Chương 48: Tiểu cô nương ~

Nửa đêm, Mai Trục Vũ chân trần đứng trên sàn nhà, ánh mắt bối rối và hoang mang nhìn về phía tiểu cô nương trên giường.

"Ha ! Ngươi là tên trộm từ đâu tới, tại sao lại bắt cóc ta tới đây ?" Tiểu cô nương khoảng chừng bảy tuổi, hai tay chống nạnh đứng trên giường, thân mình quấn trong chiếc chăn gấm, lộ ra hai cánh tay trắng trẻo mềm mại. Dù tuổi còn nhỏ nhưng khí thế lại cao ngất trời, khí thế ngút ngàn hai trượng.

Mai Trục Vũ hoàn toàn không hiểu chuyện gì vừa xảy ra, sáng nay y mang Võ Trinh khi đó còn là mèo Ly Hoa từ chỗ Lưu Thái Chân về, cả buổi chiều đều cẩn thận chăm sóc, tối đến khi đi ngủ y còn ôm nàng trong lòng, bảo vệ kỹ lưỡng. Võ Trinh vẫn luôn ở trạng thái lơ mơ, thỉnh thoảng chỉ hơi động đậy móng vuốt, thế nhưng đến nửa đêm, Mai Trục Vũ cảm nhận được thứ gì đó trong lòng mình khẽ động, mèo Ly Hoa bỗng nhiên biến thành một tiểu cô nương.

Tiểu cô nương có gương mặt nhỏ nhắn, trắng nõn đáng yêu, hệt như phiên bản thu nhỏ của Võ Trinh, nàng dụi dụi mắt, từ trong chăn ló ra khiến Mai Trục Vũ giật mình hoảng hốt. Nhưng chưa kịp hiểu rõ chuyện gì xảy ra thì nàng đã cau mày, trợn mắt nhìn y và lớn tiếng gọi y là tên trộm.

Mai Trục Vũ còn chưa kịp thanh minh đã bị một cú đạp từ tiểu cô nương đá bay xuống đất, y đứng đó chịu đựng ánh mắt khinh bỉ của nàng, dáng vẻ thảm thương như một tên lưu manh bị bắt tại trận.

Mai Trục Vũ cảm thấy oan ức đến mức có thể làm tuyết rơi giữa tháng sáu, y nhận ra từ sau khi vị phu nhân lớn hơn mình vài tuổi, quyết đoán và tài năng của mình biến thành mèo rồi lại biến thành tiểu cô nương thì không chỉ ngoại hình mà cả trí nhớ và tâm trí đều quay trở lại độ tuổi bảy.

Nàng không còn nhớ Mai Trục Vũ là ai, thậm chí cũng chẳng nhớ mình từng là Miêu Công quyền uy trấn giữ Thành yêu, chỉ đơn giản nghĩ rằng mình là một tiểu cô nương bình thường.

Mai Trục Vũ cố gắng giao tiếp với phu nhân biến nhỏ của mình, nhưng tiểu cô nương hung dữ vô cùng, cai miệng nhỏ cứ liên tục nói không ngừng, căn bản không tin lời y.

"Ngươi nghĩ ta là trẻ con ba tuổi sao ! Ta mới bảy tuổi, làm sao mà đã lấy chồng được ? Ngươi nhất định là kẻ xấu chuyên đi bắt cóc trẻ con.Ta nghe nói rồi, loại người như ngươi thích nhất là bắt những tiểu cô nương xinh đẹp như ta !"

Mai Trục Vũ: "Ta không phải..."

Tiểu cô nương liếc nhìn y rồi kéo kéo chiếc chăn gấm quấn quanh mình, hằn học nói: "Ngươi chắc chắn có sở thích kỳ quặc gì đó, không cho ta mặc y phục, lại còn ôm ta ngủ!  Đồ xấu xa !"

Mai Trục Vũ: "Ta không có..."

Tiểu cô nương với gương mặt tròn trĩnh, hồng hào đáng yêu, đôi mắt đen láy long lanh ánh lên sự thông minh, vừa nói chuyện vừa lén lút quan sát xung quanh. Nàng nhanh chóng nhận ra nơi này không giống chỗ bọn bắt cóc nhốt trẻ con chút nào, hơn nữa thiếu niên tóc tai bù xù đang đứng trước mặt nàng lại mang dáng vẻ ngốc nghếch, không hề giống kẻ xấu.

Dù tiểu Võ Trinh không nhớ chuyện gì đã xảy ra, ký ức của nàng dừng lại ở ngày mẫu thân bị bệnh, nhưng trong lòng nàng lại có cảm giác thân thiết khó hiểu với thiếu niên cao lớn trước mặt này lại, hoàn toàn không sợ y. Nếu không nàng đã chẳng dám mạnh dạn nói năng như thế.

Tiểu cô nương ôm chăn gấm nhảy xuống giường, bắt đầu đi qua đi lại trong phòng. Nàng chỉ tay về phía bàn án, ra lệnh cho Mai Trục Vũ: "Đốt đèn lên, ta không thấy rõ."

Mai Trục Vũ đốt đèn lên theo lời nàng, ánh mắt của y dõi theo tiểu cô nương đang cầm chăn kéo đi khắp phòng, chiếc chăn gấm kéo lê trên đất, khiến nó vương vãi khắp nơi, lướt qua từng góc phòng.

Mai Trục Vũ nhìn nàng một hồi lâu, cuối cùng khi tay của y đã bị nắm đến đỏ lên thì y dần nhận ra sự thật, Mai Trục Vũ thấy tiểu cô nương có vẻ không sợ hãi bèn thử tiến lại gần, nhẹ giọng nói: "Đất lạnh đó, nàng quay lại giường đi."

Đột nhiên tiểu Võ Trinh dừng lại, bước nhanh tới trước mặt Mai Trục Vũ, ngẩng đầu lên nhìn y.

Mai Trục Vũ không hiểu sao lại cảm thấy căng thẳng, hít một hơi thật sâu, cúi xuống nhìn vào gương mặt nghiêm túc của tiểu cô nương, "....Có chuyện gì sao ?"

Tiểu cô nương ngả đầu sang một bên rồi đột nhiên cười tươi, vẫy tay với y: "Ngươi cúi thấp một chút, ngồi xuống đi."

Mai Trục Vũ im lặng quỳ xuống, vì y quá cao nên ngồi xuống cũng vẫn có thể nhìn thẳng vào mắt tiểu cô nương. Tiểu cô nương nghiêm mặt, hai tay nhỏ bất ngờ che lấy hai bên má Mai Trục Vũ, xoay đầu y qua lại.

Mai Trục Vũ cảm giác như trên gương mặt tiểu cô nương có biểu cảm "món bánh này trông không ngon, nhìn là biết không đáng ăn" thì lập tức im lặng.

"Nàng thật sự không nhớ gì sao ?"

Tiểu cô nương nhảy phóc lên giường, chống cằm, đung đưa hai chân nhỏ nói: "Ta không biết ngươi nói gì cả nhưng ngươi tốt nhất là mau đưa ta về nhà, mẹ ta đang bệnh, ta phải đi thăm bà, còn cả cha ta nữa. Nếu ngươi không đưa ta về, ông ấy sẽ mang người đến bắt ngươi đấy."

Tiểu cô nương suy nghĩ một lúc rồi lại thêm một câu: "Còn có tỷ tỷ của ta, ngươi đừng nhìn tỷ ấy xinh đẹp nhưng cực kỳ hung dữ đó, ngươi chắc chắn sẽ sợ nàng !"

"Vậy nên, mau đưa ta về nhà đi !"

Nghe tiểu cô nương nhắc đến mẹ thì Mai Trục Vũ không biết phải làm sao, y đã nghe nói mẹ của Võ Trinh qua đời khi nàng còn nhỏ và hình như là khi nàng ở độ tuổi này. Thấy y im lặng, tiểu cô nương chu môi nhìn ra ngoài trời tối rồi chợt thỏa hiệp: "Bây giờ trời tối rồi, vậy thôi, ngày mai ngươi đưa ta về nhé."

Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không được, hình dáng hiện tại của nàng không thể để Dự Quốc Công thấy."

Mai Trục Vũ vừa dứt lời thì đột nhiên tiểu cô nương đang cười tươi òa lên khóc nức nở nhưng không có nước mắt, tiếng khóc của nàng như thể có thể xé nát bầu trời. Mai Trục Vũ chưa bao giờ thấy một màn thay đổi biểu cảm nhanh chóng như vậy, há hốc mồm mà không nói được gì nhưng bên ngoài, những hạ nhân đã bị đánh thức, vội vàng thắp đèn chạy vào hỏi có chuyện gì xảy ra.

"A lãng, sao trong phòng lại có tiếng trẻ con khóc vậy ?"

Mai Trục Vũ biết làm sao đây, y chỉ có thể nói: "Không có gì, các ngươi về đi."

Hiển nhiên chủ nhân không muốn nói nhiều, đám hạ nhiên cũng không dám hỏi thêm, chỉ có thể rời đi với vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Trong phòng, tiểu cô nương mở mắt một chút nhìn Mai Trục Vũ, tiếng khóc đột ngột ngừng lại: "Nếu ngươi không đồng ý, ta sẽ lại khóc đấy."

Mai Trục Vũ thở dài, sợ nàng khóc đến khàn họng nên đành phải nhượng bộ: "Được rồi, ngày mai ta sẽ đưa nàng đi gặp Dự Quốc Công."

Tiểu cô nương lại mỉm cười, lăn lộn vào phía trong giường, "Tốt thôi, vì ngươi ngoan ngoãn như vậy, ta sẽ không làm ồn nữa. Nào ngủ đi, ta chia nửa giường cho ngươi."

Mai Trục Vũ có chút kỳ lạ, thử hỏi: "Vừa nãy ngươi không phải bảo ta là kẻ xấu sao ?"

Tiểu cô nương mỉm cười đáng yêu, "Ta có nói ngươi là kẻ xấu đâu, ngươi đồng ý đưa ta về nhà, vậy ngươi là người tốt lắm đấy~"

Mai Trục Vũ nhìn đôi mắt to tròn của nàng, không biết nàng đang giở trò gì, đột nhiên cảm thấy vừa buồn cười lại vừa bất lực, y ngồi bên giường nói: "Nàng ngủ đi, ta sẽ ngồi đây canh cho nàng." Sợ nhỡ có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra.

Tiểu cô nương cuộn mình trong chăn, đập nhẹ chân lên giường, phát ra những âm thanh khe khẽ. Nàng không có ý định ngủ nên đột nhiên ngồi dậy, đẩy chiếc gối xuống đất.

"Cứng quá, ta không muốn cái gối này."

Mai Trục Vũ nhặt chiếc gối lên và để sang một bên. Võ Trinh hừ hừ một lúc rồi bò dậy, lục lọi xung quanh giường.

Mai Trục Vũ hỏi: "Sao vậy ?"

Tiểu cô nương chu miệng, hít hít mũi, "Muội muội của ta đâu rồi ?2

Mai Trục Vũ ngạc nhiên: "Muội muội ?"

Tiểu cô nương nhìn y với ánh mắt như thể đang nghĩ "Ngươi thật ngu ngốc, đến chuyện này cũng ta giải thích sao" rồi đáp: "Chính là con búp bê mà mẹ ta làm cho ta, tỷ tỷ ta có muội muội, ta cũng muốn có muội muội, thế là mẹ ta may cho ta một con búp bê làm muội muội."

Mai Trục Vũ chưa bao giờ thấy con búp bê mà nàng gọi là em gái, chỉ có thể nói: "Ta chưa thấy qua."

Tiểu cô nương nhìn quanh căn phòng, ánh mắt dừng lại trên chiếc tủ rồi chỉ tay về phía cửa tủ: "Biết đâu nó lại ở trong tủ, ngươi đi tìm thử xem."

Mai Trục Vũ nghĩ một lúc, trước đây Võ Trinh có di chuyển không ít đồ đạc, có thể nàng đã mang theo những món đồ yêu thích từ nhỏ, y đành đứng dậy, đối diện với ánh mắt mong đợi của tiểu cô nương mà đi tới hai chiếc tủ của Võ Trinh để tìm kiếm.

Từ trước đến nay y chưa bao giờ động vào tủ của Võ Trinh, thỉnh thoảng chỉ khi nàng lười biếng mới bảo y giúp lấy vài bộ y phục. Lần này là tìm đồ, y mở từng ngăn tủ một cách cẩn thận rồi lại để mọi thứ vào đúng vị trí cũ.

Trong khi Mai Trục Vũ đang tìm kiếm trong tủ thì tiểu cô nương nhảy xuống giường, lại gần nhìn vào trong tủ, nàng thấy đủ loại y phục, váy vóc của nữ tử cùng với một số trang sức và đồ lặt vặt. Đôi mắt nàng híp lại rồi đột nhiên lại cười nói: "Không tìm thấy thì thôi, ta không cần muội muội nữa."

Thực ra, chẳng có con búp bê em gái nào cả.

Tiểu cô nương quay lại giường nhưng cũng chưa chịu yên ổn lâu, lại bắt đầu nghịch ngợm. Mai Trục Vũ nghe thấy nàng lẩm bẩm, vặn vẹo trên giường thì lại hỏi: "Sao vậy ?"

Tiểu cô nương ngồi dậy nói: "Ta khát rồi."

Mai Trục Vũ đứng dậy định đi lấy nước cho nàng nhưng tiểu cô nương lớn tiếng nói: "Ta không uống nước, ta muốn uống trà Tam Bảo !"

Trà Tam Bảo là một loại trà phổ biến vào mùa hè ở Trường An, được pha từ vỏ cam khô, hoa nhài khô và táo tàu khô, cuối cùng thêm đường và lá bạc hà.

Mai Trục Vũ không nói gì chỉ lặng lẽ làm theo yêu cầu của tiểu cô nương, bước ra ngoài pha trà cho nàng, một lát sau y quay lại, đặt tách trà trước mặt nàng. Tiểu cô nương ngồi trên giường, đưa tách trà lên ngửi rồi thấy trong cốc không có lá bạc hà.

Đôi mắt nàng liếc nhanh rồi nhìn Mai Trục Vũ với nụ cười tinh nghịch, "Ngươi không bỏ lá bạc hà."

Mai Trục Vũ hơi ngẩn ra, "Không phải nàng không thích mùi bạc hà sao, từ trước đến giờ trà Tam Bảo đều không bỏ lá bạc hà."

Tiểu cô nương uống cạn tách trà Tam Bảo, lau miệng rồi nói: "Ngươi nói đúng." Rồi lại cuộn người quay về giường.

Đột nhiên Mai Trục Vũ nhận ra tiểu cô nương đang cố tình thử thách y, xem y có biết thói quen này không ? Nhỏ như vậy mà đã có ý đồ như thế sao ?

Mai Trục Vũ nghĩ ngợi một lúc rồi bất giác đưa tay xoa đầu tiểu cô nương, "Đừng sợ, ta thật sự không phải là kẻ xấu, cũng sẽ không hại nàng, ta sẽ đưa nàng đi gặp cha, giờ đã muộn rồi, nàng cứ yên tâm mà ngủ đi."

Với tâm tư nho nhỏ này để thử y, có thể thấy tiểu cô nương vẫn còn lo lắng. Điều này là bình thường, dù Mai Trục Vũ biết rõ nàng là ai nhưng đối với tiểu cô nương lúc này thì nàng đang ở một nơi lạ, còn y lại là người lạ.

Nghĩ đến đây, Mai Trục Vũ cảm thấy tiểu cô nương thật đáng thương và dễ thương, chỉ muốn làm gì đó để nàng yên tâm ngay lập tức. Nhưng y lại không biết phải làm gì, lòng đầy rối bời, chỉ có thể xoa đầu nàng nhẹ nhàng hơn.

Tiểu cô nương quan sát biểu cảm của y, đột nhiên túm lấy tay y, nói với vẻ mặt ngoan ngoãn: "Ta không ngủ được, ca ca dẫn ta ra ngoài xem một chút được không ?"

Mai Trục Vũ suýt chút nữa mất hồn vì tiếng "ca ca" ngọt ngào của nàng, y cố gắng lấy lại bình tĩnh, "Ra ngoài....ra ngoài làm gì ?"

Tiểu cô nương ngoan ngoãn nhìn Mai Trục Vũ, đôi mắt sáng lấp lánh, "Cha mẹ và tỷ tỷ đều không cho ta ra ngoài vào ban đêm, ta chỉ muốn xem một chút thôi, ca ca, ta ngoan lắm, chỉ ra ngoài một lát thôi mà, được không ?"

Nàng đưa ngón tay ra như hứa hẹn, nhẹ nhàng lắc lắc tay của Mai Trục Vũ.

Mai đạo sĩ, người được mệnh danh là sư huynh hung dữ không hề thương xót với những đứa trẻ tinh nghịch lại bị ánh mắt dễ thương của tiểu cô nương làm cho tan chảy. Một cái lắc tay nhẹ nhàng này giống như làm vỡ hết xương cốt của y, suýt nữa thì y không đứng vững nổi, bị sự đáng yêu này làm cho mềm nhũn.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên