Chương 45: Miêu Công và đạo sĩ.
Đạo trưởng Sương Giáng đứng bên cạnh Võ Trinh với tâm trạng phức tạp, y chăm sóc nàng làm theo lời dặn của tiểu sư thúc, nhưng thực ra chẳng có gì để chăm sóc cả, bởi từ lúc tiểu sư thúc ra tay thì Ôn Thần, thứ mà Võ Trinh đã nuốt mất một nửa hoàn toàn bị y khống chế bên ngoài, đến một sợi xúc tu nhỏ cũng không thể thò qua chỗ bọn họ, an toàn đến mức họ chỉ có thể yên lặng đứng nhìn.
Hộc Châu cũng lui về đứng một bên, tay ôm lấy ngực đang đau âm ỉ, ánh mắt khó hiểu nhìn về phía Mai Trục Vũ. Là trợ thủ của Võ Trinh, đương nhiên Hộc Châu biết đến 'lang quân của Miêu Công', trước đây nàng suýt chút nữa bị chính y đưa vào phòng giam của lính tuần tra.
Nàng thật sự không thể ngờ rằng vị đại lang quân họ Mai kia, người hoàn toàn không khác gì một người thường lại là một đạo sĩ lợi hại như vậy, Hộc Châu nhìn linh quang chói lòa đang bùng nổ từ người y bèn hiểu rằng mình đã đánh giá sai, hiển nhiên người này là bậc đại cao thủ đã đạt đến cảnh giới phản phác quy chân, thu hết khí tức về nội tâm, khiến kẻ khác không thể nhận ra mà thôi.
Hộc Châu không nhịn được lại liếc nhìn Miêu Công nhà mình, nàng không nhận ra thân phận của Mai Trục Vũ thì thôi, Miêu Công cùng người ta ngày đêm ở chung, thậm chí còn đầu gối tay ấp mà cũng không phát hiện ra, quả nhiên tình cảm là thứ có thể làm mờ mắt con người, một Miêu Công thông minh sáng suốt nay lại hóa thành một chú mèo ngốc nghếch.
Về phần Võ Trinh, nàng nhìn lang quân mình với linh khí chính trực tỏa ra khắp người, cuối cùng cũng buông bỏ sự căng thẳng vừa rồi, không còn nghĩ đến chuyện tiến lên giúp đỡ nữa, nàng yên tâm ngồi xếp bằng trên mái nhà, lấy ra một chiếc khăn tay lau đi vết máu còn vương nơi khóe miệng.
Trước đó nàng đã dùng quá nhiều Xích Lôi, khiến ngũ tạng lục phủ bị tổn thương nên mới hộc máu, nhưng thực ra vấn đề này không quá nghiêm trọng, ít nhất không bằng lượng Ôn Khí còn sót lại mà nàng đã nuốt vào người.
Võ Trinh vừa lau miệng vừa chăm chú nhìn Mai Trục Vũ ngự kiếm trên không. Thực lòng mà nói, nàng vẫn chưa hoàn hồn, sao tự dưng lang quân của nàng từ một người bình thường lại hóa thành một đạo sĩ ? Hơn nữa còn là một đạo sĩ lợi hại như vậy, nhìn dáng vẻ thành thạo khi thi triển thuật linh phù của y, nàng cảm thấy uy lực còn vượt xa bất kỳ đạo sĩ nào nàng từng gặp.
Ttrước đây nàng đã từng thấy đạo trưởng Sương Giáng dùng loại linh phù này, nhưng lần đó đạo trưởng Sương Giáng vẽ một lá cũng tốn không ít thời gian, mà tối đa chỉ dùng được ba lá bùa là kiệt sức. Còn Mai Trục Vũ thì đã thi triển đến mười sáu lá, cả nửa bầu trời đều là linh phù xếp chồng lên nhau mà y vẫn chưa hề có dấu hiệu cạn kiệt linh lực.
Mai Trục Vũ vừa vẽ linh phù vừa có thể đồng thời sử dụng kiếm, đạo môn thường dùng kiếm dẫn lôi, Võ Trinh từng thấy có người dẫn được bạch lôi nhưng lang quân của nàng lại dẫn đến tử lôi. Võ Trinh chỉ nghe nói qua, chưa từng được chứng kiến tận mắt, tử lôi này so với bạch lôi thông thường còn mạnh mẽ hơn nhiều, là thuật pháp hàng đầu để trừ tà diệt quỷ.
Nhìn thấy Mai Trục Vũ dùng linh phù trói chặt Ôn Thần, sau đó dẫn tử lôi oanh kích, không bao lâu đã làm tiêu tan thêm một nửa, Võ Trinh không khỏi líu lưỡi, trong lòng thầm than: Sớm biết lang quân lợi hại như vậy, ban nãy ta còn cố làm gì mà đi nuốt Ôn Khí của Ôn Thần chứ ? Thứ đó vừa khó chịu, vừa khó nuốt, vị lại cổ quái, về sau muốn đẩy hết nó ra khỏi cơ thể, chắc chắn sẽ phải chịu không ít đau khổ.
Bên này, ba người quan sát mỗi người đều chìm trong suy nghĩ riêng, còn phía Mai Trục Vũ thì đơn giản hơn nhiều, y chưa bao giờ phí lời hay lãng phí thời gian khi đối diện với yêu tà, ra tay là phải tiêu diệt mà phương pháp luôn là nhanh gọn, dứt khoát nhất.
Nhớ lại cảnh Võ Trinh vừa phun ra ngụm máu nóng, trong lòng y vẫn còn một cơn phẫn nộ, thậm chí cảm giác bỏng rát từ máu của nàng trên tay vẫn chưa tan, chính điều này khiến y càng thêm tức giận, khi ra tay lại càng nặng hơn vài phần.
Xét cho cùng Ôn Thần cũng chỉ là hỗn hợp của các tà vật và tạp chất, dẫu Võ Trinh có năng lực vượt trội nhưng thân là nửa người nửa yêu, đối mặt với loại tà vật này vẫn không thuận tay như Mai Trục Vũ. Tu đạo của Mai Trục Vũ lấy chính khí cương mãnh làm chủ, chính là khắc tinh của thứ này, vì vậy Ôn Thần vốn đã bị trọng thương, dưới cơn thịnh nộ của y thì co lại từng chút một, cuối cùng như băng mỏng dưới ánh mặt trời, tan chảy thành một vũng nước đục ngầu.
Tuy thứ nước đục ngầu này không nguy hiểm bằng Ôn Thần nhưng nếu để nó bốc hơi lên, hòa vào tầng mây, chờ đến trận mưa tiếp theo cũng có thể khiến không ít người và động vật nhiễm bệnh.
Mai Trục Vũ dùng kiếm gỗ đào cắt một vết lên lòng bàn tay mình, máu tươi của y hòa cùng với máu mà Võ Trinh vừa xoa lên tay y biến thành một linh phù huyết viết để tạm thời phong ấn dòng nước đục đen đang chảy kia.
Xong xuôi, y vung tay áo, nhẹ nhàng đáp xuống đỉnh thành rồi đi về phía Võ Trinh.
Khi y đi ngang qua bên cạnh Hộc Châu, nàng vô thức lùi lại một bước, như thể sợ bị linh khí chưa thu lại và dư khí của tử lôi trên người y làm tổn thương. Mai Trục Vũ nhận thấy điều này, vì vậy giảm tốc độ bước đi, đồng thời thu lại phần linh khí đang tỏa ra từ cơ thể, cho đến khi y tiến lại gần Võ Trinh thì đã hoàn toàn trở lại hình dáng một Mai Trục Vũ bình thường, không còn chút khí tức nào khác biệt.
Nếu không phải tay y vẫn còn cầm thanh kiếm gỗ đào nhuốm máu, có lẽ Võ Trinh sẽ nghĩ mình vừa mơ thấy một giấc mộng.
Lang quân đột nhiên thay đổi diện mạo, Võ Trinh nhìn y bước tới trước mặt mình, nhất thời không biết phải đối diện thế nào, nhưng không ngờ y lại thích nghi nhanh đến vậy, thái độ vẫn như trước, nhẹ nhàng quỳ một gối trước nàng, đôi mắt đen sâu thẳm tràn ngập lo lắng hỏi: "Nàng ổn chứ, có bị thương ở đâu không."
Đạo trưởng Sương Giáng mãi mới ổn định lại tinh thần, thì lại nhìn thấy cảnh tượng này, như thể không thể nhìn thẳng vào, cũng như không thể tiếp nhận, y quay mặt đi cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình.
Võ Trinh bị lang quân kéo tay, nàng nhìn vào đôi mắt đầy lo lắng của y, không khỏi bật cười.
Nàng khẽ ho khan một tiếng rồi hỏi: "Chàng là tiểu sư thúc của đạo trưởng Sương Giáng, đệ tử của Thường Hi Quan ?"
Mai Trục Vũ liếc nhìn Sương Giáng một cái rồi gật đầu: "Đúng vậy, nhưng bây giờ ta không còn là đệ tử của Thường Hi Quan nữa."
Mai Trục Vũ nói rất bình thản, như thể không có gì quan trọng nhưng Võ Trinh cảm nhận được tâm trạng y không hề bình tĩnh như vẻ bề ngoài, vì vậy nàng không hỏi thêm mà lại chuyển sang câu chuyện của chính mình, "Chàng có biết về thân phận của ta không ?"
Lần này Mai Trục Vũ im lặng một lúc rồi mới trả lời: "Mới biết gần đây."
Võ Trinh: "Ta là Miêu Công của Thành Yêu, chàng nghĩ sao về thân phận này ?" Dù nàng là người cai quản các loài quái vật ở Trường An và không giống với các yêu quái bình thường nhưng vẫn có những người trong đạo môn không muốn giao du với nàng.
Mai Trục Vũ cúi đầu rồi nhẹ nhàng ôm lấy nàng: "Không có gì để nghĩ, chúng ta về trước, xem vết thương của nàng, cứ thế này không ổn."
Một tay của y ôm Võ Trinh rồi nhảy xuống từ mái thành, trong khoảnh khắc đó Võ Trinh nghe thấy y nói: "Về thân phận của nàng, trong lòng ta luôn chỉ có một, còn lại...không quan trọng."
Võ Trinh cảm nhận được đôi tay ôm nàng vững chắc, ấm áp và giọng y nhẹ nhàng, dịu dàng, như thể sợ làm nàng hoảng sợ, hình ảnh đó hoàn toàn trái ngược với dáng vẻ lạnh lùng, đầy sát khí của y lúc trước khi dùng linh phù và kiếm để tiêu diệt yêu quái. Đột nhiên Võ Trinh cảm thấy trong lòng có gì đó động lại rồi nàng bất chợt nhớ đến những chữ mà lang quân đã viết trước đó, với khí tức sắc bén, giờ mới nhận ra sự khác biệt.
"Lang quân..."
"Ừm ?"
"Vừa rồi chàng thật oai phong." Võ Trinh cười tủm tỉm, đưa tay xoa nhẹ cằm của lang quân.
Mai Trục Vũ liếc nhìn nàng một cái rồi nhanh chóng cúi đầu, bước chân cũng nhanh hơn một chút, không còn vẻ bình tĩnh như lúc trước nữa: "Không có gì, chỉ là giúp nàng xử lý nốt thôi."
"Khiêm tốn làm gì, ta nói chàng giỏi thì là giỏi, nếu không có chàng, hôm nay ta chắc chắn sẽ bị yêu quái quấy nhiễu đến suýt mất mạng rồi, quả là lang quân của ta, mỗi lần đều làm ta cảm thấy bất ngờ."
Đạo trưởng Sương Giáng lặng lẽ theo sau, cảm giác như mình trở thành người vô hình: ....Tại sao tai ta lại thính thế này !
Khi nhận ra tiểu sư thúc của mình hơi đỏ mặt: ...Tại sao mắt ta lại tốt thế này !
Đạo trưởng Sương Giáng thầm thở dài rồi đi chậm chân, giữ khoảng cách xa một chút với tiểu sư thúc và Miêu Công phía trước. Y đã bắt đầu hiểu ra chuyện phức tạp này, tiểu sư thúc lạnh lùng nghiêm khắc này của y đã thành thân, phu nhân của y chính là Miêu Công, trước đó họ không biết rõ về thân phận của nhau, giờ đã biết và dường như chấp nhận rất tốt, bắt đầu tán tỉnh thân mật.
Y cũng nhận ra tiểu sư thúc giờ đã không còn là người mạnh mẽ nhất nữa, trong nhiều phương diện đều bị yếu thế hơn. Đây là lần đầu tiên trong đời đạo trưởng Sương Giáng cảm nhận được cảm xúc mà lúc trước tiểu sư thúc đã luôn thể hiện với họ, tức giận vì họ không chịu cố gắng.
Tiểu sư thúc ! Chẳng phải người rất cứng rắn sao ! Từ lúc nào người lại mềm yếu như vậy trước mặt một nữ nhân vậy ? Có phải người là tiểu sư thúc giả không thế !
"Sương Giáng, đi theo."
Đột nhiên nghe thấy tiếng của tiểu sư thúc từ phía trước, đạo trưởng Sương Giáng đang bất mãn, lập tức biến thành một tiểu sư đệ ngoan ngoãn, thành thật đáp: "Rõ, tiểu sư thúc."
......
Liễu Thái Chân theo sau Lăng Tiêu trở về thành Trường An, cứ nghĩ sẽ thấy một người bạn đang cần cứu giúp trong tình trạng thê thảm, ai ngờ mọi chuyện hoàn toàn ngoài dự đoán, khi họ đến cổng thành thì mọi người đã tản đi hết, chỉ còn lại một mình Hộc Châu đang đứng canh một vũng nước bẩn bị phong ấn bởi linh phù, cầm một chiếc gương nhỏ soi mặt và đang dặm phấn.
Nàng khoanh chân, đôi giày thêu trên chân dính đầy máu, vừa vuốt nhẹ lên mặt vừa lầm bầm: "Bị thương đến thế này, sắc mặt nhợt nhạt, nhìn xấu quá, phấn son cũng không thể ra được làn da trắng mịn như tự nhiên."
Lăng Tiêu: "Cái gì vậy ?"
Liễu Thái Chân cũng không hiểu tình hình, tiến lên hỏi.
Hộc Châu: "Trong lúc nguy cấp Lang quân của Miêu Công đã kịp thời đến cứu mỹ nhân, hai người hợp lực giải quyết Ôn Thần, phu thê tay trong tay, có lẽ bây giờ đang tâm sự tình cảm."
Liễu Thái Chân nhướn mày: "Lang quân nhà họ Mai ? Không phải y là người bình thường sao ?"
Hộc Châu thở dài: "Là một đạo sĩ, một trong những đạo sĩ rất mạnh mẽ của Thường Hi Quan."
Liễu Thái Chân: "Ta nhớ là đạo sĩ Thường Hi Quan không thể kết hôn."
Hộc Châu nhún vai: "Ai biết được, nhưng chuyện này không quan trọng, quan trọng bây giờ là Xà Công mau mau dọn dẹp đống này đi rồi đi xem Miêu công, ngài ấy đã nuốt phải một nửa ôn dịch."
Liễu Thái Chân nghe vậy thì lập tức lộ vẻ đau đầu: "Ta đã bảo nàng ta nhiều lần rồi, đừng tùy tiện nuốt đồ lạ."
Hộc Châu cười khẽ: "Miêu công là kiểu người sẽ nghe lời người khác sao."
Liễu Thái Chân cười lạnh: "Vậy thì để nàng ta chịu một bài học, để lần sau không coi lời khuyên của người khác như gió thoảng qua nữa." Nói rồi, nàng bắt đầu thu dọn đống nước bẩn dưới đất. Nàng là loài rắn, bản tính thuộc nước, nàng rất phù hợp để xử lý việc này.
Hộc Châu không ngờ nàng lại thờ ơ như vậy, còn có chút không tin mà hỏi lại: "Xà Công, lần này thật sự không quản sao ?"
Liễu Thái Chân không ngẩng đầu lên, tay khựng lại một chút, giọng lạnh lùng: "Bây giờ nàng ta đã có người quản rồi."
Không còn cần lo lắng gì nữa, mọi việc đều đã được Liễu Thái Chân sắp xếp ổn thỏa.
Đột nhiên Hộc Châu vỗ nhẹ lên vai nàng rồi quay người đi, không nói thêm gì nữa.
Còn ở trong nhà họ Mai, Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm vào mèo Ly Hoa quen thuộc nằm trên giường, biểu cảm của y ngây ra, thậm chí còn ngơ ngác hơn cả khi phát hiện ra Võ Trinh là Miêu công.
"Ngây ngươi nhìn ta như vậy làm gì, ta đã nuốt quá nhiều ôn dịch, biến thành thế này sẽ dễ chịu hơn chút." Mèo Ly Hoa nằm ườn trên gối mà Mai Trục Vũ thường dùng, miệng lẩm bẩm nói tiếng người.
Mai Trục Vũ: "...Trước đây, nhiều lần ta gặp con mèo đó là nàng sao ?"
"À, chẳng phải quá rõ ràng sao ?" Võ Trinh trả lời một cách đương nhiên.
Mai Trục Vũ: "..."
Nhận xét
Đăng nhận xét