Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 2: Sách vàng không tên
Điểm tốt duy nhất sau khi tái sinh là chân tay linh hoạt hơn nhiều và có thể chạy nhảy vui vẻ, điều này khiến Phạm Nhàn cảm thấy mừng vui thanh thản hơn. Những người chưa từng mắc phải căn bệnh nhược cơ này có lẽ sẽ khó cảm nhận được niềm hạnh phúc này, cậu tự an ủi bản thân rằng đây có lẽ là món quà ông trời ban cho cậu.
Mất tận bốn năm ròng rã để cậu hiểu rõ vấn đề này, nếu đã có cơ hội sống lại thì tại sao không sống cho thật tốt chứ ? Ông trời đã tặng cho bản thân một con đường mới mà không sống cho tốt thì chả phải không tôn trọng ông trời sao. Ví dụ như bây giờ đã có thể cử động thì tại sao không hoạt động nhiều hơn ?
Vì vậy toàn bộ nô bộc của phủ Bá Tước đều biết vị thiếu gia do vợ lẽ sinh là một đứa nhóc chạy nhảy suốt ngày.
“Thiếu gia, cầu xin người đó, người mau xuống đây đi ạ.”
Lúc này Phạm Nhàn đang ngồi trên đỉnh hòn non bộ trong sân và mỉm cười nhìn về phiá chân trời xa xăm.
Nhưng trong mắt đám nô bộc, một đứa trẻ mới bốn tuổi đã leo lên được chỗ cao như kia, đã thế còn nở nụ cười trưởng thành như ông cụ non kia thì rõ ràng là một con người khác.
Dần dần người tập trung dưới hòn non bộ ngày càng nhiều, bảy tám hạ nhân lo lắng vây quanh hòn non bộ.
Tuy Bá Tước Tư Nam được hoàng đế bệ hạ đánh giá cao, nhưng dù sao tước vị cũng không cao, chức quan không lớn, thu nhập ngoài mặt cũng không nhiều. Cứ cho là thu nhập cao thì cũng không thể để hết cho mẹ mình và đứa con ngoài dã thú này, vì vậy không có nhiều người làm trong phủ.
Phạm Nhàn nhìn vẻ mặt sốt ruột của đám người phía dưới hòn non bộ mà thở dài thườn thượt, ngoan ngoãn leo xuống: “Chỉ là vận động vận động thôi, gì mà hoảng thế ?”
Đám nô bộc đã quen với thói bắt chước lời người lớn của thiếu gia từ lâu nên cũng không lấy làm lạ mà chỉ ôm cậu đi tắm.
Phạm Nhàn tắm rửa sạch sẽ thơm tho, môi hồng răng trắng xong thì nha hoàn lại ôm cậu, mỉm cười vuốt ve mặt cậu rồi trêu chọc nói: “Thiếu gia trông không khác gì tiểu thư nhà người ta, không biết sao này tiểu thư nào có phúc hưởng đây.”
Phạm Nhàn ngốc nghếch không trả lời, cậu không đến mức dùng miệng của một đứa trẻ bốn tuổi đi trêu ghẹo nha hoàn tỷ tỷ trẻ xinh. Cậu coi thường loại chuyện hèn hạ này, đợi đến khi cậu sáu tuổi xem, lúc đó mới là cột mốc bắt đầu công việc vĩ đại và đầy tính thử thách này.
“Đến giờ ngủ trưa rồi, tiểu tổ tông ơi.”
Nha hoàn vỗ nhẹ vào mông đứa nhóc bướng bỉnh, bọn họ vẫn luôn ngạc nhiên vì tuy tiểu thiếu gia của phủ Bá Tước nhỏ tuổi và đã bước vào giai đoạn nghịch ngợm nhưng ở một số khía cạnh khác vẫn luôn giữ được tính tự giác và chịu khó của người trưởng thành.
Ví dụ như ngủ trưa.
Hễ ai có một tuổi thơ huy hoàng thì mãi nhớ lúc đó bản thân đã chiến đấu trong tuyệt vọng như nào trước những con quỷ to lớn thúc ép bản thân phải đi ngủ dưới ánh nắng chói chang của buổi trưa.
Một số con quỷ đó được gọi là cha, được gọi là mẹ, còn có một số được gọi là thầy.
Nhưng thiếu gia Phạm Nhàn là một người không bao giờ cần ai ép mình ngủ trưa. Mỗi khi đến mười hai giờ trưa, cậu đều nở nụ cười hồn nhiên đáng yêu nhất, ngoan ngoãn trở về phòng và ngủ, hơn nữa giữa chừng cũng không hề gây ra bất kì tiếng động nào.
Ban đầu lão phu nhân không tin, kêu bọn nha hoàn để mắt đến tên nhóc bướng bỉnh kia, bà cho rằng nhóc chỉ đang lấy danh nghĩa là ngủ trưa để nghịch ngợm, nhưng quan sát hơn nửa năm thì thấy lần nào đứa trẻ này cũng ngủ rất say, dù có la hét thì cũng không đánh thức được nhóc.
Từ đó về sau, bọn nha hoàn không để ý đến việc đó nữa, khi Phạm Nhàn ngủ thì bọn họ ở bên ngoài canh.
Bây giờ đang là mùa hè, tất nhiên các nha hoàn sẽ thấy mệt mỏi hơn, các nàng nghiêng người nhẹ nhàng phe phẩy chiếc quạt trong tay, thỉnh thoảng có những con côn trùng bay đến trong cơn gió.
.....
.....
Phạm Nhàn trở về phòng rồi leo lên giường, nhấc tấm đệm trên đó lên rồi cẩn thận lấy cuốn sách từ ngăn bí mật ở phía dưới.
Bìa sách hơi vàng, nhìn có vẻ cũ kỹ rồi, trên bìa không có một chữ nào nhưng lại có một số họa tiết không biết có hàm ý gì được thêu ở góc sách. Phần cuối của mỗi nét thêu đều uốn cong như mây trôi lênh đênh, nhưng có phần hơi giống góc tay áo thượng cổ chi vận.
Cậu nhẹ nhàng mở cuốn sách ra rồi lật đến trang thứ bảy, trong đó có hình vẽ một nam nhân khỏa thân, trên người nam nhân đó có vài đường nét màu đỏ lúc ẩn lúc hiện, không biết được vẽ bằng loại sơn màu nào nhưng nó lại mang đến ảo giác cho thị giác của người xem, như thể những đường nét này đang từ từ chảy theo một hướng nào đó.
Phạm Nhàn thở dài, bề ngoài cậu là một đứa trẻ bốn tuổi nên không dám bộc lộ bản chất thật của mình quá nhiều, may mắn là có cuốn sách này giúp cậu giết thời gian.
Cuốn sách này được thiếu niên mù tên Ngũ Trúc để lại cho cậu khi cậu còn là đứa trẻ sơ sinh.
Phạm Nhàn vẫn luôn nhớ đến thiếu niên mù kia, nô bộc của mẹ cậu ở thế giới này.
Cậu ở trong vòng tay của thiếu niên đó khi cậu đang bị mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ sơ sinh. Từ kinh đô đến bến cảnh này khá xa nên có lẽ đối phương nghĩ rằng cậu còn quá nhỏ, chắc chắn sẽ chả nhớ được gì. Nhưng linh hồn của Phạm Nhàn không phải là một đứa trẻ sơ sinh ngây thơ không biết gì, đồng hành suốt chặng đường cậu đã nhìn thấu sự quan tâm của thiếu niên mù dành cho đứa trẻ sơ sinh là mình đây xuất phát từ tận đáy lòng và tấm lòng đó không thể là giả được.
Nhưng không hiểu vì lý do gì, sau khi thiếu niên mù gửi cậu đến phủ của Bá Tước Tư Nam thì đã rời đi, mặc cho lão phu nhân cố gắng mời y lại.
Trước khi rời đi y đã đặt cuốn sách này bên cạnh đứa trẻ.
Phạm Nhàn vẫn luôn nghi ngờ chuyện này, chả nhẽ nô bộc này không sợ cậu luyện linh tinh sao ? Sau khi suy nghĩ thì cậu cũng biết được lý do. Bản thân cậu đang là một đứa trẻ, không thể nào nhận biết được các từ trong sách nên đương nhiên sẽ không sợ cậu gặp khó khăn trong việc luyện.
Nhưng Phạm Nhàn tình cờ hiểu được chữ của thế giới này, tình cờ trải qua sự thay đổi lớn sau khi sống lại thì đến cả mấy thứ ma quỷ còn tin tưởng tuyệt đối, và cậu càng tin rằng cuốn sách trước mặt giống như cuốn sách đạo cụ ở trong mấy bộ phim truyền hình Hồng Kông, kiểu như một loại phương pháp tu luyện chân khí.
Đáng tiếc là nó không có tên, nếu không thì cậu có thể đi tìm lũ trẻ trên phố dò hỏi rồi, hỏi xem rốt cuộc cuốn sách luyện chân pháp này có lợi hại không.
Nghĩ đến đây thì Phạm Nhàn lại cười khúc khích, nếu ông trời đã cho cậu sống lại lần nữa thì cậu phải càng trân trọng nó hơn. Thứ nội công này là một thứ tốt mà thế giới kia không có, cho dù cuốn tu luyện chân khí vô danh này không có gì tốt đẹp thì cậu cũng không thể bắt đầu luyện tập từ khi một tuổi được.
Phải hiểu rằng dù có bắt đầu luyện tập từ trong bụng mẹ thì cảnh giới cũng không thể thấp được đâu.
Phải hiểu rằng tất cả mọi người ở khắp thiên hạ, bao gồm những đại tông sư được người dân tôn thờ như thần thì dù có tài năng đến đâu cũng không thể giống như Phạm Nhàn, người đã bắt đầu luyện chân khí từ khi sinh ra được.
Cái này gọi là gì nhỉ ? Cái này gọi là chim nhỏ dậy sớm thì có sâu ăn, cái này gọi là biết mình sức yếu nên phải hành động trước.
Hơn nữa cậu cũng không ngốc hơn mấy thiếu niên mới biết đến võ thuật đâu nhỉ ?
Phạm Nhàn nghĩ như vậy, cậu đã cảm nhận rõ luồng khí thực sự bắt đầu từ từ nương theo những đường vẽ trong cuốn sách và chảy vào cơ thể cậu, loại cảm giác này cực kỳ thoải mái, giống như một dòng nước ấm đang rửa sạch từng tấc nội tạng của cậu.
Cậu dần dần bước vào trạng thái thiền định và ngủ cực kỳ ngon.
Nhận xét
Đăng nhận xét