Chương 53: Nựng mèo thành xu hướng ~
Tiếng ve kêu râm ran trên cây ngô đồng bên ngoài, âm thanh vang vọng đến mức quá gần, khiến không gian trở nên ồn ào và náo nhiệt. Võ Trinh không ở trong lòng Mai Trục Vũ được bao lâu, bỗng lăn một vòng rồi rời khỏi vòng tay của y.
Lòng Mai Trục Vũ bỗng trống rỗng, nghĩ rằng nàng vô tình ngã xuống, y bèn dừng bút, nhẹ nhàng ôm nàng trở về đặt trên đầu gối. Thế nhưng Võ Trinh lại nhanh nhẹn nhảy ra khỏi lòng y một lần nữa, lúc này Mai Trục Vũ mới lên tiếng hỏi: "Sao vậy ?"
Võ Trinh nằm xuống một bên, cái đuôi lười nhác đong đưa, giọng uể oải: "Trong lòng chàng nóng quá."
Lúc này đã vào giữa hè, cái nóng oi bức khiến người ta không khỏi khó chịu, lại càng khó lòng cảm thấy dễ chịu nếu cứ cuộn tròn trong vòng tay của ai đó. Mai Trục Vũ chợt nhớ lại trước kia khi y còn chưa biết mèo Ly Hoa này chính là Võ Trinh hóa thành, nàng đã từng vài lần cố gắng chui vào lòng y nhưng đều bị y khẽ đẩy ra xa. Giờ đây khi y muốn gần gũi nàng hơn, lại bị từ chối như vậy, xem ra đây chính là báo ứng rồi.
Mai Trục Vũ mím môi, trầm tư giây lát sau đó bất ngờ đứng dậy, đến một góc tủ lục lọi, lấy ra giấy vàng, chu sa và một mảnh gỗ đào.
Võ Trinh trong lòng thầm nghĩ không hổ danh đạo sĩ, ngay cả trong tủ cũng cất những thứ này. Nàng không rõ y định làm gì nên chỉ nằm im một chỗ quan sát, Mai Trục Vũ cẩn thận khắc vẽ một hồi trên mảnh gỗ đào, làm thành một lá bùa gỗ đào, sau đó y đem lá bùa gắn lên cửa sổ.
Gần như ngay lập tức một luồng gió mát lạnh từ ngoài cửa sổ ùa vào, thổi tan đi cái nóng ngột ngạt trong căn phòng. Mai Trục Vũ quay lại ngồi xuống chỗ cũ, ánh mắt chăm chú nhìn Võ Trinh, trong đôi mắt thoáng chút chờ mong.
Võ Trinh thầm cười khúc khích trong lòng rồi nhảy trở lại nằm yên trong vòng tay Mai Trục Vũ, nàng ngẩng đầu lên thì bắt gặp y đang nở một nụ cười kín đáo, tựa như rất hài lòng, tay ôm nàng tiếp tục làm việc.
Gió mát lùa vào làm Võ Trinh cảm thấy dễ chịu vô cùng, đôi râu mép của nàng khẽ động, "Sao chàng còn biết làm loại bùa này ? Ta cứ nghĩ đạo môn của các người chỉ chuyên trừ yêu diệt quỷ thôi chứ."
Mai Trục Vũ khẽ ừ một tiếng, giọng nói trầm thấp vang lên từ trên đầu Võ Trinh: "Thực ra, đây vốn là một loại bùa trừ yêu, có thể gọi gió lớn, vừa nãy ta nghĩ nếu sửa một chút, có lẽ chỉ gọi được gió nhẹ. Giờ xem ra đúng là như vậy."
Võ Trinh có phần khâm phục sự nhanh nhạy của chàng. Nàng nghĩ ngợi một chút rồi nói: "Tối nay ở nhà cũng làm một cái đi, đêm nóng quá không ngủ được."
Trước đây Mai Trục Vũ chưa từng nghĩ đến chuyện này, giờ nghe Võ Trinh nhắc thì mới nhận ra, y bèn gật đầu đáp: "Được, về nhà ta sẽ làm một cái."
