Quyển 1: Phần mở đầu - Một mảnh vải đen
Phạm Thận khó khăn mở mí mắt, nhìn ngón tay rồi đếm xem bản thân đã làm được những điều có ý nghĩa gì trong cuộc đời này, kết quả là chưa kịp đếm xong năm ngón tay gầy như chiếc đũa trên bàn tay phải thì đã thở dài, đau lòng từ bỏ công việc này.
Lúc nào mùi thuốc cũng nồng nặc khắp phòng bệnh, cụ ông nằm ở giường bên cạnh đã đi trầu ông trời hai ngày trước rồi, chắc vài ngày nữa là sẽ đến lượt hắn thôi.
Cậu mắc phải một loại bệnh lạ nào đó, bệnh nhược cơ là cái loại bệnh cực kỳ phù hợp với nhân vật nam chính trong tiểu thuyết ngôn tình. Nghe đâu nếu không chữa trị thì ngày lìa đời đến cũng chả làm gì được nữa, hắn chỉ biết để nước mắt rơi xuống.
"Nhưng mình đâu phải nam chính trong mấy bộ ngôn tình ba xu đó chứ." Phạm Thậm lẩm bẩm, nhưng bởi vì hai bên hàm không có sức lực nữa nên biến thành một chuỗi tiếng thì thầm mơ hồ.
Cậu nhìn ngón giữa của mình, cảm thấy thương cảm với chính mình: "Mình vẫn là trai tân mà."
.......
........
Cậu thực sự chưa làm được việc gì có ý nghĩa trong đời, ngoại trừ giúp đỡ bà cụ qua đường, nhường chỗ trên xe buýt, chung sống hoà thuận với hàng xóm, giúp đỡ bạn cùng lớp gian lận trong thi cử.....
Phạm Thận là một người đàn ông tốt nhưng vô dụng theo nghĩa truyền thống.
Cha mẹ cậu đã qua đời từ lâu nên chỉ còn mình hắn bị bỏ lại trong bệnh viện, chờ đợi ngày lìa đời đến.
"Người tốt cũng chả được đền đáp gì cả."
Trong một đêm yên tĩnh, dường như Phạm Thận có thể nắm bắt rõ ràng rằng các cơ quan ở cổ họng của bản thân đang dần thả lỏng, không thể căng chùng lên được nữa, các cơ hô hấp cùn dần giãn ra như sợi dây cao su mất đi tính đàn hồi.
Y tá của bệnh viện không biết đi đâu mất tiêu, chỉ còn người bác gái ngồi bên cạnh hắn đang lải nhải gì đó với ánh mắt thương cảm.
"Cứ như thế mà chết sao ?"
Nỗi sợ hãi trước cái chết và niềm khao khát được sống đang tràn ngập trong trái tim làm hắn có những cảm xúc phức tạp mà trước giờ chưa từng có. Vậy mà người đưa tiễn lúc lâm chung không phải cô ý tá nhỏ dễ thương cậu mong chờ mà lại là người phụ nữ lớn tuổi này. Chẳng khác nào làm tăng thêm nổi buồn cho Phạm Thận.
Thê thảm, lạnh lẽo, đau thương. Đôi mắt của cậu cụp xuống, nhìn mảnh vải đen để che nắng được treo bên cửa sổ cảm thấy cuộc đời cô quạnh như cứt chó.
-----------
Thê thảm, lạnh lẽo, đau thương vậy đó, một chất lỏng ướt át rơi ra khỏi khoé mắt hắn.
Phạm Thận có chút xót xa, lè lưỡi liếm đi chất lỏng rơi ra từ khoé mắt rồi rơi xuống môi, cậu ngạc nhiên phát hiện nước mắt của mình không chỉ có vị mặn mà còn có mùi tanh nhẹ..... Phải chăng ít khi bản thân tắm ở bệnh viện nên ngay cả nước mắt cũng bắt đầu có mùi hôi ?
Cậu nhịn không được mà thầm chửi rủa: "Này thì nước mắt dàn dụa, này thì nước dàn dụa, mày thực sự nghĩ bản thân là nam chính trong mấy cuốn ngôn tình đó hả ?"
Nhưng cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn, tại sao lưỡi của cậu lại có thể thè ra khỏi môi để liếm nước mắt ? Bác sĩ đã nói rằng lưỡi của cậu đã mất toàn bộ chức năng từ lâu, chức năng duy nhất của bây giờ là nó có thể dễ dàng trượt ngược vào thực quản và chặn đường hô hấp, từ đó trở thành một trong những thiên tài hiếm hoi có thể tự sát bằng cách nuốt lưỡi trên thế giới.
Sau đó cậu nhận thấy bản thân mở mắt dễ dàng hơn, tầm nhìn dược mở rộng hơn, thị lực cũng tốt hơn nhiều so với trước khi bị bệnh, khung cảnh trước mắt trở nên trong trẻo hơn, một vật được làm bằng tre đang nằm ngang trước mặt cậu.
........
........
Vốn Phạm Thận đang ngơ ngác thì bỗng nhìn thấy một cảnh tượng khiến cậu kinh hãi qua những mảnh tre.
Hàng chục người mặc đồ đen tràn đầy sát khí đang cầm vũ khí sắc bén chém về phía cậu !
Trong chốc lát cậu căn bản không có thời gian để phân biệt đây là giấc mơ hay trải nghiệm kỳ lạ trước khi chết. Cậu rụt đầu lại trong vô thức, hai tay che mắt, bất kỳ người bình thường nào có lẽ cũng chỉ có sự lựa chọn giống đà điểu này.
Xuy xuy xuy xuy...... Vô số âm thanh xé nát không trung vang lên !
Tiếp đó là vô số tiếng rên rỉ, rồi sau đó là sự im lặng. Một lúc sau, Phạm Thận cảm thấy có gì đó không đúng, cẩn thận chút một tách hai ngón đang che mặt ra, lén nhìn bên ngoài.
Chiếc giỏ làm bằng những nan tre chia không gian trước mặt cậu thành vô số lỗ, và cậu nhìn ra bên ngoài bằng những chiếc lỗ đó. Cậu nhìn rõ hơn chục xác chết nằm trên mặt đất, máy chảy thành dòng và mùi tanh ngút trời.
Phạm Thận bị doạ sợ, mọi thứ cậu nhìn thấy trước mắt quá đỗi chân thật khiến cậu ngơ ngác.
Đột nhiên cậu nhớ đến đôi tay đang che mặt, chẳng lẽ tay cậu cũng cử động được sao ? Chả nhẽ bệnh của cậu thực sự đã được chữa khỏi sao ? Vậy mọi thứ trước mặt này là như nào vậy ?
Lẽ nào đây chỉ là một giấc mơ ? Sau khi tỉnh dậy khỏi giấc mơ, liệu bản thân vẫn là kẻ vô dụng không cử động được gì nằm trên giường chờ chết sao ?
Nếu đúng như vậy thì thà ở trong giấc mơ này khỏi tỉnh còn hơn, ít nhất tay có thể cử động, mắt có thể chớp.
Cậu buồn bã nghĩ, vươn tay chạm vào khuôn mặt ướt của bản thân.
Khi cậu rụt tay lại thì phát hiện đôi bàn tay này dính đầy máu, hoá ra chất lỏng ướt chảy từ khoé mắt vừa rồi thực ra là máu của ai đó bắn tung toé lên mặt cậu.
Phạm Thận ngơ ngác nhìn hai tay của mình, trong lòng hét lớn, đây hoàn toàn không phải tay của cậu !
Trước mặt cậu là một đôi bàn tay nhỏ nhắn, vô cùng trắng trẻo dễ thương và nhuốm đầy máu, chúng trông quỷ dị như những bông sen trắng nở trên tu la tràng, chắc chắn không phải đôi bàn tay mà một người trưởng thành nên có !
Một loạt cú sốc cảm xúc tràn vào tâm trí Phạm Thận làm hắn cực kỳ choáng váng, vô số câu hỏi và sự hoảng loạn tột độ chiếm lấy thần trí cậu.
.......
.......
Nhận xét
Đăng nhận xét