Chương 51: Tha thứ ~
Võ Thuần Đạo Dự Quốc Công, thuở thiếu niên đã gia nhập quân ngũ, đi theo Thái Tổ chinh chiến khắp nơi, ông nổi danh là người dũng mãnh, thông minh xuất chúng, được Thái Tổ đặc biệt coi trọng. Vài chục năm trước khi còn ở bên cạnh Thái Tổ, ông chỉ là một chàng thiếu niên mười mấy tuổi, dáng vẻ tuấn tú, nổi bật giữa những người lính thô kệch trong quân doanh, khi ấy không biết bao nhiêu chú bác trong quân ngũ đã ngỏ ý muốn ông làm con rể.
Thế nhưng mãi đến khi Thái Tổ bình định bốn phương, Võ Thuần Đạo vẫn chưa thành thân, khi đó ông cũng chỉ mới mười chín tuổi. Thái Tổ từng đùa rằng ông không thích nữ nhân mà lại yêu thích trường thương, hằng ngày ông chỉ mải miết ôm lấy cây thương tua đỏ của mình mà lau chùi, hòa mình giữa đám binh sĩ, chẳng hề giống những chàng trai trẻ khác có chút mơ mộng hay hướng về các cô nương.
Là một chàng trai độc thân, dường như cuộc sống của Võ Thuần Đạo luôn đơn giản và có phần xuề xòa. Khi hành quân đánh giặc, ngày tháng của ông lại càng tùy tiện hơn. Nhưng sau này, khi thiên hạ yên bình, mọi người được luận công ban thưởng, ai nấy đều có quan tước, phủ đệ khang trang thì vị tiểu tướng quân này vẫn không mảy may bận tâm đến chuyện nữ nhi. Chỉ khi Thái Tổ, tức đương kim hoàng thượng lúc bấy giờ sai ông ra ngoài trấn áp phản loạn, người ta mới thấy trong ánh mắt của vị tiểu tướng quân ấy ánh lên niềm hứng khởi.
Những vị tướng lĩnh từng cùng ông xông pha trận mạc, cũng là những người tận mắt chứng kiến cậu thiếu niên ngày nào đã trưởng thành thành một thanh niên anh tuấn, mọi người đều nghĩ rằng e là chuyện hôn sự của Võ Thuần Đạo còn phải trì hoãn thêm vài năm nữa. Nhưng ai ngờ, năm đó ông phụng mệnh đi dẹp loạn ở Côn Châu và mang về một vị cô nương, ông lập tức bẩm báo lên Hoàng Đế rồi nhanh chóng rước người ấy về làm vợ.
Vì người con gái ấy mà Võ Thuần Đạo thay đổi hoàn toàn thái độ xuề xòa trước đây, ông dâng sớ lên Hoàng Thượng, xin được cấp một tòa phủ đệ có hoa viên xinh đẹp, như thể chuẩn bị một nơi thật hoàn hảo để đón một đóa hoa quý từ nơi xa về chăm sóc. Ông cẩn thận đưa tân nương của mình vào ngôi nhà ấy, từng chút một nâng niu và trân trọng.
Các đồng liêu nghe nói phu nhân của Võ Thuần Đạo xuất thân từ nhà họ Bùi ở Côn Châu, một danh gia vọng tộc trong vùng. Nhưng không ai rõ vì lý do gì mà bà lại được ông đưa về theo cách ấy, Võ Thuần Đạo không nói và cũng không ai dám hỏi. Chỉ có một vài lời đồn đại thoáng qua rằng Võ phu nhân từng kết hôn, thậm chí là một góa phụ.
Tuy vậy bất kỳ ai từng gặp Võ phu nhân đều phải khen ngợi bà là một người phụ nữ đoan trang dịu dàng, ngoại trừ việc bà lớn hơn Võ Thuần Đạo hai tuổi thì từ dung mạo cho đến khí chất đều vô cùng xứng đôi với ông. Trong suốt nhiều năm sau đó, khi nhắc đến Võ Thuần Đạo và phu nhân, mọi người đều chân thành nói rằng họ là một đôi vợ chồng mẫu mực, ân ái hòa thuận.
Nhưng đáng tiếc thay, cõi đời này mấy ai được trọn vẹn, khi cô con gái thứ hai của họ mới lên bảy thì Võ phu nhân lâm bệnh nặng, căn bệnh dai dẳng quấn lấy bà không buông và cuối cùng bà ra đi trong sự tiếc thương khôn nguôi của gia đình.
Dù đã nhiều năm trôi qua, dù ông đã thắp biết bao nhiêu nén hương cầu nguyện trước phật tổ nhưng khi nghĩ đến người con gái mà mình từng đem lòng yêu thuở thiếu thời, cùng nhau trải qua hơn mười năm nghĩa tình sâu nặng, ánh mắt Võ Thuần Đạo vẫn lộ rõ niềm đau đáu và xót xa.
"Vợ ta là một người phụ nữ dịu dàng, dù thân thể yếu đuối nhưng ý chí lại vô cùng kiên cường." Khi nhắc đến người vợ đã khuất, giọng nói của Võ Thuần Đạo trầm thấp, từng câu từng chữ như chất chứa nỗi nhớ thương sâu sắc. Bàn tay ông vuốt ve mái đầu của cô con gái nhỏ, động tác nhẹ nhàng như sợ làm kinh động giấc mơ của nàng.
"Tuy phu nhân không thể nhìn thấy những thứ đó nhưng mẹ của nàng lại có khả năng ấy, vì vậy khi Võ Trinh bộc lộ năng lực tương tự thì nàng bình tĩnh hơn ta nhiều. Những năm tháng sau đó, nàng luôn che chở và dạy dỗ Võ Trinh. Nghĩ lại thật buồn cười, ta là một tướng quân bảo vệ quốc gia, một người đàn ông mạnh mẽ nhưng mỗi khi Võ Trinh gặp phải những thứ đó, người đầu tiên mà con bé muốn dựa vào lại không phải là ta mà là phu nhân."
Võ Thuần Đạo kể đến đây thì cất tiếng cười khẽ nhưng không rõ là cay đắng hay chỉ là những ký ức ùa về.
"Phu nhân là một người phụ nữ dũng cảm, khi nàng còn sống, nàng bảo vệ Trinh nhi rất tốt. Những thứ đó...nói thật lòng thì ban đầu ngay cả ta cũng thấy sợ hãi nhưng nàng thì không, nàng luôn mạnh mẽ và kiên cường để bảo vệ con bé trước mặt Trinh nhi. Trước lúc qua đời, nàng đã dặn dò ta rằng hãy chăm sóc thật tốt cho hai đứa con gái, đặc biệt là Trinh nhi....hưng ta đã phụ lòng nàng."
Võ Thuần Đạo đưa tay lên xoa mặt mình, cố che giấu những cảm xúc đang trào dâng, Mai Trục Vũ ngồi ngay ngắn đối diện, lặng lẽ lắng nghe. Khi giọng của ông trầm hẳn xuống và câu chuyện bất ngờ ngừng lại, Mai Trục Vũ cũng không chen vào, chỉ chờ đợi ông bình tĩnh lại.
Một lúc lâu sau Võ Thuần Đạo mới tiếp tục, giọng nói khẽ run: "Hồi đó, khi phu nhân vừa mất, ta sống trong sự mơ hồ và đau đớn suốt một thời gian dài, chính vì thế mà ta đã lơ là Trinh nhi, con bé...con bé gặp phải những thứ đó, có thể là bị dọa sợ, cũng có thể bị ép đến đường cùng, không biết thế nào mà con bé đã ngã từ tầng lầu rất cao xuống. Khi ta chạy đến nơi, nó gần như không còn hơi thở nữa rồi."
"Năm ấy con bé còn nhỏ lắm, chỉ bé tí như bây giờ, cả người có thể cuộn tròn trong lòng ta." Võ Thuần Đạo nói đến đây, đôi tay bắt đầu run rẩy, đôi tay từng chai sạn, từng cầm giáo dài quét sạch hàng trăm quân thù, giờ đây lại run rẩy khi chạm vào má của cô con gái nhỏ. Những ngón tay thô ráp khẽ vuốt ve gương mặt mềm mại của Võ Trinh, mang theo nỗi niềm yêu thương và đau đớn chất chứa.
"Ta từng nghĩ rằng Trinh nhi sẽ không qua khỏi nhưng ngày hôm đó chính mắt ta nhìn thấy một con mèo đã mang theo Trinh nhi đang thoi thóp rời đi, sau đó khi con bé xuất hiện trở lại, nó đã bình phục hoàn toàn nhưng cũng không còn là người bình thường nữa. Con bé có thể hóa thành mèo, ta đã từng chứng kiến nó biến hình, khi đó Trinh nhi còn nhỏ, đôi lúc không thể kiểm soát được. Ta không biết trong khoảng thời gian con bé biến mất đã xảy ra chuyện gì, ta chỉ biết rằng nó là con gái ta, nó đã trở về lành lặn, vậy là đủ rồi."
"Ta cũng từng gặp con Miêu Yêu đã mang Trinh nhi đi, một đêm nọ đột nhiên hắn xuất hiện trong phòng ta, nói rằng cứu Trinh nhi là để báo đáp một đại ân của phu nhân. Hắn còn nói rằng mình sắp phải rời đi và để đổi lấy việc Trinh nhi sống lại, có lẽ con bé sẽ phải gánh vác một số trách nhiệm."
Mai Trục Vũ nghe đến đây thì đột nhiên lên tiếng, hỏi một câu khiến người khác bất ngờ: "Miêu Yêu đó...có phải là Mèo Công, kẻ từng cai quản Thành Yêu trước đây không ?"
Võ Thuần Đạo ngẩng lên đánh giá người con rể trước mắt mình, Mai Trục Vũ trông rất bình thản nhưng trong ánh mắt lại mang theo cảm xúc gì đó mà Võ Thuần Đạo không thể đọc được. Ông lặng im một lúc rồi gật đầu: "Đúng vậy, hắn nói với ta rằng không thể tiếp tục ở lại Trường An, sau đó ta không còn gặp lại hắn nữa."
Mai Trục Vũ khẽ nhắm mắt rồi lại nhìn về phía cô bé đang nằm trong lòng Võ Thuần Đạo, đúng lúc Võ Trinh khẽ trở mình, chiếc áo mỏng mùa hè trên người trượt lên, để lộ chiếc bụng trắng nõn, trông hệt như một chú ếch con. Ánh mắt Mai Trục Vũ dần dịu lại, y cúi đầu nhẹ nhàng nói: "Hóa ra là vậy."
Nhận xét
Đăng nhận xét