Sau khi xử lý xong một phần công văn, y đặt nó sang bên cạnh, ánh mắt không tự chủ được mà rơi lên thân hình nhỏ nhắn của mèo Ly Hoa trong lòng mình. Võ Trinh nằm thoải mái, hơi thở đều đều khiến bụng nàng phập phồng lên xuống, bộ lông mềm mại trên người nàng bị làn gió khẽ lay động, trông đến mức khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay vuốt ve. Mai Trục Vũ nhìn hồi lâu, cuối cùng không cưỡng lại được bèn đưa tay nhẹ nhàng chạm vào, kết quả là bàn tay chưa kịp cảm nhận được sự mềm mại thì đã bị Võ Trinh dùng móng vuốt quất cho một phát.
Có lẽ là muốn bảo y đừng làm phiền nàng ngủ nhưng cú vỗ của Võ Trinh hoàn toàn không có chút lực, chỉ là miếng đệm mềm mại nhẹ nhàng chạm vào tay Mai Trục Vũ, mang lại cảm giác thân mật tự nhiên. Mai Trục Vũ cố kìm lại, không dám đưa tay nắm lấy cái móng vuốt mềm mại của nàng.
Không hiểu sao trước kia y chỉ cảm thấy con mèo này linh hoạt nhưng giờ biết nàng chính là Võ Trinh, Mai Trục Vũ lại thấy mọi thứ về nàng đều thật đáng yêu, ngay cả những sợi lông rụng cũng có sức hấp dẫn kỳ lạ.
Y nhẹ nhàng nhặt lên hai sợi lông mèo trên tay áo rồi bỏ chúng vào một chiếc túi thơm. Sau khi làm xong, y nhìn thấy Võ Trinh vẫn đang nhắm mắt ngủ say mà không hề chú ý đến động tác của mình, vậy nên y đặt chiếc túi thơm sang một bên.
Quả thật Võ Trinh đã ngủ say, nàng phát hiện bên cạnh có thêm một chiếc hộp thức ăn nhỏ sau khi tỉnh dậy sau một giấc ngủ ngon, nàng vươn mình dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi đi quanh chiếc hộp. Hóa ra đã đến giữa trưa, chắc chắn Mai Trục Vũ đã tranh thủ khi nàng ngủ đi lấy đồ ăn từ nhà ăn của bộ Hình.
Quả nhiên khi nàng tỉnh lại, Mai Trục Vũ buông bút rồi nói: "Đây là đồ ăn ta mới mang về, hôm nay ăn ở đây nhé ?"
Võ Trinh gật đầu, "Được."
Khi Mai Trục Vũ mở chiếc hộp thức ăn ra, Võ Trinh tò mò đưa đầu mèo vào ngó qua, nàng vừa nhìn đã làm một biểu cảm khó chịu, miệng lẩm bẩm: "Nhà ăn của bộ Hình chỉ cho các người ăn những món này sao ?"
Thực ra đồ ăn trong hộp cũng không đến nỗi tệ, có cả món mặn lẫn món chay, dù hương vị không xuất sắc, hình thức cũng không đẹp mắt nhưng so với bữa ăn của người bình thường thì đã khá ổn rồi. Với thân phận của Mai Trục Vũ thì những bữa ăn như vậy là điều hết sức bình thường nhưng đối với Võ Trinh thì lại cảm thấy quá đạm bạc. Nàng đã quen với việc ăn uống đầy đủ và thượng hạng từ nhỏ, sau khi cưới Mai Trục Vũ thì nàng cũng không chịu thiệt thòi, đặc biệt thuê vài đầu bếp riêng để nấu ăn trong phủ nhà họ Mai.
Võ Trinh nhìn bữa ăn của Mai Trục Vũ rồi đưa một cái móng vuốt vỗ lên nắp hộp, không khách khí mà đậy kín lại, "Thứ này có gì mà ăn ngon."
Mai Trục Vũ: "...À."
Võ Trinh không đợi y nói thêm, lắc lắc bộ lông của mình rồi nói: "Chàng chờ chút, ta sẽ mang đồ ngon đến cho chàng, món này cứ để qua một bên đi."
Mai Trục Vũ chưa kịp ngăn cản, chỉ thấy một bóng dáng nhanh như chớp, mèo đã biến mất.
Võ Trinh đã nghỉ ngơi đủ, lúc này tinh thần rất tỉnh táo, nàng nhanh chóng chạy tới cung Thanh Ninh của Hoàng Hậu. Tất nhiên trong cung của Hoàng Hậu có một nhà bếp, đủ các loại món ăn và bánh trái, lúc nào cũng dọn ra liên tục, bất cứ lúc nào đến cũng có thể ngửi thấy mùi thơm của đủ loại món ăn.
Dù Võ Trinh ở hình dáng người hay mèo thì đều hay lui tới đây, vì vậy nàng nhẹ nhàng len lén vào bếp của cung, như thể bước vào sân nhà mình, thành thạo lấy mấy món ăn, bỏ đầy vào một chiếc hộp rồi lại dông dài chạy ra ngoài.
Mai Trục Vũ đợi một lúc đã thấy Võ Trinh quay lại với một chiếc hộp thức ăn lớn. Chiếc hộp này được trang trí bằng những họa tiết vàng óng ánh, chạm trổ hoa văn tinh xảo, khác hẳn với chiếc hộp nhỏ trước đây, mở nắp ra là đủ các loại món ăn, bánh trái, chỉ nhìn thôi đã khiến người ta phải nuốt nước miếng.
Chưa đợi Mai Trục Vũ hỏi, Võ Trinh đã lên tiếng giải thích: "Đồ này lấy từ cung của Hoàng Hậu, chàng đừng lo, sẽ không ai phát hiện đâu." Dù sao thì đây cũng không phải lần đầu nàng làm chuyện này.
Nói xong, nàng dùng móng vuốt chỉ vào một vài món ăn rồi nói: "Chàng chắc sẽ thích những món này, thử xem."
Mai Trục Vũ còn có thể nói gì nữa, đương nhiên là im lặng ăn rồi, Võ Trinh thấy y ăn xong bèn lắc đầu nói: "Ta không hiểu sao mỗi ngày chàng lại phải ăn những thứ vô vị như thế, sau này ta sẽ bảo người mang đồ ăn cho chàng vào mỗi buổi trưa."
Mai Trục Vũ đặt bát xuống, "Như vậy có phải quá..."
"Cứ quyết định như vậy đi." Võ Trinh không cho phép y phản đối, nàng nở nụ cười đầy bí ẩn, "Yên tâm, không phải bảo 'người' mang đồ cho chàng đâu, sẽ không bị phát hiện đâu, chỉ là chàng phải cẩn thận, đừng để người ta giúp chàng mang cơm bị một kiếm chém đứt."
Mai Trục Vũ nuốt miếng thức ăn trong miệng, nghiêm túc nói: "Ta sẽ không hành động bừa bãi ở Trường An, nàng cứ yên tâm."
Võ Trinh thấy vẻ nghiêm túc của y cũng không quá để tâm, cười nói: "Lo lắng làm gì chứ, dù chàng có làm gì đi nữa cũng không sao, có ta ở đây, mọi chuyện đều có thể giải quyết. Ta tính toán với ai nhưng chắc chắc không phải chàng, đúng chứ ?"
Bỗng Mai Trục Vũ cảm thấy bát canh vừa rồi có vẻ hơi ngọt, y ho nhẹ hai tiếng rồi nói: "Thành Yêu ở Trường An đã tồn tại rất lâu, có những quy tắc không thể phá vỡ. Ta vốn không có ý định vi phạm những điều cấm kỵ ở đây, giờ biết nàng là Miêu Công, ta càng không làm chuyện gì khiến nàng khó xử." Y dừng một chút rồi nói tiếp: "Dù vậy, nếu nàng có chuyện gì thì cứ nói với ta, ta sẽ giúp đỡ, như lần này với Ôn Thần, nếu có lần sau thì nhất định phải nói cho ta biết."
Võ Trinh nghe vậy thì bật cười, trong lòng nàng nghĩ rằng dù sao đây cũng là lãnh thổ của mình nên lang quân có thể sống thoải mái hơn một chút, ai ngờ Mai Trục Vũ lại còn nghiêm túc hơn cả nàng. Nhưng rồi nàng lại chợt nhận ra, lời y vừa nói là đang ngỏ ý sẽ tự nguyện giúp nàng làm việc ?
Võ Trinh suy nghĩ một lát rồi vui vẻ đồng ý.
Nàng cười hỏi: "Chàng thật sự muốn giúp ta sao ?"
"Dĩ nhiên rồi." Mai Trục Vũ không hề có vẻ gì là đang đùa giỡn.
Y rõ ràng biết việc trở thành Miêu Công không hề đơn giản, chắc chắn có khả năng nhưng khi nghĩ lại về Ôn Thần lần trước, y vẫn không thể yên tâm. Trước đây khi không biết Võ Trinh là ai, dù có biết ở Trường An có những yêu quái như Miêu Công và Xà Công đang canh giữ, dù có biết rằng họ sẽ phải đối phó với không ít yêu ma thì y vẫn không hề có ý định vượt quá ranh giới giúp đỡ. Nhưng giờ đây chỉ cần nghĩ đến việc Võ Trinh phải đối mặt với vô số yêu quái đang nhăm nhe nhúng tay vào chuyện của Thành Yêu hay những con yêu ma, quái vật đang gây rối ở Trường An thì lòng y đã tràn ngập sự tức giận và lo lắng.
Không thể tin được, công việc nặng nhọc như vậy, sao có thể nghỉ ngơi cho tốt chứ.
Mai Trục Vũ tưởng tượng ra cảnh tượng phu nhân của mình đang chiến đấu với yêu ma, nghĩ đến việc nàng có thể sẽ bị thương như lần trước, ngay lập tức mà cau mày, tức giận trút cơn phẫn nộ lên những con yêu ma quấy rối.
Võ Trinh lại không hề biết được những suy nghĩ đầy bạo lực và đáng sợ trong đầu của Mai Trục Vũ, lúc này nàng đang tính toán xem tối nay sẽ dẫn y đi dạo trong Thành Yêu như thế nào.
Cả hai người đều mải mê suy nghĩ những điều hoàn toàn khác biệt nhưng vẫn hòa thuận bên nhau suốt buổi chiều. Đây là lần đầu tiên Võ Trinh không tự mình biến thành mèo rồi chuồn đi mà lại đợi Mai Trục Vũ kết thúc công việc, ôm nàng trở về nhà.
Trên đường về, Mai Trục Vũ ôm mèo trong tay và nhận được rất nhiều ánh mắt ngạc nhiên và sửng sốt. Ai cũng biết rằng y là một trong những lang quân nổi tiếng của bộ Hình, là người không hề thay đổi sắc mặt dù phải đối mặt với những vụ án đáng sợ hay xác chết của tội phạm, luôn giữ vững sự bình tĩnh, y chính là người vững vàng và đáng tin cậy nhất của bộ Hình. Đa số những đồng nghiệp mà thường xuyên gây khó dễ cho y là vì ghen tị với tài năng xuất sắc của y và cũng không thể chịu nổi vẻ mặt luôn lạnh lùng, bất động của Mai Trục Vũ.
Hơn nữa trong cuộc sống thường ngày thì y không hề nhiệt tình kết giao bạn bè, không ham mê tiệc tùng cũng chẳng thích việc nịnh bợ cấp trên hay mưu cầu lợi ích cá nhân. Y luôn sống độc lập, mặc cho người ta có đối xử với y lạnh lùng, châm biếm hay tỏ ra thân thiện muốn kết bạn, Mai Trục Vũ cũng không để ý và cũng không thèm nói một lời.
Vậy mà, một lang quân vốn lạnh nhạt với tất cả mọi thứ như vậy lại có thể yêu thương ôm một con mèo đi khắp thành, hoàn toàn trái ngược với phong cách bình thường của y, khiến người ta không khỏi khó tin.
Vài ngày sau đó, không chỉ các quan viên bộ Hình mà ngay cả những quan viên gần gũi hơn cũng thường xuyên thấy Mai Trục Vũ mang theo con mèo đi ra đi vào, khiến mọi người không khỏi xuýt xoa, thầm cảm thán Mai lang quân quả là một người yêu mèo.
Cũng không thiếu những kẻ muốn nhân cơ hội này tìm cách trừng phạt Mai Trục Vũ nhưng trước khi kịp làm vậy thì Thượng Thư bộ Hình đã khen ngợi con mèo của Mai lang quân rồi sau đó cũng mang theo một con mèo đến làm việc. Cấp trên đã làm như vậy, ai còn dám nói lời nào về chuyện này ?
Sau đó không biết thế nào mà cả sáu bộ quan lại bắt đầu nuôi mèo, có một ngày ngay cả Liễu ngự sử, người luôn thích bắt lỗi và phê bình người khác cũng mang theo mèo đến làm việc, thậm chí ông còn mang đến hai con, mỗi con ngồi trên vai trái phải, tạo thành một dáng vẻ khiến cả đám quan lại tại Ngự Sử Đài phải sửng sốt.
Có người tò mò hỏi thì Liễu ngự sử mặt lạnh, nghiêm nghị quát: "Mèo có gì không tốt !"
Ai dám tranh cãi với Liễu ngự sử, người cứng đầu nhất trong triều chứ, thế là không ai dám lên tiếng nữa.
Nhận xét
Đăng nhận xét