Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 3: Luyện công và đọc sách

Thực ra, Phạm Nhàn hoàn toàn không biết rằng mình đang tu luyện một loại nội công tâm pháp cực kỳ cao thâm, nếu là một người học võ bình thường thì cậu sẽ hết sức cẩn trọng, bước từng bước nhỏ như đi trên băng mỏng, thậm chí còn phải mời sư phụ hoặc bạn bè tin cậy đến hỗ trợ giám sát quá trình tu luyện.

Loại công pháp này nguy hiểm nhất ở giai đoạn nhập môn, đặc biệt khi tích tụ chân khí vào đan điền và núi tuyết, lúc này tốc độ phản ứng giữa cơ thể và tâm trí của người luyện công sẽ xuất hiện chênh lệch cực lớn. Hậu quả trực tiếp là cơ thể biến thành trạng thái như một người thực vật, bất động, không khác gì món đồ trưng bày.

Nếu người luyện không có kinh nghiệm, rất dễ lầm tưởng bản thân đã tẩu hỏa nhập ma bèn cố gắng ép chân khí quay về. Nếu may mắn, người có nội lực cực kỳ mạnh mẽ có thể khống chế chân khí chảy khắp cơ thể vào kinh lạc, nhưng khi đó công sức luyện tập coi như đổ sông đổ biển. Còn nếu là người mới thì sự hoảng loạn có thể thực sự mở cửa mời gọi tâm ma xâm nhập.

Nhưng Phạm Nhàn, một tay mơ chính hiệu không những không "ẩu hỏa nhập ma mà còn dễ dàng cảm nhận được sự kỳ diệu của nội công, đó là nhờ thân thế và vận may hơn người của cậu.

Vì khi bắt đầu tu luyện loại chân khí vô danh này, thân xác cậu vẫn là một đứa trẻ sơ sinh, sinh khí bẩm sinh mang từ cơ thể mẹ vẫn chưa trả hết về trời đất, còn lưu lại kha khá trong cơ thể cậu. Nhờ vậy hiệu quả luyện tập tăng gấp bội, thậm chí còn kỳ diệu đến mức giữ lại phần lớn sự thuần khiết chân khí trong kinh mạch của mình.

Với Phạm Nhàn thì cửa cửa ải khó khăn nhất mà người tu luyện dễ gặp nhất là đối mặt với tâm ma lại chẳng mấy khó nhằn.

Đừng quên, kiếp trước cậu từng nằm trên giường bệnh suốt nhiều năm, cậu đã quá quen thuộc với việc não bộ không thể điều khiển được cơ thể, lần đầu gặp hiện tượng tương tự, thay vì hoảng hốt, cậu lại cảm thấy ấm áp như gặp lại ký ức cũ.

Vậy nên, khi lần đầu tiên tu luyện và cảm nhận được khí lưu trong cơ thể, nó đã bắt đầu chạy loạn khắp nơi khiến thân thể cậu cứng đờ như tượng gỗ, chẳng nhúc nhích nổi. Ấy thế mà Phạm Nhàn vẫn không hề hoảng sợ.

Chính vì không sợ hãi, không suy nghĩ nên tâm trí cậu hoàn toàn tĩnh lặng, chẳng chút tạp niệm, nhờ vậy cậu đã dễ dàng vượt qua được cửa ải khó khăn nhất.

Từ đó, việc tu luyện với cậu trở nên đơn giản, chỉ cần nhẩm khẩu quyết thì sẽ tự nhiên bước vào trạng thái thiền định. Vậy nên đối với Phạm Nhàn thì giấc ngủ trưa mỗi ngày không chỉ ngọt ngào mà còn là buổi tu luyện hiệu quả, đến mức sấm nổ cũng không tỉnh.

Với người luyện công bình thường thì thiền định là điều khó nhằn, cần cơ duyên và thời gian. Ngày nào cũng dùng giờ ngủ trưa để làm việc ấy như đứa trẻ này quả thực xa xỉ không còn gì để nói.

Trời cao đúng là quá đỗi ưu ái cậu.

.....

.....

Ngủ một giấc tỉnh dậy, Phạm Nhàn đưa ngay gương mặt nhỏ nhắn, đáng yêu của mình vào chiếc khăn tay trong tay của nha hoàn tỷ tỷ, lăn qua lăn lại vài lần, coi như là đã rửa mặt xong.

Đến buổi chiều, cậu lại lọ mọ vào thư phòng bắt đầu học với thầy giáo được mời từ quận Đông Hải về. Vị thầy này tuổi cũng không lớn, chỉ khoảng ngoài ba mươi nhưng lại có một mùi vị cổ hủ nồng nàn không thể nhầm lẫn.

Thực ra Khánh Quốc đã khởi xướng một phong trào cải cách văn học vào mười năm trước, tất cả bắt đầu từ sách cải cách văn học nổi tiếng của Hồ tiên sinh ở Văn Thư Các, dẫn đến một trận chiến không khoan nhượng giữa cổ văn và kim văn trên văn đàn.

Thứ gọi là cổ văn chính là chữ hán cổ theo ký ức của Phạm Nhàn, còn tân văn thì có vẻ giống văn bạch thoại hơn, chỉ là ngôn từ được chọn lọc, hoa mỹ và dễ hiểu hơn.

Tiên sinh dạy học của Phạm Nhàn là người hâm mộ của văn cổ, vì vậy ngày nào cũng bắt cậu đọc mấy thứ kinh sách, mặc dù những quyển sách này không hoàn toàn giống Tứ thư Ngũ kinh trong ký ức cậu nhưng thật kỳ lạ, nội dung và ý nghĩa lại không khác biệt là mấy, cũng có phân chia Nho, Mặc, Pháp, Đạo.

Kết quả là ngay từ buổi học đầu tiên, Phạm Nhàn đã bối rối tự hỏi bản thân đang sống ở đâu đây trời.

Mùa hè nóng nực, thư phòng như cái lò hấp khổng lồ, tiên sinh dạy học phải mở toang cửa sổ hướng Nam để đón chút gió, tiếng ve ngoài kia hòa cùng làn gió nhẹ tạo nên một bức tranh thật thơ mộng. Ông vừa quay đầu lại bắt gặp cậu học trò đang gục mặt lên bàn, định bụng mắng vài câu cho nghiêm nhưng khi nhìn thấy gương mặt trong sáng, dễ thương của cậu thì chẳng hiểu sao lòng ông lại mềm đi.

Thực ra tiên sinh dạy học rất quý mến cậu học trò này, mới tí tuổi đầu mà đã nói năng rõ ràng, hiểu được đôi ba phần đạo lý cao siêu trong sách của tiền nhân, đây đúng là điều không dễ dàng với một đứa trẻ bốn tuổi.

Tiên sinh dạy học cũng có thắc mắc trong lòng, nghĩ bụng Bá Tước Tư Nam này đúng là nóng vội quá mức, lá thư gửi đến yêu cầu quá cao, ông đành phải dạy kinh văn cho một đứa trẻ mới bốn tuổi. Chứ bình thường ở nhà, tuổi này cùng lắm là học vài con chữ, đọc mấy bài vỡ lòng mà thôi.

Dạy xong buổi học, Phạm Nhàn rất lễ phép đứng dậy, chắp tay cúi chào ông một cách nghiêm chỉnh. Cậu còn kiên nhẫn chờ tiên sinh dạy học rời khỏi thư phòng trước, sau đó mới cởi bỏ chiếc áo ngoài đã ướt đẫm mồ hôi rồi chạy vọt ra khỏi phòng, nha hoàn vừa chạy theo vừa la lớn cẩn thận phía sau.

Vừa bước vào chính viện, Phạm Nhàn lập tức dừng chân, điều chỉnh vẻ mặt thành một nụ cười ngây thơ, đáng yêu như một ông cụ non, cậu lắc lư từng bước, trông vừa chững chạc lại vừa buồn cười tiến vào trong, vừa thấy lão phu nhân ngồi giữa phòng thì giọng trẻ con ngọt ngào vang lên: "Bà."

Lão phu nhân có vẻ ngoài hiền từ, nụ cười ấm áp nhưng những nếp nhăn sâu hoắm trên gương mặt lại mang đầy dấu vết của năm tháng, chỉ có ánh mắt thỉnh thoảng lóe lên một tia sắc sảo mới khiến người khác nhận ra rằng lão phu nhân này chẳng hề đơn giản. Nghe đồn việc Bá tước Tư Nam có thể đứng vững trong triều đình ngày nay là nhờ các mối quan hệ của bà ở kinh đô.

"Ngày hôm nay con học được những gì ?"

Phạm Nhàn ngoan ngoãn đứng trước ghế, kể lại toàn bộ bài học hôm nay, sau đó lại lễ phép cúi chào rồi nhanh chóng đi về viện bên để ăn cơm cùng muội muội.

Thực ra giữa Phạm Nhàn và bà nội có một cảm giác hơi xa cách, giống như họ không thật sự gần gũi, có thể là vì thân phận của cậu là một đứa con riêng, dù lão phu nhân không bao giờ bạc đãi cậu nhưng những yêu cầu khắt khe bà đặt ra luôn khiến người ta cảm thấy có chút lạnh lùng.

Dẫu vậy, trong ký ức của Phạm Nhàn vẫn còn lưu giữ một hình ảnh từ khi cậu mới một tuổi, đêm khuya năm đó bà nội từng ôm cậu vào lòng và khóc nức nở. Có lẽ bà chẳng bao giờ nghĩ rằng một đứa bé mới một tuổi lại có thể nghe hiểu những lời bà nói, càng không ngờ rằng cậu đã ghi nhớ chúng cho đến tận bây giờ.

"Con à, có trách thì trách cha con đi, tội nghiệp, vừa chào đời mẹ đã không còn nữa."

....

....

Thân thế ư ? Đây là câu hỏi lớn nhất luôn lởn vởn trong tâm trí của Phạm Nhàn. Ngay khi vừa đặt chân đến thế giới này, cậu đã bị ám sát suýt mất mạng, bây giờ thì cậu đã biết người cha danh nghĩa của mình là Bá tước Tư Nam, một quan lớn trong kinh thành mà cậu chưa từng gặp mặt nhưng còn mẹ thì sao ? Năm đó, khi Bá tước Tư Nam còn đang theo đại quân của hoàng đế đi chinh chiến, hiển nhiên những sát thủ xuất hiện đều nhằm vào mẹ của cậu.

Tuy nhiên, linh hồn trong cơ thể này vốn đến từ một thế giới khác nên dĩ nhiên cậu chẳng thể nào cảm thấy chút tình phụ tử nào với Bá Tước Tư Nam. Thế nhưng hình ảnh về người phụ nữ đã khuất, người được gọi là mẹ cậu lại thường xuyên thoáng qua trong đầu cậu. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên