Chương 43: Ôn Thần !

Mùa hè đến, mưa giông thường xuyên xuất hiện, buổi sáng trời còn nắng rực rỡ, không khí oi bức nhưng đến chiều thì mây đen kéo đến dày đặc, sấm chớp vang dội khắp nơi. Trong thời gian này, tiếng sấm thường xuyên vang lên khiến cả trong lẫn ngoài Thành Yêu đều trở nên yên tĩnh. Theo thông lệ hàng năm, vào khoảng thời gian này Xà Công Liễu Thái Chân sẽ rời khỏi thành, đến ở tại chùa Động Huyền khoảng nửa tháng để cầu phúc cho người mẹ đã khuất của mình, đồng thời đó cũng là cơ hội để nàng chăm sóc sức khỏe, bởi thân phận con người của nàng là một tiểu thư yếu đuối, hay đau bệnh.

So với Võ Trinh thì Liễu Thái Chân dành nhiều thời gian ở Thành Yêu hơn và đảm đương không ít công việc quan trọng, Võ Trinh thì lại thường xuyên lười biếng, làm theo ý mình, còn Liễu Thái Chân nghiêm túc và chu toàn hơn nhiều. Vì vậy nửa tháng mỗi năm Liễu Thái Chân tạm rời thành để nghỉ ngơi, toàn bộ công việc tại Thành Yêu được giao lại cho Võ Trinh phụ trách.

"Có việc gì quan trọng thì bảo Lăng Tiêu hoặc Chu Oanh đến tìm ta, nếu không có chuyện gì lớn thì đừng làm phiền, ngươi tự lo liệu đi." Tối trước khi rời đi, Liễu Thái Chân căn dặn như thường lệ, Võ Trinh khoát tay, chẳng mấy bận tâm: "Biết rồi, biết rồi, hai trợ thủ của ngươi làm việc cẩn thận lắm, dù không có ngươi, ta đảm bảo nửa tháng này thành Trường An sẽ bình an vô sự."

Quả thực yêu quái rất sợ sấm sét, dạo này trời mưa giông liên tục, hầu hết yêu quái đều trốn trong hang ổ, chẳng ai dám ló mặt ra gây rối, đây chính là khoảng thời gian nhàn hạ nhất trong năm.

Sau khi Liễu Thái Chân rời thành, Võ Trinh cũng không ở lâu trong Thành Yêu, gần đây nàng thường lưu lại trong phủ của Mai Trục Vũ, rảnh rỗi thì bầu bạn với y. Khi y đi làm, thỉnh thoản nàng cảm thấy bên ngoài chẳng có gì thú vị bèn biến thành mèo Ly Hoa rồi chạy đến quan thự của hình bộ để xem lang quân của mình đang làm việc thế nào. Tiện thể, nàng còn len lén đi vòng quanh, xem thử có ai dám đứng sau lưng y mà dèm pha nói xấu.

Những ngày bình yên trôi qua được vài hôm, đến một đêm Võ Trinh bất chợt giật mình tỉnh giấc. Nàng mở bừng mắt, một tay đặt lên ngực, cảm thấy có chút khó thở. Động tĩnh của nàng làm Mai Trục Vũ nằm bên cạnh cũng thức giấc, y ngồi dậy, châm đèn rồi nghiêng người đến gần, bàn tay khẽ đặt lên trán nàng, giọng trầm thấp hỏi: "Làm sao vậy, thấy không khỏe sao ?"

Võ Trinh ngồi dậy, hít sâu một hơi, đưa tay xoa nhẹ trán, lắc đầu đáp, "Không sao đâu, chắc là vừa mơ thấy điều gì không tốt thôi."

Bên ngoài gió gào thét dữ dội, một tia chớp sáng lòa xé ngang bầu trời, chiếu sáng khắp đất trời, thậm chí ánh sáng còn lọt qua song cửa khiến cả căn phòng sáng rực lên trong phút chốc, nhưng ngay khi bóng tối trở lại, tiếng sấm kinh hoàng nối tiếp vang rền, mạnh mẽ đến mức làm khung cửa sổ cũng rung lên kêu răng rắc. Võ Trinh quay đầu nhìn ra bên ngoài, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bức bối khó tả, như có điều gì đó không yên.

Mai Trục Vũ rót cho nàng một chén trà, sau đó đặt tay lên trán nàng, khẽ niệm vài câu không rõ, giọng nói dịu dàng và trầm ấm, Võ Trinh đang chìm trong những suy nghĩ hỗn độn, cảm thấy đầu hơi nhức nhưng bàn tay ấm áp của Mai Trục Vũ áp lên trán nàng lại khiến đầu óc bỗng dưng nhẹ nhàng, minh mẫn hơn, nàng nhấp một ngụm trà, cười nhẹ: "Ta ổn rồi, không sao nữa đâu, ngủ thôi.”

"Ừm." Mai Trục Vũ không thổi tắt đèn, y giúp nàng nằm xuống rồi kéo nàng vào trong vòng tay mình, y đưa tay che nhẹ tai nàng, giọng thì thầm, "Ngủ đi."

Tiếng sấm vẫn rền vang như muốn chấn động cả trời đất ở bên ngoài, nhưng khi được Mai Trục Vũ ôm lấy, cảm nhận hơi ấm từ vòng tay y và nhìn ánh mắt điềm tĩnh của y, không hiểu sao Võ Trinh lại thấy lòng an ổn lạ thường, nàng khẽ khàng nhắm mắt, hít thở đều đặn rồi chậm rãi chìm vào giấc ngủ, gối đầu trong vòng tay vững chãi ấy.

Lúc này, trên một vùng hoang nguyên cách Trường An ba dãy núi, một nam nhân trẻ tuổi búi tóc đạo sĩ, khoác đạo bào trắng, trên lưng đeo một thanh kiếm gỗ đang lao đi như gió, tốc độ của hắn nhanh đến mức khó có thể tin là con người, đôi giày vải xám dưới chân hắn dính đầy bùn đất, vạt áo đạo bào trắng cũng vương lấm tấm bùn, khiến hắn trông có phần nhếch nhác. Nhưng sắc mặt người này lại vô cùng nghiêm trọng, vừa chạy vừa không ngừng ngoái đầu nhìn về phía sau.

Sau lưng y chỉ là bầu trời đêm tối đen như mực, không có gì bất thường, thế nhưng vị đạo sĩ này lại như đang đối mặt với một nguy hiểm khổng lồ cận kề, nét mặt căng thẳng đến cực điểm, trong tay y là một chiếc bàn đạo hình âm dương song ngư, kim chỉ bạc trên bàn không ngừng rung động, hướng thẳng về phía Trường An.

"Sao lại xuất hiện kiếp nạn lớn đến như vậy !! Vị đạo sĩ trẻ tuổi, dung mạo anh tuấn, nghiến răng nói nhỏ, tốc độ dưới chân càng nhanh hơn, chẳng khác nào một cơn gió lốc.

Khi trời vừa hửng sáng, Võ Trinh đã tỉnh dậy, bình thường nàng ngủ dậy rất muộn,  nhất là vào những ngày Mai Trục Vũ không phải đi làm, nàng thường nằm lười đến khi y vào tận phòng gọi dậy. Nhưng hôm nay, giấc ngủ của nàng chẳng yên ổn, dậy cũng sớm hơn mọi khi.

"Có lẽ hôm nay lại mưa, trời vẫn âm u như vậy." Mai Trục Vũ nói, y cũng mơ hồ cảm thấy có gì đó không ổn nhưng không để lộ ra ngoài.

Võ Trinh ngước nhìn trời, đến tận giữa trưa rồi mà mây đen vẫn phủ dày nhưng không có một giọt mưa rơi, chỉ thỉnh thoảng vang lên vài tiếng sấm trầm đục. Sau khi ăn xong bữa trưa được lão nô trong phủ chuẩn bị, Võ Trinh chỉ nói một với Mai Trục Vũ rồi rời khỏi nhà, nàng biểu hiện như mọi ngày, không có gì khác lạ nên Mai Trục Vũ cũng không nhận ra điều gì, chỉ đứng nhìn theo bóng nàng rời đi.

Võ Trinh phi ngựa nhanh qua những con phố, gió lớn thổi qua làm tà áo nàng bay phần phật, nàng ngẩng đầu nhìn về những tầng mây đen cuồn cuộn trên bầu trời, đôi mày nhíu chặt rồi thúc ngựa chạy thẳng đến Thành Đông, tiến vào Thành Yêu. Ban ngày Thành Yêu đã yên tĩnh, nay thêm tiết trời mưa giông, lại càng tĩnh lặng hơn. Võ Trinh đi thẳng tới Nhạn lầu và tại nơi đây nàng bất ngờ gặp Thần Côn.

Tuy Thần Côn cũng là một trong những trợ thủ của Võ Trinh nhưng rất ít khi hắn ở lại Nhạn lầu, muốn tìm hắn thì phải lục lọi khắp các ngõ ngách, nơi hắn hay ẩn mình. Vậy mà hôm nay, hắn lại ngồi ngay trong Nhạn lầuu, hơn nữa vẻ mặt còn rất khác thường.

Võ Trinh khựng lại một chút, sau đó bước nhanh đến trước mặt Thần Côn, ngồi xuống đối diện, "Ngươi cảm nhận được gì rồi đúng không ?"

Thần Côn ngập ngừng, vẻ như muốn nói lại thôi, cuối cùng hắn lấy ra Vô Tự Thư của mình, lật qua lật lại một hồi rồi ngẩng đầu nhìn Võ Trinh: "Có vẻ không ổn."

Võ Trinh: "Chuyện gì không ổn, nói thẳng đi."

Thần Côn nói thẳng: "Ta cũng không nhìn rõ, nhưng có thứ gì đó rất tồi tệ đang hướng về Trường An."

Võ Trinh cau mày, "Thứ tồi tệ..."

Thần Côn nhìn nàng rồi thở dài một tiếng, nói tiếp, "Là thứ mà ngài chưa từng đối mặt trước đây."

Dù Võ Trinh rất mạnh mẽ nhưng tuổi nàng còn trẻ, kinh nghiệm vẫn chưa nhiều, ánh mắt Thần Côn nhìn nàng lúc này không khác nào ánh mắt một bậc trưởng bối đang lo lắng cho hậu bối sắp phải đối diện với một thử thách nguy hiểm.

Bị hắn nhìn chằm chằm như vậy, Võ Trinh không hề nao núng, ngược lại nàng bỗng bình tĩnh hơn, nàng mỉm cười, vẻ ngoài toát lên một sự chín chắn, khác hẳn với sự thoải mái thường ngày, "Không sao, ngươi đi gọi Hộc Châu đến, giúp ta dựng đại trận ở Nhạn lầu, sau đó đi tìm đôi phu thê Chu Oanh và Lăng Tiêu, bảo họ ngừng kinh doanh, toàn bộ ở lại đây hỗ trợ, ta muốn xem thử thứ tồi tệ này là gì."

Khi tiếng trống đóng cổng thành sắp vang lên, một đạo sĩ mặc đạo bào trắng bước qua cổng Trường An, lập tức thu hút ánh mắt của không ít người, chùa chiền và đạo quán không hề ít trong thành, hòa thượng hay đạo sĩ cũng là chuyện thường gặp nhưng một đạo sĩ trẻ tuổi, tuấn tú như vậy thì lại rất hiếm.

Thế nhưng vị đạo sĩ áo trắng này không hề để ý đến ánh nhìn của những người xung quanh, y chỉ chuyên tâm bước nhanh, gấp gáp băng qua các con đường, bộ dạng bụi bặm nhưng kiên định, đi thẳng đến Thành Đông.

Khi đạo sĩ này bất ngờ tiến vào Thành Yêu, nơi vốn dĩ không phải ai cũng dám bén mảng, lập tức gây ra một chút xôn xao, Võ Trinh cảm nhận được khí tức khác thường từ người mới đến, nàng nhanh chóng xuất hiện, dập tắt sự náo động.

Nàng nhìn vị đạo sĩ áo trắng, giọng nói quen thuộc và có phần trêu chọc, "Đạo trưởng Sương Giáng, một năm không gặp, lần này xông thẳng vào Thành Yêu của bọn ta làm gì, lại định bắt yêu à ?"

Vị đạo sĩ mà nàng gọi là Sương Giáng hít một hơi sâu, sắc mặt nghiêm trọng nói:
"Có chuyện lớn rồi, ta đến đây là để báo tin cho ngươi."

Nụ cười thường trực trên mặt Võ Trinh vụt tắt, "Chuyện gì ?"

Sương Giáng vội vàng nói: "Có 'Ôn Thần' đang hướng về Trường An, không hề nhỏ."

Dù Võ Trinh nổi danh gan dạ nhưng nghe đến đây thì sắc mặt nàng cũng không khỏi trầm xuống, nàng xác nhận lại: "Ôn Thần, ngươi chắc chắn chứ ?"

Sương Giáng gật đầu:  "Chắc chắn, ta đến ngay trước chúng, không lâu nữa chúng sẽ đến đây thôi."

Võ Trinh không nói thêm lời vô nghĩa, lập tức quát lớn, "Lăng Tiêu !"

Một nam tử với khí chất ôn hòa xuất hiện bên cạnh Võ Trinh, nàng lập tức ra lệnh:
"Ngươi ra ngoài thành tìm Xà Công, báo với nàng rằng có 'Ôn Thần' sắp qua đây, bảo nàng mau chóng quay về."

"Được, Miêu Công nhất định phải cố gắng trụ vững." Lăng Tiêu trả lời rồi biến mất ngay tại chỗ.

Võ Trinh: "Thần Côn, ngươi ở lại Nhạn lầu trông coi đại trận, Hộc Châu, đi theo ta ra ngoài thành."

Nàng vội vã dẫn Hộc Châu chạy thẳng về phía cổng thành, đạo trưởng Sương Giáng thấy vậy cũng lẳng lặng bám theo.

Lúc này Võ Trinh như thể đang đối mặt với đại địch, bởi vì 'Ôn Thần' quả thực không phải chuyện đùa. Thực ra thứ được gọi là 'Ôn Thần' không phải thần linh gì cả, mà là một loại vật ô uế mang theo dịch bệnh và tai họa, nó không phải yêu quái cũng không phải tinh quái mà được sinh ra từ xác chết của người và thú chất chồng, hấp thụ các loại tạp khí ô trọc của trời đất, dần dần kết tụ thành hình, hidnh dạng của nó mơ hồ như mây, như sương, người bình thường không thể nhìn thấy.

Sở dĩ người ta gọi nó là 'Ôn Thần' chỉ là một cách gọi trong dân gian, giống như việc người ta hay gọi những thứ gây ra nạn châu chấu là 'Thần Châu Chấu'. Bởi vì những thứ này mang lại hậu quả kinh hoàng, dân gian vừa sợ vừa kính nên gán cho chúng danh hiệu thần với hy vọng dùng lễ tế để xua đuổi chúng, nhưng đối với Võ Trinh thì những hành động như vậy chỉ đáng khinh. Nếu lễ tế thực sự hiệu quả, đã chẳng có bao nhiêu người phải chết mỗi lần chúng xuất hiện, theo nàng cách duy nhất để giải quyết chính là tiêu diệt chúng giống như tiêu diệt những yêu quái gây họa.

Khi Võ Trinh đang trên đường tới cổng thành, nàng quay đầu hỏi đạo trưởng Sương Giáng đi phía sau: "Trường An là kinh đô của một quốc gia, nơi đây gắn liền với vận mệnh quốc gia và long mạch, khí lành bao phủ, sao lại có thứ ô uế như vậy tới được ?" Theo lẽ thường Trường An không dễ gì gặp phải đại họa nhưng lần này Ôn Thần lại nhắm thẳng vào đây.

Đạo trưởng Sương Giáng giữ vẻ mặt lạnh lùng, "Ta không rõ, nhưng ta cảm thấy sự xuất hiện của Ôn Thần lần này rất kỳ lạ." Như thể có thứ gì đó cố tình đuổi nó đến đây, câu sau này vì không chắc chắn nên y không nói ra.

Ba người Võ Trinh ẩn thân, đứng trên cổng thành cao ngất, nhìn về phía trời xa. Người thường chỉ thấy bầu trời đầy mây đen nhưng trong mắt Võ Trinh thì một dải đen sì như dòng thác ở chân trời xa xăm đang cuồn cuộn lao về phía Trường An

"Đúng là Ôn Thần và trông không hề nhỏ." Nếu để nó vào thành Trường An thì hàng triệu dân, một vùng đất rộng lớn sẽ không biết có bao nhiêu người phải chết. Đôi mắt Võ Trinh trở nên tối sầm, đầy lạnh lẽo, một cái bóng khổng lồ dần hiện lên đằng sau nàng, ban đầu cái bóng đó có hình dáng của một con mèo nhưng dần dần kéo dài, thoát khỏi hình thái của loài mèo, hóa thành một con quái vật khổng lồ, dữ tợn đứng sừng sững trên cổng thành, gầm thét về phía xa.

"Hộc Châu, chuẩn bị."

Hộc Châu, người vốn luôn mang dáng vẻ quyến rũ phong tình, giờ đây cũng trở nên nghiêm nghị trở về nguyên hình, sẵn sàng chiến đấu.

Võ Trinh liếc nhìn đạo trưởng Sương Giáng, người đang đeo thanh kiếm gỗ sau lưng, "Đạo trưởng Sương Giáng, e rằng đứng ở đây rất nguy hiểm, ngươi vẫn nên vào thành trước đi, bên trong có đại trận ở Nhạn lầu bảo vệ, hẳn là sẽ an toàn."

Đạo trưởng Sương Giáng là đệ tử của đạo quán Thường Hi, trông khoảng hai mươi mốt, hai mươi hai nhưng đã có thể một mình đối phó với những yêu quái có tu hành trăm năm. Với độ tuổi của y, pháp lực như vậy đã được coi là hiếm có nhưng trước Ôn Thần với kích thước này thì vẫn chưa đủ, Võ Trinh không muốn kéo y vào nguy hiểm.

Ba năm trước, Sương Giáng truy đuổi một con yêu gây họa đến Trường An, vì để tiêu diệt nó mà xảy ra xích mích với Võ Trinh, tuy nhiên không đánh không quen, hai người lại trở thành bạn bè, trong số những đạo sĩ mà Võ Trinh quen biết thid Sương Giáng là người trẻ tuổi nhất và có địa vị cao nhất.

Mặc dù đạo trưởng Sương Giáng là người kiêu ngạo, không dễ nhận thua nhưng lại rất nhiệt tình, một năm trước y có lệnh phải quay về quán để nhận nhiệm vụ, lần này trên đường phát hiện Ôn Thần tiến đến Trường An, y đã lập tức đi trước để báo tin, Võ Trinh rất cảm kích tấm lòng đó nên càng không muốn y phải hy sinh vô ích.

Từ trước đến nay Đạo trưởng Sương Giáng là người kiêu hãnh, dù đối mặt với thứ mà y không thể đối phó cũng không có chút sợ hãi, nhưng hôm nay y hiểu rõ mức độ nghiêm trọng của sự việc, nhất thời có chút do dự.

Nhìn thấy Ôn Thần ngày càng gần, y như đã quyết định điều gì đó, cắn răng nói:
"Tiểu sư thúc của ta cũng đã đến Trường An, tiểu sư thúc là người thiên phú trác tuyệt, lợi hại hơn ta gấp trăm lần, nếu y có mặt thì chắc chắn có thể giúp Miêu Công vượt qua kiếp nạn này, ta sẽ đi mời y !"

Võ Trinh không rõ tiểu sư thúc của y là nhân vật thần thánh nào nhưng nếu được người kiêu ngạo như đạo trưởng Sương Giáng tôn sùng như vậy, hẳn là một người rất lợi hại, nàng vui mừng vì có thêm người trợ giúp, không phản đối mà gật đầu nói: "Vậy thì cảm ơn ngươi, nếu thực sự có thể vượt qua kiếp nạn này, sau này ta nhất định phải cảm tạ ngươi và tiểu sư thúc của ngươi cho thật đàng hoàng."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên