Chương 50: Một cú đâm, một cú nhảy

Mặc dù Võ Trinh chỉ mới trở lại thành một đứa trẻ chưa đầy một ngày nhưng Mai Trục Vũ đã thấu hiểu sâu sắc về tính cách kỳ quái, khó lường và ngang bướng của phu nhân khi còn nhỏ của mình.

Có thể nói cô bé chẳng sợ trời chẳng sợ đất này bỗng dưng co người lại trong nỗi sợ hãi làm Mai Trục Vũ ngạc nhiên vô cùng, một tay ôm chặt lấy tiểu cô nương không để cô bé ngã khỏi ngựa, tay kia khẽ nâng lên, ánh mắt dõi theo hướng mà cô bé vừa nhìn.

Chỉ thấy dọc theo con đường họ đang đi có hai cây cổ thụ đứng thẳng, chắc hẳn là để cho những người qua lại nghỉ ngơi, dưới gốc cây là những viên đá xanh bị mài mòn bóng loáng, trở nên rất thu hút trong cái nóng gay gắt của mùa hè.

Tuy nhiên ánh mắt của Mai Trục Vũ dừng lại giữa hai cây. Ở đó có một chiếc mạng đen xoắn lại, giống như mạng nhện, nối liền hai cành cây, ở chính giữa mạng là một vật thể đen sì, nhìn qua có vẻ là một con nhện khổng lồ, đang treo mình trong không trung, như một thợ săn đang chờ đợi con mồi.

Đó là một loại tinh quái, gọi là Nhện Phụ, mặc dù nhìn có vẻ đáng sợ nhưng thật ra chúng không hại người, ngược lại chúng thường bắt những uế khi lang thang và những con côn trùng gây bệnh cho người.

Mai Trục Vũ cúi đầu nhìn cô bé trong lòng đang run rẩy không nói một lời, cô bé gục đầu xuống, không dám nhìn vào thứ kia, cả hai càng lại gần thì cô bé càng run rẩy hơn, như thể sợ hãi tột cùng nhưng dù sợ đến đâu thì cô bé vẫn không khóc, không lên tiếng, hơn nữa cô bé còn vô thức nín thở, cố gắng thu nhỏ bản thân lại, như muốn làm mình trở nên vô hình.

Nàng thực sự rất sợ hãi. Vào khoảnh khắc này, Mai Trục Vũ bỗng hiểu ra điều gì đó, liệu có phải từ nhỏ Võ Trinh đã có thể nhìn thấy những thứ này không ? Phản ứng của nàng cho thấy mỗi khi nhìn thấy những thứ này lúc nhỏ thì nàng đều im lặng run rẩy như vậy.

Suy nghĩ này khiến Mai Trục Vũ hơi ngẩn ra, y không ngờ đến điều này. Nàng là một Miêu Công, Mai Trục Vũ chưa từng thấy nàng sợ thứ gì từ lần đầu gặp gỡ, nàng cũng có lúc sợ hãi sao ? Tiểu cô nương thường chẳng bao giờ chịu thua, giả vờ sợ hãi hay buồn bã lại cố gắng lau nước mắt để tạo vẻ đáng thương này khi thực sự sợ hãi sẽ không khóc, không mè nheo.

Mai Trục Vũ bất ngờ cảm thấy lòng mình như thắt lại vì thương xót, tay y siết chặt khiến ngựa dừng lại. Y hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng kéo cô bé đang cuộn tròn trong lòng ra rồi nói: "Đừng sợ, ngẩng đầu lên nhìn xem, Nhện Phụ đã không còn ở đó nữa."

Cô bé sau một lúc im lặng mới kéo tay áo của y, khẽ thì thầm: "Không được nói chuyện !"

"Nó sẽ tới, nó sẽ bắt chân ta."

Mai Trục Vũ lại hít một hơi thật sâu, chỉ cần nghĩ đến lúc Võ Trinh còn nhỏ thường xuyên bị dọa đến mức này thì y lại cố gắng để giọng mình trở nên dịu dàng hơn, giọng y nhẹ nhàng đến mức chưa bao giờ có. Nếu gọi sư phụ, sư đệ hay cháu trai của y đến, chỉ riêng với cách nói này thôi y có thể làm một nửa số người đó hoảng sợ mà chết ngay lập tức.

"Thật sự không sao đâu, nó sẽ không lại gần đâu, nàng nhìn xem."

Nói xong, y nhanh chóng vẽ một lá bùa, ánh sáng linh khí tỏa ra bao phủ lấy Nhện Phụ và chiếc mạng đen to lớn, khiến chúng biến mất ngay lập tức. Mặc dù chúng vẫn còn ở đó nhưng tạm thời không thể nhìn thấy.

Có lẽ vì Mai Trục Vũ tạo cho cô bé cảm giác thật sự đáng tin cậy nên cuối cùng cô bé cũng nhẹ nhàng ngoái đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy không gian trống rỗng phía trước, không còn bóng dáng của mạng đen hay con nhện lớn khiến cô bé sợ hãi.

Cô bé như một con cáo nhỏ phát hiện ra nguy hiểm đã biến mất, cẩn thận thò đầu ra, nắm lấy tay áo của Mai Trục Vũ rồi nhìn quanh bốn phía. Khi thấy quả thật không còn bóng dáng của con nhện, nàng thở phào nhẹ nhõm rồi quay lại ngồi vào lòng Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ định nói gì đó để an ủi nàng nhưng lại thấy cô bé nhanh chóng lấy lại vẻ hoạt bát như trước, đôi chân nhỏ nhắn vung lên bắt đầu líu ríu nói chuyện không ngừng.

Mai Trục Vũ:....

Mai Trục Vũ nghĩ một lúc rồi giải thích cho cô bé rằng Nhện Phụ sẽ không làm hại người, họ đã đi xa khỏi khu vực gần hai cây cổ thụ, cô bé nghe xong thì nghiêng đầu nhìn y rồi hỏi: "Huynh cũng có thể thấy à ?"

Mai Trục Vũ gật đầu. Vừa mới gật đầu xong, y thấy cô bé nhìn y với ánh mắt có phần đồng cảm rồi đứng dậy, vỗ vỗ lên trán y như an ủi: "Không sợ, không sợ."

Mai Trục Vũ:...Không, ta cảm thấy hình như là nàng mới là người sợ hơn thì đúng hơn.

Nhưng rõ ràng tiểu cô nương không muốn nói về chuyện này nữa, ánh mắt của nàng đã bị một cây quả bên lề đường thu hút, nàng hào hứng kéo tay áo của y mà chỉ vào cây quả ven đường: "Dâu rừng ! Có dâu rừng ! Chúng ta đi hái dâu rừng đi !"

Mai Trục Vũ chợt nhớ lại lần đến chùa Lân Kinh cùng nàng, hai người đã cùng nhau hái một nắm quả anh đào. Có vẻVõ Trinh khi trưởng thành và khi còn nhỏ vẫn có những điểm giống nhau.

Khi hoàng hôn gần buông xuống, họ đã tới được chân núi Nam, nơi có chùa Tu Đề. Lúc này chim mỏi cánh đã bay về tổ, tiếng chuông chùa vang vọng trong không gian, lấp đầy khu rừng. Dưới ánh nắng chiều yếu ớt, khói trắng nhẹ nhàng bay lên từ trong chùa, không biết là khói hương từ tiền viện hay là khói bếp từ hậu viện.

Mai Trục Vũ xuống ngựa rồi ôm tiểu cô nương xuống. Trong tay tiểu cô nương vẫn cầm chặt một quả dâu rừng lớn, tò mò nhìn về phía góc chùa lấp ló giữa rừng cây và cánh cổng chùa mờ ảo.

"Cha ta ở trong đó sao ?"

"Đúng vậy." Mai Trục Vũ cúi người nói với cô bé, "Khi gặp cha, nàng đừng quá kích động, hiểu không ?"

Y chỉ muốn dẫn Võ Trinh vào đây để gặp Dự Quốc Công nhưng lại không muốn để ông nhìn thấy Võ Trinh trong hình dáng này, chuyện sẽ khó mà giải thích được và khi Võ Trinh phục hồi, nàng sẽ phải đối mặt với nhiều việc hơn.

Dù y nghĩ vậy nhưng mọi chuyện không thể diễn ra như y dự đoán.

Y nắm tay cô bé đi vào trong chùa, yêu cầu được gặp Dự Quốc Công, người đang tu hành ở đây, vô bé rất ngoan ngoãn đi theo y, không gây chú ý gì cho những sư thầy đi ngang qua. Tuy nhiên khi vừa nhìn thấy Dự Quốc Công, cô bé lập tức mở trừng đôi mắt, vùng vẫy muốn lao về phía ông.

Võ Thuần Đạo, Dự Quốc Công cảm thấy bối rối khi thấy con rể kiệm lời lại đến thăm vào lúc này. Điều làm ông cảm thấy kỳ lạ hơn là dường như con rể đang nắm chặt thứ gì đó trong tay, tay áo hơi xao động. Ông không khỏi nhìn vào bàn tay trống không của con rể, trong lòng không khỏi cảm thấy nghi ngờ.

Không biết vì sao mà Dự Quốc Công rất để ý đến chỗ đấy, cảm giác như có điều gì đó đang ẩn giấu ở đó.

Ông thu lại ánh mắt dò hỏi, dùng vẻ mặt hiền lành hỏi con rể đến đây làm gì, hỏi thăm tình hình gần đây của Võ Trinh và có cần dùng chút đồ ăn chay không.

Mai Trục Vũ cung kính đáp lại từng câu rồi ngồi xuống trước mặt Dự Quốc Công, đồng thời dùng một chút lực khéo léo kéo cô bé đang lao về phía Dự Quốc Công lại gần.

Dù chỉ là không nhìn thấy, không nghe thấy âm thanh nhưng nếu Võ Trinh lao về phía Dự Quốc Công lúc này, ông chắc chắn sẽ cảm nhận được điều gì đó. Để tránh cho nhạc phun bị hoảng sợ bởi tình huống bất ngờ này, Mai Trục Vũ phải rất nỗ lực kiềm chế cô bé. Tuy nhiên cô bé có sức chiến đấu phi thường và nghị lực đáng kinh ngạc, bỗng nhiên nàng quay đầu rồi cắn một cái lên mu bàn tay của Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ giật mình, cảm nhận được một chút đau nhẹ từ chiếc răng nhỏ mềm mại, không phải đau nhưng cảm giác ẩm ướt và ngứa ngáy khiến y bất giác run tay rồi theo bản năng buông lỏng tay.

Ngay lúc đó, tiểu cô nương nhảy khỏi tay y, xuất hiện giữa không trung.

Dự Quốc Công đang hỏi gần đây con gái Võ Trinh có còn hay lui tới phường nhạc hay không thì bỗng nhiên thấy trước mắt mình lóe lên, một tiểu cô nương xuất hiện, lao tới ôm lấy cái đầu hói của ông, vừa cười vừa vuốt tóc ông rồi gọi: "Hói đầu !"

Dự Quốc Công:....Hình như ta vừa nhìn thấy hình ảnh của con gái mình nhỏ hồi bé, nhóc con cũng gọi ta là hói đầu.

Mai Trục Vũ nhanh chóng cúi người, kéo cô bé về phía mình, giữ chặt cô lại một lần nữa rồi ngồi lại vào chỗ cũ như không có chuyện gì xảy ra, thậm chí còn thản nhiên cầm chén trà lên uống một ngụm.

Võ Quốc Công:....

Ông nhìn con rể mặt không biểu cảm đang ngồi ngay trước mặt rồi lại nhìn quanh không gian trống rỗng một lần nữa, một lúc lâu sau mới lên tiếng: "Vừa rồi hình như ta đã thấy một cô bé."

Mai Trục Vũ: "Không có ạ."

Võ Quốc Công: "Chẳng lẽ ta hoa mắt ?"

Mai Trục Vũ im lặng một chút, trong lòng cảm thấy hơi có lỗi nhưng vẫn nói: "Có lẽ là vậy ạ."

Dự Quốc Công cúi đầu nhìn một quả dâu rừng lớn từ trong lòng mình rơi ra, ông lặng lẽ đặt nó lên bàn ở trước mặt hai người. Đó chính là quả dâu rừng mà cô bé đã cầm trong tay, vừa rồi khi lao tới muốn vuốt tóc ông thì đã bỏ lại nó.

Dự Quốc Công bỗng thở dài rồi nói: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, không cần giấu ta, có phải là Thành Yêu ở Trường An gặp phải vấn đề gì không ?"

Khi Mai Trục Vũ nghe ông nhắc đến Thành Yêu thì mới hiểu ra rằng Dự Quốc Công đã biết về thân phận của vợ mình, lúc này y mới từ từ buông tay. Ngay lập tức, Dự Quốc Công lại nhìn thấy tiểu cô nương kia. Cô bé thực sự giống như hình dáng của con gái ông hồi nhỏ, cái dáng vẻ tinh nghịch vô lo, như một con khỉ nhỏ đang đứng trên chân của ông, lom khom vươn tay sờ lên đầu ông.

Với một con khỉ nhỏ đang ngồi trên người, Dự Quốc Công hỏi con rể với vẻ mặt phức tạp: "Rốt cuộc là chuyện gì ?"

Mai Trục Vũ chưa kịp lên tiếng thì cô bé lại vỗ lên cái đầu hói của ông rồi cười khúc khích: "Cha không có tóc hahahaha !"

Nghe được giọng cười trong trẻo như tiếng chim vàng anh này, Dự Quốc Công cảm thấy một cảm giác nghẹt thở lâu ngày chưa gặp lại, thứ cảm xúc phức tạp vừa tức giận lại vừa không biết làm sao với con gái nhỏ lại trỗi dậy trong lòng ông. Khó khăn lắm mới nuôi lớn được rồi, sao giờ lại biến thành thế này !

Mai Trục Vũ nhìn phu nhân của mình đang nghịch ngợm leo lên lưng nhạc phụ rồi ngồi trên đó, y cũng thở dài một hơi rồi kể lại toàn bộ câu chuyện.

Khi kể xong thì trời cũng đã dần tối. Chùa Tu Đề ăn uống đơn giản, dù Dự Quốc Công có thân phận khác biệt nhưng cũng chân thành hướng Phật, căn phòng của ông cũng chẳng có gì cầu kỳ, chỉ có một chiếc đèn dầu nhỏ đặt trên bàn, ánh sáng chiếu ra một góc nhỏ, làm nổi lên bóng dáng của hai người trên cửa sổ.

Lúc này con khỉ nhỏ đã ngủ say, một tay ôm quả dâu rừng lớn mà Mai Trục Vũ đã hái cho, cuộn mình trong lòng cha, ngủ ngon lành, thỉnh thoảng lại mím môi lẩm bẩm vài tiếng.

Vì cô bé đã ngủ nên hai cha con cứ thế hạ thấp giọng khi trò chuyện.

"Thật ra từ nhỏ con bé đã có thể nhìn thấy những thứ đó, ta có hai cô con gái nhưng chỉ mỗi con bé mới nhìn thấy, con gái lớn thì không nhìn thấy gì. Ta và phu nhân đều không thấy nhưng theo lời phu nhân thì mẹ của nàng ấy cũng có thể nhìn thấy những thứ này nên có lẽ máu mủ của Võ Trinh kế thừa từ phía mẹ nàng ấy."

"Chắc vì từ khi sinh ra đã có đôi mắt khác biệt với người thường nên tính cách của con bé cũng khác với các đứa trẻ khác. Hồi nhỏ con bé rất nghịch ngợm, khiến bọn ta đau đầu không ít, lại còn có thể nhìn thấy những thứ không phải người, càng làm ta lo lắng hơn."

Dự Quốc Công nói đến đây thì nhẹ nhàng xoa đầu cô con gái nhỏ trong lòng, nhìn thấy hai búi tóc lạ lẫm trên đầu cô bé, ông chợt mỉm cười, ánh mắt mang theo nỗi hoài niệm và nỗi đau thầm kín.

"Chỉ cần con bé nhìn thấy những thứ đó sẽ sợ hãi và lẻn vào phòng ta và phu nhân để ngủ, nhất định phải để mẹ con bé ôm mới ngủ được. Phu nhân của ta sức khỏe yếu, con bé thì quấy phá suốt đêm, sáng hôm sau dậy muộn nên mỗi sáng ta đều lén lút bế con bé ra khỏi phòng, tự tay chải đầu cho nó."

"Ta chải không đẹp, con bé chạy một vòng là tóc rối tung hết, giống như một đứa nhóc nghịch ngợm ngây ngô."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên