huynh trưởng như mình tệ thật.” Phạm Nhàn tự chế giễu bản thân, dù bên trong cơ thể này là một linh hồn quái lạ đã sống qua hai đời nhưng dòng máu trong huyết quản vẫn bảo rằng cậu là anh trai của con bé, chỉ là cậu hiếm khi thể hiện sự quan tâm nào. Hai năm trước, khi Phạm Nhược bắt đầu đi học, con bé thường xuyên gửi thư về Đạm Châu nhưng Phạm Nhàn thì bận đến mức không có thời gian hồi âm. Cậu dành cả ngày để luyện thứ chân khí bá đạo kia, chịu đựng những buổi huấn luyện khắc nghiệt từ người mù Ngũ Trúc và nghiên cứu cuốn sách về độc mà Phí Giới để lại.

Nếu tính ra thì năm nay Phạm Nhược Nhược đã mười tuổi, có lẽ vì những câu chuyện ma quái thời thơ ấu đã khắc sâu trong tâm trí nên đại tiểu thư của phủ Bá Tước luôn dành một tình cảm phụ thuộc kỳ lạ với người anh trai ở nơi xa. Những bức thư gửi tới luôn đầy ắp nỗi nhớ nhung và kỷ niệm về cuộc sống ở Đạm Châu, nhưng gần đây thư của con bé không còn nhắc nhiều đến chuyện cũ nữa, thay vào đó là kể lể về cuộc sống buồn tẻ trong phủ ở kinh đô.

Ngón tay Phạm Nhàn nhẹ nhàng lướt qua những dòng chữ trên tờ giấy thư, khuôn mặt xinh đẹp của cậu thoáng hiện nét u sầu.

Trên tờ giấy, những nét chữ còn ngây ngô của Phạm Nhược kể về cuộc sống hiện tại ở kinh đô, cô bé đã được gửi vào một học viện mà chỉ con gái các gia đình quý tộc mới có thể theo học, dường như tất cả đang đi theo đúng con đường mà số phận của những đứa trẻ như con bé trong thế giới này phải đi.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên