Chương 47: Tìm mèo ~

"Nàng ấy giận sao ?"

Đạo sĩ Sương Giáng nghe tiểu sư thúc hỏi như vậy thì cũng muốn trả lời rằng y là người chính trực, từ trước đến nay chưa từng liếc nhìn các cô nương bên đường dù chỉ một lần. Huống chi từ tổ sư gia cho đến mấy tiểu đệ tử quét sân ở cổng trong đạo quán này chẳng ai lấy vợ, riêng y càng là người nghiêm khắc giữ mình, coi hồng nhan như bộ xương khô nên mấy chuyện liên quan đến tâm tư nữ nhân, thật sự là không hiểu.

Nhưng mà tiểu sư thúc vốn uy nghiêm, đạo trưởng Sương Giáng không dám nói thẳng, hơn nữa nhìn vẻ mặt mù mịt, ngơ ngác của tiểu sư thúc khi thấy phu nhân giận dỗi bỏ đi, y lại thấy tiểu sư thúc thật tội nghiệp, cuối cùng y đành miễn cưỡng đáp: "Có lẽ là vì lúc tiểu sư thúc cho nàng ta uống nước phù, lực tay hơi mạnh."

Mai Trục Vũ: "Không phải vì nước phù quá khó uống sao ?"

Đạo sĩ Sương Giáng bình tĩnh suy nghĩ một lúc rồi thành thật trả lời: "Theo ta đoán thì chắc không phải, nước phù thì lúc nào cũng có vị như vậy, không tồn tại chuyện khó uống hay dễ uống."

Mai Trục Vũ nhặt những mảnh sứ vỡ trên sàn rồi băng tạm vết thương trên tay, chậm rãi đứng dậy nói: "CON đã vất vả đi đường xa, cứ nghỉ ngơi đi, Ta đi tìm nàng về."

Nhìn bóng lưng tiểu sư thúc khuất dần, lòng đạo sĩ Sương Giáng bỗng dâng lên cảm giác não nề. Sau khi nam nhân thành gia lập thất, hóa ra lại trở nên đáng thương như thế, quả nhiên làm đạo sĩ vẫn là tốt nhất, y nhất định phải làm đạo sĩ cả đời này.

Từ sau khi bị ép uống nước phù đến nỗi ói ra một đống lông và rồi phẫn nộ nhảy cửa sổ bỏ nhà ra đi, Miêu Công đã mất tích suốt hai ngày. Mai Trục Vũ tìm kiếm khắp nơi suốt hai ngày trời nhưng vẫn không có chút manh mối nào. Không còn cách nào khác, y đành tìm đến những người quen của Võ Trinh để dò hỏi, người đầu tiên được nhắm đến là đường đệ Mai Tứ.

"Trinh tỷ ? Nói mới nhớ, mấy ngày nay ta không gặp Trinh tỷ, chẳng phải tỷ ấy đang ở cùng đường huynh sao ?" Mai Tứ thắc mắc.

Mai Trục Vũ chỉ có thể gật đầu qua loa để che giấu, "Ừ."

Vẻ mặt Mai Tứ hiện lên vẻ tủi thân, "Dạo này hai người cứ ở nhà suốt, không ra ngoài chơi gì cả, chẳng lẽ không thấy buồn chán sao, cùng mọi người vui chơi chẳng phải thú vị hơn à ?"

Mai Trục Vũ hời hợt kiếm cớ: "Nàng ấy hơi mệt, cần ở nhà nghỉ ngơi."

Mai Tứ: "Hả ? Trinh tỷ bị bệnh ? Ta đi thăm tỷ ấy."

Mai Trục Vũ vội từ chối: "Không cần, chỉ là mệt mỏi chút thôi, đang nghỉ ngơi."

Mai Tứ ngẩn người một lát, sau đó nhìn đường huynh của mình bằng ánh mắt hoàn toàn khác lạ.

Mai Trục Vũ: ...?

Y đầy nghi hoặc nhìn đường đệ Mai Tứ đàng nhìn mình với ánh mắt vừa kính nể vừa thán phục, "Thể lực của Trinh tỷ, ngay cả đám Hoàng lang quân cũng chưa chắc sánh bằng, vậy mà đường huynh lại có thể khiến tỷ ấy mệt đến mức này, đường huynh đúng là một hảo hán !"

"Nhưng mà, đường huynh à, cũng nên tiết chế một chút, lỡ như Trinh tỷ thực sự mệt đến phát bệnh thì không hay đâu."

Lúc này Mai Trục Vũ mới hiểu rõ ý của Mai Tứ, nhưng y hoàn toàn không biết phải đáp lại thế nào. Bởi thực tế, phu nhân của y đã bỏ đi rồi.

Dù đã hỏi han rất nhiều người nhưng không ai biết tung tích của Võ Trinh, Mai Trục Vũ đi đến Thành Đông sầm uất,y  đứng cạnh cổng, chau mày suy nghĩ liệu có nên xông vào Thành Yêu để tìm kiếm hay không. Nhưng y vẫn chần chừ, vốn Thành Yêu là nơi được bảo vệ bởi Miêu Công và Xà Công, thân phận đạo sĩ của y không thể tự tiện xâm nhập, nếu xảy ra chuyện gì không hay, e rằng Võ Trinh sẽ càng thêm giận.

Nhưng ngoài Thành Yêu ra, Mai Trục Vũ không biết còn có thể tìm Võ Trinh ở đâu.

Đúng lúc y nhìn chăm chú vào cánh cổng lớn của Thành Đông thì một tiếng meo chợt vang lên bên tai. Mai Trục Vũ cúi đầu nhìn dưới chân cột cổng có một con mèo Ly Hoa đang ngồi im lặng.

Đôi mắt Mai Trục Vũ sáng lên, y lập tức tiến lại gần khẽ hỏi: "Nàng vẫn còn giận sao ?"

Mèo Ly Hoa hờ hững liếc nhìn y một cái, sau đó quay đầu đi chỗ khác, chỉ có cái đuôi phía sau là đang đong đưa qua lại.

Mai Trục Vũ: "Cho nàng uống nước phù là để loại bỏ tà khí trong người, đau dài không bằng đau ngắn, nếu không làm vậy, nàng còn phải chịu nhiều đau đớn hơn."

Mèo Ly Hoa khịt mũi một tiếng đầy vẻ khinh bỉ, Mai Trục Vũ thử vươn tay ra định ôm nhưng con mèo cảnh giác lùi về phía sau, bàn tay y khựng lại cuối cùng đành từ từ thu về.

"Một mình nàng lang thang thế này ở ngoài, ta không yên tâm, hay là về với ta trước, đợi nàng hồi phục một chút rồi muốn đi đâu ta đưa đi, được không ?"

Mèo Ly Hoa vẫn không có phản ứng nhưng phía sau Mai Trục Vũ bỗng vang lên một giọng nói lạ.

"Mai lang trung ?"

Mai Trục Vũ quay đầu lại thì thấy một người đàn ông trung niên với vẻ ngoài cứng cỏi, tay ôm một gói bánh lá sen, là Liễu ngự sử. Liễu ngự sử đang trên đường đi mua bánh tuyết cho con gái cưng, tình cờ thấy Mai Trục Vũ ngồi xổm trước cổng Thành Đông, lẩm bẩm điều gì đó với một con mèo nên hiếu kỳ gọi.

"Liễu ngự sử." Mai Trục Vũ hơi ngượng ngùng đứng dậy.

Liễu ngự sử nhìn y một lượt rồi quay sang nhìn con mèo Ly Hoa đang ngồi gần đó, đột nhiên ông đưa tay ra gọi: "Hoa Nô, lại đây."

Con mèo Ly Hoa lập tức ngoan ngoãn nhảy lên người Liễu ngự sử, còn dùng đầu cọ cọ vào ngực ông, vẻ thân thiết không chút xa lạ. Mai Trục Vũ ngơ ngác hỏi: "Con mèo này là ?"

Một tay Liễu ngự sử cầm bánh, một tay ôm mèo, vẻ hơi bối rối như ngại bị người khác thấy mình trong tình trạng này, ông đưa tay xoa đầu con mèo nói: "Đây là Hoa Nô, con mèo mà con gái ta nuôi."

Mai Trục Vũ nhìn con mèo Ly Hoa đang làm nũng một cách rất tự nhiên trong vòng tay Liễu ngự sử, trong lòng y bắt đầu dao động, không chắc con mèo này có phải là Võ Trinh hay không. Dù gì Võ Trinh cũng luôn giữ khoảng cách với Liễu ngự sử, thái độ kính trọng nhưng không gần gũi. Mà mèo Ly Hoa thì phần lớn đều có bộ dạng giống nhau, biết đâu con mèo trước mắt y chỉ là một con mèo bình thường.

Mai Trục Vũ không nhận ra được phu nhân của mình, hoàn toàn bối rối không biết phải làm gì.

Hôm nay dường như tâm trạng của Liễu ngự sử rất tốt, ông thấy Mai Trục Vũ không có vẻ gì là đang vội bèn mời y về nhà trò chuyện. Mai Trục Vũ vẫn chưa chắc chắn về thân phận của con mèo Ly Hoa này nên đồng ý và theo Liễu ngự sử về phủ.

Liễu ngự sử là một viên quan liêm chính nhưng người vợ đã khuất của ông lại là người sở hữu gia sản phong phú, để lại cho ông và con gái nhiều ruộng đất, cửa hàng cùng một căn nhà rất đẹp. Phủ của nhà họ Liễu tọa lạc ở một vị trí đắc địa, phong cảnh cũng rất nên thơ.

Tuy nhiên ngay khi vừa bước vào Liễu phủ, Mai Trục Vũ lập tức sững người, bởi vì khi y theo Liễu ngự sử vào trong nhà thì một con mèo Ly Hoa khác bất ngờ nhảy ra và được Liễu ngự sử nhẹ nhàng ôm vào lòng.

Mai Trục Vũ nhìn hai con mèo Ly Hoa giống hệt nhau đang ngoan ngoãn trong tay Liễu ngự sử bèn hỏi: "...Hai con ?"

Liễu ngự sử thấy vẻ mặt kỳ lạ của y, tưởng rằng Mai Trục Vũ cũng yêu thích mèo bèn tự hào giới thiệu: "Con này tên Lệ Nô, là anh của Hoa Nô, cả hai đều do con gái ta nuôi từ lâu, rất ngoan ngoãn và nghe lời."

Mai Trục Vũ nhìn chăm chăm vào hai con mèo nhỏ vô tội rồi thở dài một tiếng: "...Xem ra, thực sự không phải là nàng ấy."

Mai Trục Vũ mang theo chút thất vọng rời khỏi Liễu phủ. Liễu Thái Chân, con gái của Lưu Ngự Sử đang đứng sau một gốc hoa lặng lẽ nhìn theo bóng lưng Mai Trục Vũ. Sau khi y đi khuất, nàng xoay người trở về phòng, ngồi xuống cạnh giường rồi khẽ chọc vào một gói nhỏ phồng lên trong chăn.

"Xem ra phu quân của ngươi sắp gấp đến điên rồi."

Cái bọc nhỏ khẽ động đậy nhưng rất nhanh lại im lìm, Liễu Thái Chân vươn tay kéo chăn ra để lộ một búi lông mềm mại bên trong. Cũng là một con mèo Ly Hoa nhưng chỉ là một chú mèo con nhỏ xíu, mèo con nhắm nghiền đôi mắt, nằm cuộn tròn ngủ say sưa.

Liễu Thái Chân nhẹ nhàng xoa đầu chú mèo con cười khẽ: "Vốn dĩ phu quân của ngươi đã không nhận ra ngươi, giờ biến thành thế này thì càng không thể nào nhận ra nổi."

Ngày thứ ba kể từ khi Miêu Công bỏ nhà ra đi, Mai Trục Vũ vẫn chưa tìm được nàng. Đây là Trường An, lãnh địa của nàng, Mai Trục Vũ biết rõ nàng sẽ không gặp nguy hiểm gì, việc nàng không xuất hiện chỉ là vì không muốn gặp y mà thôi. Vì vậy, sau một đêm dài ngồi chờ trong phòng, y quyết định không lang thang khắp Trường An để tìm kiếm mèo Ly Hoa nữa mà trở lại công việc thường ngày của mình.

Chiều hôm đó khi tan ca về nhà, Mai Trục Vũ lại nhìn thấy một con mèo Ly Hoa đang phơi nắng trên tường nhà người ta, y đứng dưới bức tường, do dự nhìn một lúc lâu rồi đưa tay ra khẽ hỏi: "Là nàng sao ?"

Mèo Ly Hoa liếm liếm đầu ngón tay y, đôi mắt Mai Trục Vũ sáng bừng, y vươn tay bế nó từ trên tường xuống, thế nhưng khi y còn chưa kịp nói thêm câu gì thì từ phía bên kia bức tường, một con mèo Ly Hoa khác thong thả bước ra.

Con mèo này ngẩng cao đầu, dáng vẻ tao nhã, từng bước đi như vạch một đường thẳng hoàn hảo, ánh mắt khinh khỉnh như đang nhìn xuống tất cả. Cuối cùng nó dừng lại trước mặt Mai Trục Vũ, đối diện với ánh mắt đầy bất lực của y.

Mai Trục Vũ: "..."

Mai Trục Vũ chưa bao giờ cảm thấy bối rối đến thế, điều càng khiến y không biết phải làm gì hơn chính là việc hai con mèo Ly Hoa ngay trước mắt y bỗng lao vào đánh nhau. Mai Trục Vũ bất đắc dĩ phải vươn tay, mỗi tay ôm một con để ngăn chúng cào cấu lẫn nhau.

"Mai lang quân." Một giọng nói nhẹ nhàng nhưng mang vẻ lạnh lùng, vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của chàng.

Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn về phía người vừa tới, một nữ tử với khuôn mặt hơi nhợt nhạt, ánh mắt trầm tĩnh đang nhìn chàng, một nhành lựu từ cây trong sân nhà người ta rủ xuống, vẽ nên một bóng râm nhỏ giữa hai người.

Liễu Thái Chân đối diện với ánh mắt của Mai Trục Vũ trong giây lát rồi cất lời: "Thất lễ rồi, chúng ta chưa từng gặp mặt chính thức. Ta là Liễu Thái Chân, con gái của Liễu ngự sử, cũng là Xà Công của Thành Yêu."

Sự kinh ngạc trong mắt Mai Trục Vũ chỉ thoáng qua, y nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, khẽ gật đầu chào nàng nhưng trong ánh mắt vẫn lộ ra chút hi vọng khi hỏi: "Xà Công và Miêu Công cùng trấn giữ Trường An, ắt hẳn là tri kỷ, có lẽ nào ngài biết tung tích của Miêu Công ?"

Liễi Thái Chân chưa kịp trả lời thì cảm thấy ống tay áo mình khẽ động, nàng cúi đầu nhìn xuống rồi nhẹ nhàng ấn tay lên ống tay áo, như để trấn an vật gì đang quẫy đạp bên trong, sau đó nàng nhìn về phía hai con mèo Ly Hoa trong tay Mai Trục Vũ và chỉ vào chúng: "Đó là hai con mèo ta nuôi."

Thì ra đây chính là hai con mèo mà hôm qua y đã nhìn thấy tại phủ của Liễu ngự sử, chúng vẫn không phải là nàng ấy. Mai Trục Vũ thất vọng thả hai con mèo xuống, để mặc chúng nhảy xuống đất rồi ngoan ngoãn chạy quanh chân Liễu Thái Chân, cọ cọ vào tà váy của nàng.

Liễu Thái Chân cảm thấy thứ trong ống tay áo mình càng lúc càng động đậy mạnh mẽ hơn, một nụ cười thoáng qua trên gương mặt nàng, nàng nâng tay rồi kéo thứ đó ra khỏi ống tay áo.

Mai Trục Vũ nhìn thấy nàng lấy từ trong ống tay áo ra một chú mèo con, không hiểu sao ánh mắt của y lại không thể rời đi. Không đợi Liễu Thái Chân lên tiếng thì y đã bước lên hai bước hỏi gấp: "Nàng là Võ Trinh, phải không ?"

Liễu Thái Chân hơi khựng lại rồi bất ngờ bật cười, nàng tùy tiện đưa chú mèo con đang cuộn tròn trong tay cho y, miệng nói: "Đúng là nàng, quên không nói với ngươi, Võ Trinh khác biệt so với những yêu quái trời sinh thông thường, cũng không là nửa người nửa yêu giống như ta. Nàng đặc biệt hơn nhiều, nhiều thứ không thể ăn bừa, mà nước phù ngươi cho nàng uống lần trước lại chứa quá nhiều linh khí thuần chính. Dù nó đã giúp trừ sạch ôn khí trong cơ thể nàng nhưng đồng thời cũng khiến nàng trở thành bộ dạng này."

Mai Trục Vũ nhận lấy chú mèo con đang lim dim như thể rất mệt mỏi, ánh mắt đầy vẻ hối hận và xót xa, y cẩn thận kiểm tra xem mèo con còn chỗ nào không thoải mái nữa không.

Liễu Thái Chân vốn định nói thêm điều gì đó nhưng khi thấy dáng vẻ chăm chú của y thì chỉ mỉm cười, nuốt lại lời định nói. Cuối cùng, nàng bế hai chú mèo lớn đang quanh quẩn dưới chân lên, trước khi rời đi còn để lại cho Mai Trục Vũ một câu đầy ẩn ý.

“Mai lang quân, khi còn nhỏ Võ Trinh cực kỳ nghịch ngợm, đến mức người người đều chê, chó cũng chẳng ưa, ngươi hãy tự lo liệu lấy."

Mai Trục Vũ nghe vậy, trong lòng đầy nghi hoặc, định mở miệng hỏi thêm nhưng Liễu Thái Chân đã đi xa, y chỉ đành mang chú mèo con trong tay về nhà.

Thế nhưng ngay trong đêm đó, y đã hiểu ra ý nghĩa câu nói của Liễu Thái Chân. Võ Trinh không chỉ đơn thuần từ mèo hóa lại thành người, mà từ một chú mèo con biến thành một bé gái chừng bảy tuổi.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên