Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 1: Kể lại chuyện cũ
Cảng Đạm Châu nằm ở phía đông của Khánh Quốc, tuy gần biển nhưng do việc xây dựng một số cảng ở phía nam gần đây và tuyến đường biển dự kiến đi về phía tây đã được liên thông nên trọng tâm giao dịch của đất nước này đã di dời về phía nam. Còn cảng Đạm Châu dần dần cho thấy sự suy tàn của nó, một cảng đảo nhộn nhịp ngày nào giờ đây đã dần yên lặng hơn cách đây vài năm đổ lại.
Chim hải âu tự do bay lượn, không còn bị mấy tên thủy thủ đáng ghét quấy rối nữa.
Những cư dân đã sống ở cảng Đạm Châu từ lâu cũng không cảm thấy cuộc sống thay đổi quá nhiều, mặc dù thu nhập của họ đã bị giảm đi một chút. Nhưng hoàng đế bệ hạ đã miễn thuế cho nơi này mấy năm về trước nên cuộc sống trôi qua vẫn bình yên, hơn nữa bến cảng này rất đẹp, hiện nay đã trở nên yên bình hơn càng thích hợp cho người sân sinh sống.
Cho nên thỉnh thoảng có một số quan chức quyền cao lựa chọn xây trang viên ở nơi này.
Nhưng bởi vì cảng Đạm Châu cách kinh đô quá xa nên không nhiều quan chức ở lại, người miễn cưỡng có thể ở lại đây có lẽ là bà lão sống ở trang viên phía tây.
Nghe nói bà lão là mẹ của Bá Tước Tư Nam ở kinh thành và bà lão đã chọn nơi này để dưỡng già. Người dân trong thành đều biết Bá Tước Tư Nam rất được hoàng đế bệ hạ coi trọng, ông chưa bao giờ được cử đi theo pháp luật mà ở lại làm việc cho bộ tài chính của kinh đô, vì vậy hầu hết mọi người đều tỏ phép lịch sự và kính nể đến trang viên đó.
Nhưng mấy đứa nhóc không hiểu được những điều này.
Đó là một ngày nắng đẹp, người lớn thì ngồi trong quán rượu thưởng thức mùi mặn và hơi ẩm do gió biển mang đến, thưởng thức món mơ chua và nhâm nhi chén rượu mơ ngâm.
Ngoài ra còn một nhóm thiếu niên mười mấy tuổi tụ tập bên ngoài bậc đá ở cửa sau của biệt phủ Bá Tước Tư Nam ở phía tây, ồn ào đông đúc không biết đang làm gì.
Nhìn kỹ hơn thì phát hiện đó là một cảnh tượng rất thú vị, hóa ra những thiếu niên này đang lắng nghe một đứa trẻ chỉ mới bốn, năm tuổi kể truyện.
Cậu bé trông rất xinh đẹp, đôi lông mày tựa như bức họa, đôi mắt trong veo, giọng nói thì vẫn còn âm thanh non nớt nhưng giọng điệu thì mạnh mẽ như ông cụ non.
Cậu bé thở dài rồi giơ đôi bàn tay nhỏ nhắn múa may nói: "Chuyện kể rằng Truman* đi về phía bức tường và tìm được một cái thang ở đó, thế là hắn bước từng bước đi lên, tìm được cánh cửa rồi đẩy cửa ra..."
(*Truman: Là nhân vật chính trong bộ phim khoa học viễn tưởng tên Chương trình của Truman, tiếng anh là The Truman show.)
"Sau đó thì sao ?"
"Sau đó ? Sau đó....đương nhiên là trở về thế giới loài người rồi." Cậu bé bĩu môi, dường như không kiên nhẫn nổi với nhóm thiếu niên lớn hơn mình ở lại hỏi câu hỏi thiểu năng như vậy.
"Không phải chứ ? Chả nhẽ không đưa theo Ha cái gì mà ni....."
"Hani* chết rồi." Một thiếu niên khác trả lời.
"Ừ nhỉ, chả nhẽ Truman không đi đánh chết Hani để trút giận sao ? Bản thân bị nhốt như vậy nhiều năm trời mà."
Cậu bé nhún vai: "Không có."
"Xí ! Nhàm chán, Phạm Nhàn thiếu gia, câu chuyện hôm nay không hay bằng những ngày trước."
"Vậy mấy người thích nghe gì nào ?"
"Phiêu Miễu Chi Lữ*"
"Phong Tư Vật Ngữ*"
(*Phiêu Miễu Chi Lữ: Là một bộ truyện thể loại tiên hiệp của tác giả Tiêu Tiềm, truyện được đánh giá là một trong tam đại kỳ thư của văn học Internet Trung Quốc.
*Phong Tư Vật Ngữ: Truyện kể về nhân vật chính Lan Tư Lạc, hắn làm giàu bằng nghề đạo tặc trên lục địa gió, một trong bốn lục địa của thế giới hư cấu Côn Luân, từ đó mở ra câu chuyện thống nhất Lục Địa Gió của Lan Tư Lạc.)
"Hứ !" Cậu bé tên Phạm Nhàn giơ ngón tay giữa về phía những thiếu niên lớn hơn mình ở xung quanh, "Suốt ngày chém chém giết giết không tốt đâu, đào bới kho báu khắp nơi cũng không tốt cho môi trường."
Đột nhiên trong sân truyền đến một giọng nói cực kỳ tức giận: "Thiếu gia ! Người lại chạy đi đâu rồi ?"
Đám trẻ tạo thành vòng tròn bắt chước nhóc giơ ngón tay giữa, chỉ là số lượng đông hơn nên nhìn trông hoành tráng hơn, đám trẻ cùng đồng thanh: "Hứ !" rồi giải tán cùng tiếng cười vui vẻ.
Cậu bé tên Phạm Nhàn đứng dậy từ bậc đá, phủi bụi trên mông rồi quay người chạy vào sân. Ngay trước khi cửa đóng, đôi mắt đầy lanh lợi đó liếc nhìn ông chủ mù trẻ tuổi của cửa tiệm tạo hóa đối diện, những cảm xức phức tạp không phù hợp với độ tuổi hiện tại hiện lên gương mặt nhóc rồi nhóc nhẹ nhàng đóng cánh cửa gỗ lại.
Đây là năm thứ tư Phạm Nhàn đến thế giới này. Mấy năm trôi qua cũng khiến cậu hiểu được mình không nằm mơ mà bản thân thực sự đã đến một thế giới lạ. Dường như thế giới này giống với thế giới trong ký ức của cậu như lại có lúc khác rất nhiều.
Bằng cách nghe lén cuộc trò chuyện của những người hầu trong biệt phủ bá tước thì cuối cùng cậu cũng hiểu được thân phận của mình, hóa ra cậu là con riêng của Bá Tước Tư Nam ở kinh đô.
Giống như bao bộ phim truyền hình ân oán hào môn, thân phận con riêng rất dễ rơi vào những chiếc bẫy thâm độc của dì cả, dì hai. Và dường như người cha rẻ tiền kia chỉ có một đứa con trai duy nhất, để duy trì huyết mạch bá tước, cậu được đưa đến cảng Đạm Châu, nơi cách kinh đô rất xa.
Cứ như thế mấy năm trôi qua, cậu dần dần quen với thân phận của mình. Mặc dù linh hồn của một người trưởng thành bị mắc kẹt trong cơ thể của một đứa trẻ thì cậu vẫn phải trải qua những trải nghiệm hoàn toàn khác về thể chất lẫn mặt tâm lý. Nếu đổi lại là người khác thì chắc sẽ phát điên, nhưng trùng hợp là kiếp trước Phạm Thận là một bệnh nhân mắc bệnh nhược cơ cấp tính, cậu đã nằm trên giường bệnh rất nhiều năm rồi, giờ đây cậu chỉ gặp chút khó khăn trong việc di chuyển so với hoàn cảnh khốn khổ ở kiếp trước thì chả là gì cả. Vậy nên bây giờ cậu sống nhờ cơ thể nhỏ bé này cũng không có gì khó khăn.
Thực ra thứ không thích ứng được nhất là cái tên hiện tại của cậu. Khi cậu được một tuổi thì bá tước đại nhân ở kinh đô đã gửi một lá thư đặt tên cậu là: Phạm Nhàn, tự An Chi.
Cái tên này dở ói, nghe rất giống từ chửi mắng ở quê hương cậu trước đây "Đáng ghét"*
(*Đáng ghét: bản raw là 犯嫌, đồng âm với tên nam chính đều đọc là fàn xián. Đây là từ ngữ địa phương ở Nam Kinh, Trấn Giang, Dương Châu, Diêm Thành và một sối nơi khác.)
Nhưng dáng vẻ bên ngoài của cậu chỉ là một đứa trẻ nên cơ bản là không thể bày tỏ việc phản đối bằng ngôn ngữ.
Đời trước khi điều trị ở bệnh viện, đầu cậu vẫn còn vặn vẹo được nên thường xin cô y tá nhỏ dễ thương mua hộ cậu mấy đĩa DVD lậu và sách để đọc.
Sống ở phủ Bá Tước đã được một thời gian, tuy bề ngoài lão phu nhân tỏ ra lạnh lùng nhưng trong lòng lại rất yêu thương cháu mình, những nha hoàn và hạ nhân trong phủ cũng không vì thân phận con riêng mà phân biệt đối xử với cậu. Nhưng nỗi buồn không có nơi nào để cậu giao lưu khiến cậu hơi bực bội.
Chả nhẽ lại đi nói cho nha hoàn rằng cậu đến từ thế giới khác ? Chả nhẽ đi nói với thầy dạy chữ rằng thực ra cậu nhận biết được tất cả các từ trong cuốn sách này ?
Vì vậy cậu thường lẻn ra khỏi phủ Bá Tước từ cửa sau, chơi đùa cùng với mấy đứa trẻ của người dân trên phố, cậu thường kể cho chúng những câu chuyện đến từ phim ảnh và tiểu thuyết trong thế giới của cậu.
Dường như cậu muốn dùng những thứ đó nhắc nhở bản thân rằng cậu không thuộc về thế giới này, thế giới của cậu có phim ảnh, có mạng, có tiểu thuyết YY*.
(*Tiểu thuyết YY: Chủ yếu kể về những điểu giả tưởng không thể xảy ra trong hiện thực, dùng để giải tỏa những cảm xúc bị đè nén của giới trẻ.)
Cho đến hôm nay thì cậu vẫn không hiểu tại sao bản thân lại đi kể về bộ phim 'Chương trình Truman'. Cốt truyện của bộ phim đó hơi buồn tẻ, lại không có Jim Carrey* đóng vai dễ thương ở đây, nên hẳn cậu phải biết rõ những thiếu niên mười mấy tuổi ở cảng Đạm Châu chắc chắn không thích nó.
(*Jim Carrey: người đóng vai nam chính trong phim The Truman Show.)
Nhưng cậu vẫn kể.
Bởi vì trong thâm tâm cậu luôn có một loại cảm giác hoang đường, rõ ràng bản thân sắp chết nhưng tại sao cậu lại sống lại trong cơ thể này ? Cậu không khỏi nghĩ đến bộ phim đó.... Có lẽ những con người trước, những con đường, những con hải âu bay trên trời trước mặt đều là do người khắc sắp đặt ?
Giống như Truman vậy.
Cuối cùng Truman cũng phát hiện ra sự giả dối của thế giới mà bản thân anh đang sống, nên anh kiên quyết ngồi thuyền và tìm được lối ra.
Nhưng Phạm Thận, không, phải là Phạm Nhàn...biết bản thân không phảu Truman, quả thực thế giới này có tồn tại nhưng nó không phải là một studio lớn.
Vì vậy cậu kể chuyện mỗi ngày để nhắc nhở chính mình rằng cậu đến từ một thế giới khác, chính bản thân này đã là một điều hoang đường.
Nhận xét
Đăng nhận xét