Chương 49: Về nhà xem thử ~

Khi đạo trưởng trẻ tuổi Mai Trục Vũ bế tiểu cô nương bước ra khỏi phòng, chợt trong lòng y dâng lên cảm giác kỳ lạ, như thể mình vừa có thêm một cô con gái vậy.

Võ Trinh bị biến nhỏ, Mai Trục Vũ đành tìm một chiếc váy của nàng nhưng vì kích thước không phù hợp nên tay áo phải xắn lên, tà váy cũng cắt bớt đi một đoạn dài. Cuối cùng nhìn nàng cũng có chút dáng vẻ gọn gàng, không cần phải quấn chăn mà lê thê khắp nơi.

Đêm nay trăng sáng vằng vặc, vừa bước ra khỏi cửa thì ánh trăng đã rải đầy hiên nhà khiến sàn gỗ bạc trắng như được dát một lớp ánh sáng mờ ảo. Không khí mùa hè mát lành, giờ này mọi người đều đã say giấc, khắp nơi yên tĩnh không một tiếng động, chỉ có tiếng ếch kêu, côn trùng rả rích không dứt. Hương cỏ nhè nhẹ thoảng qua trong gió, mang đến cảm giác tỉnh táo, khoan khoái.

Võ Trinh được Mai Trục Vũ bế trong lòng, hết nhìn đông lại nhìn tây quanh sân, đột nhiên nàng bĩu môi, vẻ mặt đầy chê bai, "Không có hoa, chẳng đẹp chút nào !"

Giọng điệu mang đầy ý bất mãn. Thực ra từ trước đến giờ, Mai Trục Vũ vẫn luôn lo lắng rằng Võ Trinh sẽ không thích nhà mình vì thiếu những khóm hoa rực rỡ, so với phủ Dự Quốc Công của nàng, nơi bốn mùa hoa nở khắp nơi thì quả thực nơi này quá đỗi giản dị. Nhưng lần trước vô tình nhắc tới, Võ Trinh lại tỏ ra rất hào phóng, vẻ mặt không chút để tâm, còn vung tay nói rằng sân này thanh nhã, tràn đầy sức sống, nàng rất thích, chẳng cần phải phí công trồng thêm hoa làm gì.

Mai Trục Vũ hoàn toàn tin tưởng khi nàng nói vậy, cũng chẳng còn ý định làm đẹp thêm cho khu vườn.

Nhìn tiểu cô nương với vẻ mặt chê bai không chút che giấu, đột nhiên Mai Trục Vũ ngộ ra những lời Võ Trinh từng nói trước đây đều là lời dối lòng sao, thid ra nàng phải luôn ngấm ngầm không hài lòng vì sân nhà này chẳng có lấy một bông hoa đẹp sao ? Mai Trục Vũ nghĩ thầm, trong lòng cảm thấy vừa buồn cười vừa bất lực.

Tiểu Võ Trinh hoàn toàn không nhận ra mình vừa tự bán đứng bản thân, vẫn vung vẩy bàn tay nhỏ, vẻ mặt nghiêm túc bắt đầu chỉ huy: "Bên kia trồng vài khóm mẫu đơn, hoa sen hay thược dược cũng được, phải là loại hoa có hương thơm. Nếu không, trồng mấy bụi dành dành hoặc nhài cũng ổn, bên kia có một khoảng đất trống kìa, chỗ đó có thể trồng thêm hai cây hải đường..."

Mai Trục Vũ vừa nghe nàng nói lưu loát rõ ràng đâu ra đấy, vừa âm thầm ghi nhớ trong lòng.

Sau khi dạo quanh một vòng tiểu viện, mắt nàng bỗng sáng lên, đôi mắt tròn xoe đảo qua đảo lại rồi đột ngột chỉ tay về phía bức tường bao quanh: "Hình như bức tường này chẳng cao hơn huynh là mấy nhỉ, huynh qua đó đứng thử xem ~"

Mai Trục Vũ bước đến sát chân tường, tiểu Võ Trinh nói: "Huynh xem, đúng là không cao hơn huynh là bao, huynh cao thật đó, còn cao hơn cả cha ta nữa ! Cha ta có thể nhảy phóc lên tường nhà chỉ trong một cái nhún, huynh có làm được không ?"

Đôi mắt của tiểu Võ Trinh sáng rực, lấp lánh ánh sáng của sự tò mò, Mai Trục Vũ thấy vậy không nhịn được ý cười, bèn ôm nàng rồi nhún một cái đã nhẹ nhàng bay lên đỉnh tường.

Tiểu Võ Trinh che miệng khúc khích cười, còn cố ý hạ giọng, khẽ thốt lên: "Huynh giỏi thật đấy ! Cao thế này mà chỉ một cái là nhảy lên được ! Cao quá, cao quá, nếu huynh nhảy xuống bên kia thì có nhảy được không, huynh có sợ không ?"

Trước những lời tán dương không ngớt của nàng, Mai Trục Vũ chỉ mỉm cười, ôm nàng nhảy xuống khỏi tường, đáp xuống con đường bên ngoài tiểu viện một cách nhẹ nhàng. Tiểu Võ Trinh lập tức tiếp tục màn ca ngợi của mình, giọng nói đầy phấn khích: "Chúng ta đi tiếp bên kia đi nhé !" Nói rồi, bàn tay nhỏ bé múp míp của nàng chỉ về phía góc phố phía trước.

Mai Trục Vũ vừa định bước theo hướng nàng chỉ nhưng đột nhiên khựng lại, y nhận ra chẳng biết từ lúc nào đã vô thức để cô bé con này lừa ra khỏi sân. Ban đầu y chỉ đồng ý đưa nàng ra sân hóng gió, nào có đồng ý đi hẳn ra ngoài phố đâu chứ.

Mai Trục Vũ im lặng hồi lâu, đứng ở chân tường bên ngoài, hồi tưởng lại hành động mất kiểm soát và mơ hồ vừa rồi của mình rồi kiên quyết ôm lấy tiểu Võ Trinh, nhún người nhảy trở lại bên trong tiểu viện.

"Chậc." Vừa đặt chân xuống sân, y mơ hồ nghe thấy tiếng rất nhỏ từ cô bé trong lòng mình đang nói "Thật là, đáng tiếc ghê."

Mai Trục Vũ: …

Y cúi đầu nhìn nàng đang tỏ ra hết sức ngoan ngoãn, hai tay ôm má, nở một nụ cười rạng rỡ như một bông hoa loa kèn nhỏ, gương mặt chẳng hề có chút gì gọi là bất mãn hay thất vọng, Mai Trục Vũ phải tự nghi ngờ liệu có phải mình nghe nhầm không.

Khi được đặt xuống đất, tiểu Võ Trinh lập tức chạy tới bên bể nước trong sân, nhón chân leo lên một phiến đá lớn rồi thản nhiên thả chân xuống nước.

Mai Trục Vũ chưa kịp ngăn cản, vội càng bước nhanh tới đỡ nàng, vừa bực vừa lo:
"Có khi đám cỏ ở đây có rắn, trong nước cũng có thể có sâu bọ, đừng nhúng chân xuống, mau đứng dậy !"

Y nhanh chóng kéo nàng ra khỏi bể nước nhưng tiểu Võ Trinh bất ngờ cúi đầu, ngồi xổm xuống đất, không nói không rằng.

Mai Trục Vũ ngỡ rằng nàng đang giận dỗi, thầm nghĩ trẻ con đúng là không biết lý lẽ, hiển nhiên lúc nhỏ Võ Trinh chắc chắn còn là một cô bé ít chịu nghe lời hơn bây giờ, y nhẹ nhàng chạm vào vai nàng, kiên nhẫn giải thích: "Trong nước có thể có rắn thật đấy, không phải ta dọa đâu."

"Muốn chơi thì đợi đến ban ngày, được không ?"

"Võ Trinh ?"

Tiểu cô nương cuối cùng cũng đứng lên, quay đầu lại nhìn y. Trên gương mặt nhỏ nhắn ấy không hề có vẻ giận dỗi hay buồn bã mà thay vào đó là một ánh mắt lấp lánh, đầy vẻ thần bí. Tiểu Võ Trinh chắp hai tay lại rồi nhìn hắn với vẻ mặt nghiêm trang nhưng không giấu nổi nét tinh nghịch: "Huynh cúi xuống đây, ta cho huynh xem một thứ thú vị !"

Mai Trục Vũ không hiểu nổi trong cái đầu nhỏ kia đang nghĩ gì nhưng vẫn thuận theo mà cúi xuống, vẻ mặt đầy hoang mang. Tiểu Võ Trinh đợi y ghé sát thì bbất ngờ nhoẻn miệng cười tinh quái, nàng mở hai tay ra và cười khúc khích: "Huynh nhìn này !"

Một chú ếch nhỏ màu xanh từ đôi bàn tay trắng nõn của nàng bật ra, phóng thẳng về phía mặt Mai Trục Vũ. Phản ứng của y nhanh như chớp, trong tích tắc đã tóm lấy một chân ếch rồi không chút chần chừ mà ném thẳng nó về phía bể nước cùng với tiếng bõm vang lên cùng một tiếng ộp đầy uất ức của chú ếch nhỏ.

Tiểu Võ Trinh lùi lại giấu hai tay ra sau lưng, tỏ vẻ thản nhiên như không có chuyện gì xảy ra, ngửa mặt nhìn trời rồi lại nhìn đất. Mai Trục Vũ nhíu mày nhìn cô bé.

Y từ nhỏ đã là một đứa trẻ hiểu chuyện, ngoan ngoãn, trong đạo quán các tiểu sư đệ đều do y chăm sóc và dạy dỗ, y từng gặp qua những đứa trẻ nghịch ngợm nhưng đứa nào cũng nhanh chóng ngoan ngoãn dưới sự chỉ dạy nghiêm khắc của y. Vậy mà tiểu cô nương trước mặt này, đúng là quá tinh quái.

Nghĩ vậy, Mai Trục Vũ chuẩn bị mở lời thì bất ngờ chạm phải ánh mắt long lanh của nàng. Đôi mắt to tròn ấy như cảm nhận được nguy hiểm đã lập tức chuyển sang vẻ đáng thương, kéo kéo góc áo y, giọng nói mềm mại như mèo con cào nhẹ vào lòng y: "Ta nhớ cha mẹ và tỷ tỷ của ta quá~"

Tiểu Võ Trinh dụi dụi mắt, giọng nức nở nghẹn ngào, cả người nhỏ xíu co ro một chỗ, trông thế nào cũng khiến người ta mủi lòng. Mai Trục Vũ chỉ vừa nhìn nàng trong chớp mắt thì trái tim đã mềm nhũn, không còn chút cứng rắn nào. Dù biết rõ cô bé này cố ý giả vờ nhưng y vẫn không thể nỡ lòng trách mắng.

Chỉ cần nghĩ đến việc nàng là Võ Trinh, dù nàng biến thành dáng vẻ nào thì Mai Trục Vũ cũng không biết phải làm sao với nàng.

"Ngày mai ta sẽ đưa nàng đi gặp cha mẹ và tỷ tỷ, đừng buồn nữa." Y cúi xuống rồi dịu dàng xoa đầu nàng an ủi.

Tiểu Võ Trinh len lén hé một mắt, ngó xem nét mặt của Mai Trục Vũ, nàng thấy không có dấu hiệu trách phạt bèn như một chú mèo con nhận thấy nguy hiểm đã qua, vui vẻ buông tay, nở nụ cười rạng rỡ như ánh nắng.

"Ta muốn bắt con bọ phát sáng kia !"

Chẳng mấy chốc, cô bé lại tiếp tục ra yêu cầu, lần này là bắt đom đóm trong sân.Cuối cùn ¥g tiểu Võ Trinh nằm úp trên lưng Mai Trục Vũ, tay nắm chặt hai chiếc túi lụa mỏng trong suốt, bên trong là những chú đom đóm sáng lung linh rồi ngủ lúc nào không hay, trong giấc ngủ nàng còn khe khẽ ngáy, thỉnh thoảng lại trở mình trên lưng Mai Trục Vũ.

Mai Trục Vũ nhanh tay đưa ra phía sau, vừa kịp nắm lấy chân nàng rồi kéo lên, không để nàng rơi thẳng xuống đất. Dù bị lật qua lật lại như thế nhưng cô bé vẫn ngủ say như không có chuyện gì.

Sáng sớm hôm sau, tiểu Võ Trinh vẫn giữ dáng vẻ của một cô bé, không hề trở lại như trước. Nàng dụi mắt rồi từ trên giường ngồi bật dậy, co chân ngồi đó, gương mặt nhỏ nhắn lạnh tanh, đôi mắt trừng trừng nhìn chăm chăm vào giường và chăn trước mặt, một lúc lâu trôi qua mà nàng chẳng nói năng gì.

Mai Trục Vũ ngồi bên cạnh giường suốt cả đêm, đọc sách đến tận khuya, y thấy nàng tỉnh thì định lên tiếng gọi nàng dậy rửa mặt, ăn sáng nhưng trông thấy vẻ mặt này của nàng, chẳng hiểu sao y bỗng thấy hơi căng thẳng, không đoán nổi nàng đang nghĩ gì.

Tiểu cô nương ngồi trên giường, mặt lạnh như băng, đờ đẫn một lúc lâu, đột nhiên nàng túm lấy cái gối trên giường rồi ném mạnh xuống đất, cả khuôn mặt nhỏ nhắn tối sầm lại, toát ra khí thế "người lạ chớ đến gần".

Cuối cùng Mai Trục Vũ cũng hiểu ra là nàng đang gắt ngủ. Thực ra vào ngày thứ hai sau lễ thành thân, Dự Quốc Công đã từng kể rằng đứa con gái thứ của ông có tật gắt ngủ mỗi khi thức dậy, rất khó dỗ. Thế nhưng từ lúc ở chung với Võ Trinh, Mai Trục Vũ chưa bao giờ thấy nàng có biểu hiện đó, cùng lắm nàng chỉ hơi ngái ngủ, cau mày vài phút nhưng nhanh chóng tỉnh táo lại. Nếu lúc đó y ở bên thì nàng còn có thể thoải mái nằm bò ra giường trêu chọc y vài câu.

Bây giờ, cuối cùng Mai Trục Vũ cũng được chứng kiến tận mắt cơn gắt ngủ mà Dự Quốc Công từng đề cập.

Tiểu cô nương ngồi trên giường với mái tóc ngủ rối bù, tự mình giận dỗi một lúc và rồi leo xuống giường nhặt cái gối lên, sau đó quay đầu lại nở nụ cười rạng rỡ với Mai Trục Vũ, "Ta đói rồi !"

Mai Trục Vũ chưa từng gặp đứa trẻ nào thay đổi cảm xúc nhanh như vậy, quả thật mở mang tầm mắt.

Y dẫn tiểu Võ Trinh đi rửa mặt, sau đó đặt đồ ăn lên chiếc bàn nhỏ trước mặt nàng, còn y ngồi phía sau, cẩn thận chải tóc cho nàng.

Mái tóc của tiểu Võ Trinh mềm mượt, sợi tóc nhỏ như tơ, Mai Trục Vũ lo bị nàng phàn nàn là dùng sức quá mạnh nên cố gắng hết sức nhẹ nhàng, sợ rằng chỉ cần hơi mạnh tay sẽ làm gãy mất tóc nàng. Tỉ mỉ buộc hai búi tóc nhỏ xinh xong, y dẫn nàng ra ngoài, trước tiên là đi mua mấy bộ y phục vừa vặn, sau đó mới đưa nàng đến phủ Dự Quốc Công.

Nhưng trước khi bước vào phủ Dự Quốc Công, Mai Trục Vũ lấy ra một lá bùa, gấp hai nếp rồi dùng dây đỏ buộc lại, thắt vào cổ tay nhỏ nhắn của nàng.

"Không được tháo ra đâu đấy." Y nghiêm túc dặn dò.

Tiểu Võ Trinh ngoan ngoãn gật đầu, đôi mắt tròn xoe đầy mong chờ nhìn chằm chằm vào cổng lớn của phủ Dự Quốc Công. Mai Trục Vũ nắm tay nàng, dẫn nàng bước vào.

Trong phủ Dự Quốc Công, các gia nhân thấy phu quân của nhị nương tử đến thì đều nghĩ y đến tìm nàng, họ nhiệt tình chào hỏi, còn cho biết rằng nhị nương hiện không có ở nhà.

Không ai trong phủ để ý đến sự tồn tại của tiểu Võ Trinh, như thể nàng hoàn toàn vô hình. Thực tế đúng là như vậy, tất cả đều nhờ lá bùa và việc Mai Trục Vũ luôn nắm tay nàng. Nếu y buông tay hoặc lá bùa bị rơi mất thì những người bình thường xung quanh sẽ lập tức nhìn thấy tiểu Võ Trinh, đây chính là loại bùa mà giới đạo môn gọi là "Bùa Ẩn Thân".

Tiểu Võ Trinh được Mai Trục Vũ dắt tay dẫn vào nhà mình, trong đôi mắt nàng ngập tràn vẻ kinh ngạc và tò mò. Trong ký ức của nàng thì đây đúng là nhà mình nhưng rất nhiều chi tiết nhỏ đã thay đổi, dường như những người hầu mà nàng quen biết già đi rất nhiều, lại còn xuất hiện thêm không ít người lạ mặt. Điều làm nàng khó hiểu hơn cả là những người hầu dù quen hay không quen đều thân thiết gọi người đàn ông bên cạnh nàng là lang quân.

Cảm giác có điều gì đó thực sự không đúng, dù nghịch ngợm đến đâu thì lần này tiểu Võ Trinh cũng bị dọa đến hoảng sợ. Vừa đến nội viện đã không thấy cha mẹ và chị gái đâu, nàng bắt đầu thút thít khóc, nước mắt lăn dài từng giọt.

Mai Trục Vũ chưa bao giờ thấy nàng khóc thật như vậy, điều này khác hẳn với mấy lần nàng giả khóc trước đó, y lập tức hoảng loạn, vội vàng ngồi xuống dùng tay áo lau nước mắt cho nàng, y dỗ dành hứa rằng sẽ lập tức đưa nàng đi tìm cha, tiểu Võ Trinh nghe vậy mới tạm ngừng khóc.

Võ Hoàng Hậu, chị gái của Võ Trinh hiện đang ở trong cung, không phải muốn gặp là gặp được, mẹ nàng đã qua đời nên tất nhiên càng không thể tìm thấy. Vì thế Mai Trục Vũ quyết định đưa nàng ra ngoài thành, đến chùa Tu Đề dưới chân núi Nam để gặp Võ Thuần Đạo, cũng chính là cha nàng. Dù vậy thì y vẫn không khỏi lo lắng rằng khi nhìn thấy cha mình đã xuống tóc làm hòa thượng, nàng sẽ lại khóc lóc sợ hãi.

Mang theo nỗi lo này, bọn họ lên đường đến chùa Tu Đề, ngôi chùa nằm ở vị trí khá hẻo lánh, cách Trường An khá xa, nếu cưỡi ngựa thì phải đến xế chiều mới tới nơi.

Trên đường đi, Mai Trục Vũ một tay cầm dây cương, một tay ôm lấy tiểu Võ Trinh đang nhảy nhót không ngừng. Ban đầu tiểu cô nương còn rất hoạt bát, đôi mắt tò mò nhìn khắp xung quanh, miệng liên tục hỏi hết câu này đến câu khác, nhưng bỗng nhiên không biết nàng nhìn thấy gì, cả người run lên bần bật, cô bé lập tức ngậm chặt miệng, co rút vào lòng Mai Trục Vũ rồi quay đầu vùi mặt vào ngực y, sợ hãi đến mức run rẩy không ngừng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên