Chương 5: Thần Côn ~
Ban ngày hai thành đông tây đông đúc người, còn ban đêm thì đầy rẫy yêu quái, ngay cả một nơi náo nhiệt cả ngày lẫn đêm cũng luôn có hai ba góc vắng vẻ không người.
Võ công của Võ Trinh cao cường vượt hơn nửa thành đông đến chỗ một bức tường cao. Ở đây có một cái hẻm hẹp, hai bên đầy những đồ vật linh tinh tạo nên một góc yên tĩnh. Người đang rúc trong góc chính là người mà Võ Trinh muốn tìm.
Người này nhìn như một người đàn ông trung niên nghèo nàn ủ rũ dựa vào tường ngủ ngon lành, miếng giẻ cũ kỹ trên mặt đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Nếu bước tới nhìn kỹ thì sẽ thấy trên miếng vải viết bốn chữ 'Cầu tài một văn'. Dưới chân có một cái bát, trông như một tên ăn xin trên phố.
Võ Trinh nhảy từ bức tường xuống trước mặt hắn mà không hề gây ra một tiếng động nào. Nàng ngồi xổm nhìn chiếc bát vỡ, bên trong có bảy xu. Võ Trinh tặc lưỡi, làm sao tên này vẫn có thể kiếm được tận bảy xu ở một nơi tồi tàn lại còn không có một con quỷ nào chứ. Nàng nhặt mấy đồng xu trong bát rồi bỏ vào ví, dùng chân đá vào người đàn ông đang ngủ.
"Tỉnh tỉnh."
Nam nhân lùi vào trong góc như không muốn bị quấy rầy giấc ngủ nhưng Võ Trinh lại là kẻ thích phá rối, nàng ném miếng giẻ trên mặt hắn, lại dùng chân đá hắn một cái: "Mau đứng dậy Thần Côn, có việc làm."
Lúc này người đàn ông cũng tỉnh, đứng dậy ngáp dài rồi ngước lên Võ Trinh. Hắn có một gương mặt bình thường, đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, ngủ ngon đến nỗi nửa má sưng lên. Võ Trinh nhéo mặt hắn, nhìn chung quanh rồi thở dài: "Hôm nay gương mặt này xấu quá, xin ngươi đối xử tốt với ta một chút, đổi gương mặt khác đẹp hơn cho dễ nhìn coi."
Giọng điệu của nam nhân không nóng không lạnh: "Nếu như làm việc không mệt thì ta cũng đâu muốn đi ăn xin."
Võ Trinh: "Muốn ăn xin thì chọn nơi nào nhiều yêu quái chút, nơi này vắng vẻ chả có bóng con yêu quái nào, ngươi định ăn xin cái gì."
Nam nhân: "Nơi nhiều yêu quái thì ồn lắm, ta ngủ không ngon, người lớn tuổi rồi thì giấc ngủ cần được chú trọng nhiều hơn."
Võ Trinh bật cười, mắng hắn: "Cút ! Ngươi cũng đâu phải người !"
Nam nhân này là một trong hai trợ thủ của Võ Trinh, nổi tiếng là Vô Tự Thư*, là một yêu quái, cũng không biết sống được bao nhiêu năm rồi, mọi người gọi hắn là Thần Côn. Bởi vì tên này thích tìm một góc ở Thành Yêu rồi trùm đầu ngủ kèm ăn xin vào ban đêm, ban ngày lại dựng sạp xem bói cho người thường dưới gốc cây hoè ở góc đường phía đông.
(*Vô Tự Thư: sách không lời, không chữ.)
"Được rồi, ta không có thời gian tán gẫu với ngươi, đứng dậy bói một quẻ cho ta."
Thần Côn ngái ngủ lắc đầu: "Không được, ban ngày ta mới xem bói, ban đêm không làm việc, cho dù ngài là mèo....Ai da !"
Lúc này Võ Trinh mới hài lòng, vỗ nhẹ chân lên người hắn: "Lần sau ngươi phải đồng ý luôn, nếu ngươi cứ như vậy sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta đó."
Vẻ mặt Thần Côn đau khổ, thầm nghĩ Miêu công càng lớn càng vô liêm sỉ. Nhớ lại ngày xưa khi Miêu công còn là một đứa bé....Thần Côn hồi tưởng một lúc rồi lại cảm thấy vẫn là nên quên đi, dù lớn hay nhỏ thì đều là con thú nhỏ, không bắt nạt người thì là bắt nạt yêu.
Thần Côn ngồi yên ở chỗ đó, từ phía sau lấy ra một chiếc hòm gỗ. Cái hòm nát này là thứ kiếm ăn của hắn, chiếc hòm gỗ được mở ra đã biến thành một cái bàn nhỏ, bên trên có ống thẻ, mai rùa cùng một số thứ linh tinh. Bày xếp xong, hắn lấy ra một cây gậy, cầm lấy miếng giẻ che mặt vừa nãy rồi dùng cây gậy trải ra. Đằng sau miếng giẻ cũ có viết dòng chữ 'Cầu tài một văn' thì còn có bốn chữ khác 'Thần toán bán tiên'.
Bố trí xong, Thần Côn đột nhiên thay đổi khí chất, mặc dù vẫn là khuôn mặt xấu xí đó nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy kẻ này toàn thân đầy tiên khí, lúc ẩn lúc hiện, cũng không ai để tâm đến vẻ bề ngoài của hắn nữa.
Võ công của Võ Trinh cao cường vượt hơn nửa thành đông đến chỗ một bức tường cao. Ở đây có một cái hẻm hẹp, hai bên đầy những đồ vật linh tinh tạo nên một góc yên tĩnh. Người đang rúc trong góc chính là người mà Võ Trinh muốn tìm.
Người này nhìn như một người đàn ông trung niên nghèo nàn ủ rũ dựa vào tường ngủ ngon lành, miếng giẻ cũ kỹ trên mặt đang nhấp nhô theo từng nhịp thở. Nếu bước tới nhìn kỹ thì sẽ thấy trên miếng vải viết bốn chữ 'Cầu tài một văn'. Dưới chân có một cái bát, trông như một tên ăn xin trên phố.
Võ Trinh nhảy từ bức tường xuống trước mặt hắn mà không hề gây ra một tiếng động nào. Nàng ngồi xổm nhìn chiếc bát vỡ, bên trong có bảy xu. Võ Trinh tặc lưỡi, làm sao tên này vẫn có thể kiếm được tận bảy xu ở một nơi tồi tàn lại còn không có một con quỷ nào chứ. Nàng nhặt mấy đồng xu trong bát rồi bỏ vào ví, dùng chân đá vào người đàn ông đang ngủ.
"Tỉnh tỉnh."
Nam nhân lùi vào trong góc như không muốn bị quấy rầy giấc ngủ nhưng Võ Trinh lại là kẻ thích phá rối, nàng ném miếng giẻ trên mặt hắn, lại dùng chân đá hắn một cái: "Mau đứng dậy Thần Côn, có việc làm."
Lúc này người đàn ông cũng tỉnh, đứng dậy ngáp dài rồi ngước lên Võ Trinh. Hắn có một gương mặt bình thường, đôi mắt nhỏ, mũi tẹt, ngủ ngon đến nỗi nửa má sưng lên. Võ Trinh nhéo mặt hắn, nhìn chung quanh rồi thở dài: "Hôm nay gương mặt này xấu quá, xin ngươi đối xử tốt với ta một chút, đổi gương mặt khác đẹp hơn cho dễ nhìn coi."
Nam nhân chậm rãi nói: "Được chứ, ngày mai đổi thành mặt thiếu niên đẹp trai, nếu Miêu Công thấy đẹp thì ngài cho ta ít tiền ăn cơm nhé. Cả ngày chỉ kiếm được bảy xu, ngài lại chả để lại cho ta một đồng nào, ta sẽ chết đói mất."
Võ Trinh dựa vào tường, không cảm thấy chột dạ khi bị vạch tội là kẻ cướp: "Dù gì thì ngươi cũng là người của Nhạn lầu, một trong hai trợ thủ của ta, tại sao không có chí tiến thủ để đêm nào cũng đi ăn xin khắp nơi vậy. Nếu như bị phát hiện thì bộ mặt của Nhạn lầu chúng ta vứt đâu hả, ngươi không thích ở lại Nhạn lầu thì sao không tìm việc gì làm như Hộc Châu đi."Giọng điệu của nam nhân không nóng không lạnh: "Nếu như làm việc không mệt thì ta cũng đâu muốn đi ăn xin."
Võ Trinh: "Muốn ăn xin thì chọn nơi nào nhiều yêu quái chút, nơi này vắng vẻ chả có bóng con yêu quái nào, ngươi định ăn xin cái gì."
Nam nhân: "Nơi nhiều yêu quái thì ồn lắm, ta ngủ không ngon, người lớn tuổi rồi thì giấc ngủ cần được chú trọng nhiều hơn."
Võ Trinh bật cười, mắng hắn: "Cút ! Ngươi cũng đâu phải người !"
Nam nhân này là một trong hai trợ thủ của Võ Trinh, nổi tiếng là Vô Tự Thư*, là một yêu quái, cũng không biết sống được bao nhiêu năm rồi, mọi người gọi hắn là Thần Côn. Bởi vì tên này thích tìm một góc ở Thành Yêu rồi trùm đầu ngủ kèm ăn xin vào ban đêm, ban ngày lại dựng sạp xem bói cho người thường dưới gốc cây hoè ở góc đường phía đông.
(*Vô Tự Thư: sách không lời, không chữ.)
"Được rồi, ta không có thời gian tán gẫu với ngươi, đứng dậy bói một quẻ cho ta."
Thần Côn ngái ngủ lắc đầu: "Không được, ban ngày ta mới xem bói, ban đêm không làm việc, cho dù ngài là mèo....Ai da !"
Hắn chưa nói hết câu thì đã bị Võ Trinh đẩy vào tường, chỉ biết ôm đầu kêu đau. Võ Trinh đặt chân xuống, nắm lấy vai hắn cười dịu dàng hỏi: "Vừa rồi ngươi nói không được ?"
"Không không không, được được được ! Ta nói được !" Thần Côn không có chút liêm sỉ nào, hắn nhìn Võ Trinh nhếch mép cùng nụ cười lưu manh thì lập tức giơ tay đầu hàng, quả quyết đổi lời.Lúc này Võ Trinh mới hài lòng, vỗ nhẹ chân lên người hắn: "Lần sau ngươi phải đồng ý luôn, nếu ngươi cứ như vậy sẽ làm rạn nứt tình cảm của chúng ta đó."
Vẻ mặt Thần Côn đau khổ, thầm nghĩ Miêu công càng lớn càng vô liêm sỉ. Nhớ lại ngày xưa khi Miêu công còn là một đứa bé....Thần Côn hồi tưởng một lúc rồi lại cảm thấy vẫn là nên quên đi, dù lớn hay nhỏ thì đều là con thú nhỏ, không bắt nạt người thì là bắt nạt yêu.
Thần Côn ngồi yên ở chỗ đó, từ phía sau lấy ra một chiếc hòm gỗ. Cái hòm nát này là thứ kiếm ăn của hắn, chiếc hòm gỗ được mở ra đã biến thành một cái bàn nhỏ, bên trên có ống thẻ, mai rùa cùng một số thứ linh tinh. Bày xếp xong, hắn lấy ra một cây gậy, cầm lấy miếng giẻ che mặt vừa nãy rồi dùng cây gậy trải ra. Đằng sau miếng giẻ cũ có viết dòng chữ 'Cầu tài một văn' thì còn có bốn chữ khác 'Thần toán bán tiên'.
Bố trí xong, Thần Côn đột nhiên thay đổi khí chất, mặc dù vẫn là khuôn mặt xấu xí đó nhưng không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy kẻ này toàn thân đầy tiên khí, lúc ẩn lúc hiện, cũng không ai để tâm đến vẻ bề ngoài của hắn nữa.
Võ Trinh ngồi xuống trước chiếc bàn nhỏ, vươn tay kéo ống thẻ rồi tuỳ tiện rút một cái xong ném trước mặt hắn, giọng điệu thản nhiên: "Xem cho ta đường tình duyên."
Nhận xét
Đăng nhận xét