Chương 42: Bạch lang quân ~

Bên cạnh Thành Đông là phường Tuyên Dương mới có một gia đình họ Bạch chuyển đến, nhà này có hàng chục nô bộc, quản gia và chủ nhân là một đôi anh em, nghe nói họ từ Cừ Châu chuyển tới Trường An. Họ vừa đến Trường An đã lập tức mua một ngôi nhà ở phường Tuyên Dương, trước kia ngôi nhà này được đồn thổi là có ma quỷ nhưng họ đã dọn dẹp sạch sẽ, trang nhã chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, nhà họ Bạch này có hai anh em là Bạch lang quân và Bạch nương tử, vẻ ngoài của họ đẹp đến mức khiến người gặp cũng phải tán thưởng.

Bạch lang quân không chỉ có dung mạo tuấn tú, phong thái thanh nhã mà còn rất hào phóng, nhanh chóng gia nhập vào giới quý tộc của Trường An, trở thành một nhân vật nổi bật.

Ban đầu khi Mai Trục Vũ nghe người trong hình bộ nhắc đến Bạch Lang Quân cũng không để ý lắm nhưng khi vô tình gặp hắn ta đang đi bên cạnh Võ Trinh, Mai Trục Vũ cảm thấy một sự cảnh giác và không hài lòng dâng lên trong lòng.

Tất nhiên không phải vì thấy thê tử của mình đang vui vẻ trò chuyện với nam nhân lạ mà là vì ngay từ cái nhìn đầu tiên, y đã nhận ra Bạch lang quân chính là một con hồ ly tinh. Tuy loài yêu quái này có tốt có xấu nhưng phần lớn đều gây hại cho con người, hơn nữa dù không có ý đồ hại người thì những con hồ ly tinh như thế, nếu tiếp xúc quá gần với người thường cũng sẽ hút mất tinh khí của họ. Khi tinh khí bị hao tổn quá nhiều, nhẹ thì cơ thể mệt mỏi, nặng thì sẽ tổn hại đến tuổi thọ.

Bạch Lang Quân đối xử với Võ Trinh hết sức ân cần, cười một cách quyến rũ, nhìn qua có vẻ như không có ý tốt, làm sao Mai Trục Vũ có thể để hắn ta lại gần Võ Trinh được chứ.

Chỉ có điều y không muốn làm lộ chuyện này ngay giữa phố phường, sợ con hồ ly tinh sẽ làm thê tử hoảng sợ.

Hôm đó, Võ Trinh ra ngoài định mua chút đồ ăn tươi ngon mang về cho Mai đại lang, không ngờ lại gặp phải Bạch lang quân, gia đình họ Bạch sống khá thoải mái ở Trường An, bọn họ nhanh chóng hòa nhập, chẳng mấy chốc đã trở thành người của thành này. Hồ ly tinh thường có tính cách linh hoạt, khéo léo mà Võ Trinh biết rõ điều này, tuy vậy dường như Bạch lang quân có vài ý tứ đặc biệt với nàng, thái độ quá mức ân cần và những lần tình cờ gặp nhau cứ liên tiếp xảy ra.

"Võ nhị nương tử muốn mua chút đồ tươi để làm điểm tâm sao ? Đúng lúc ta đi mua đồ ăn cho muội muội của mình nhưng lại không quen thuộc với Trường An lắm, không biết có thể nhờ Võ nhị nương tử giới thiệu vài món không ?" Vì không ở trong Thành Yêu nên Bạch lang quân gọi Võ Trinh là Võ nhị nương tử. Cách xưng hô bình thường ấy, khi từ miệng hắn ta thốt ra lại mang theo một sự dịu dàng quyến luyến như thể lời thì thầm của đôi tình nhân, đôi mắt hắn ta cũng chẳng giấu giếm gì, rõ ràng là muốn nói lên tâm tư của mình.

Võ Trinh không hề lay động, chỉ nhếch môi mỉm cười, ánh mắt lướt qua hắn ta như thể không hề quan tâm, mua đồ cho em gái ? Những người khác có thể không biết nhưng nàng thì biết rõ, Bạch lang quân làm gì có em gái, hai anh em nhà họ bạch đều cùng là một người. Hầu hết hồ ly tinh không có giới tính cố định, có thể tùy ý biến hóa thành nam hay nữ, giống như Hộc Châu nương tử, trợ thủ của nàng cũng là một hồ ly tinh, nhưng Hộc Châu thích sống với hình dáng nữ nhân, còn Bạch lang quân lại chẳng phân biệt giới tính, gặp được nữ nhân mình ưa thích thì giả làm Bạch lang quân, còn thích nam nhân nào thì hóa thành Bạch nương tử.

Vốn dĩ loài hồ ly tinh này đã có tính lãng mạn phóng khoáng, Võ Trinh không mấy để tâm nhưng càng ngày nàng càng cảm thấy khó chịu khi hắn ta cứ ba lần bảy lượt cản đường mình.

Võ Trinh nghĩ đến chiếc hộp đựng châu báu nên cũng nể mặt hắn ta một chút, chỉ nhẹ nhàng nói: "Ta đang định mua đồ ăn cho lang quân nhà ta, còn muội muội của ngươi, ta sợ sở thích lại khác với lang quân nhà ta, ngươi tự chọn là tốt nhất."

Bạch Lang Quân biết rõ rằng Miêu Công đã có chồng nhưng loài hồ ly tinh như hắn ta chỉ cần thấy người nào mình thích là sẽ thử tiếp cận, đâu có quan tâm đối phương có đã thành thân hay không. Tuy nhiên hắn ta là người biết nhìn sắc mặt, sau vài lần tiếp xúc hắn ta nhận ra Miêu Công không có ý gì, lần này lại bị từ chối thẳng thừng, trong lòng không khỏi cảm thấy tiếc nuối.

Thực ra Bạch lang quân rất thích những nữ nhân như Võ Trinh, nếu nàng chịu thì bất kể là dùng thân phận nam hay nữ, hắn ta đều sẵn lòng được thân mật với nàng. Hơn nữa với thân phận của Võ Trinh, nếu hắn ta thực sự có thể gần gũi nàng, cuộc sống sau này ở Trường An của hắn ta chắc chắn sẽ rất dễ dàng.

Bạch lang quân cảm thấy tiếc nuối trong lòng, cuối cùng cũng không dám tiếp tục dây dưa với Võ Trinh nữa.

Sau khi tạm biệt Võ Trinh, Bạch lang quân bắt đầu tính toán mục tiêu tiếp theo, ban đầu hắn ta định thử thăm dò Xà Công Liễu Thái Chân lần nữa, nhưng nghĩ lại thì Xà Công lạnh lùng, thân thể lại là một con rắn lớn làm hắn ta có chút do dự. Khi còn nhỏ, hắn ta suýt nữa đã bị rắn nuốt chửng, điều đó để lại trong hắn ta một nỗi sợ sâu sắc, vì thế Bạch lang quân đắn đo một lúc rồi quyết định bỏ qua Liễu Thái Chân.

Vậy tiếp theo, hắn nên tìm ai đây...

Bạch lang quân đang đi dọc theo một con phố ở phường Tuyên Dương, trong đầu vẫn chưa quyết định được mục tiêu tiếp theo thì bất chợt cảm thấy một luồng khí nguy hiểm bao trùm lên toàn thân. Hắn ta phản ứng ngay lập tức, định tránh né nhưng tốc độ của hắn ta không thể nhanh hơn người vừa ra tay, chỉ trong chớp mắt, một bàn tay dài và gầy đã nhanh chóng siết chặt lấy cổ hắn ta và kéo hắn ta vào một con hẻm vắng vẻ.

Bạch lang quân ngỡ ngàng, trong thành Trường An này có Miêu Công và Xà Công trấn giữ, đâu có yêu quái nào dám tự tiện ra tay chứ ? Nhưng rất nhanh hắn ta đã nhận ra thứ đang siết chặt cổ mình không phải là một yêu quái, mà là người có dáng vóc cao gầy, là một con người, trên người không có một chút hơi thở yêu quái, ngược lại lại toát ra một khí tức thanh khiết, trong sáng, mang đậm khí chất đạo gia.

Chết tiệt, là một đạo sĩ !

Bị siết chặt cổ khiến Bạch lang quân lập tức trở lại nguyên hình, trong lòng hắn ta thầm kêu khổ, sao hắn ta lại gặp phải một đạo sĩ có thể trực tiếp áp chế khí tức yêu quái của mình, khiến hắn ta phải lộ nguyên hình như thế này chứ ! Vốn dĩ yêu quái và đạo sĩ có sự thù địch từ lâu, dù Bạch lang quân chưa từng làm gì quá ác nhưng mỗi khi đối diện với đạo sĩ thì hắn ta vẫn không kìm được cảm giác lo sợ, nhất là khi người trước mặt hắn ta là một đạo sĩ lạnh lùng đến vậy. Cái tay siết chặt cổ khiến hắn ta không thể động đậy, rõ ràng là không có ý định nói chuyện hòa nhã.

Trong lòng hoảng loạn, Bạch lang quân nhanh chóng nhớ ra đây là Trường An, nơi có những người trấn giữ bèn vội vàng mở miệng cầu xin, "Đạo trưởng, xin tha mạng, tiểu yêu không hề làm gì trái với đạo trời, cũng chưa từng hại ai, ta đến Trường An là đã được hai vị trong Thành Yêu cho phép." Vì cổ bị siết nên giọng của Bạch lang quân có phần khàn đặc.

Lời của Bạch lang quân vừa mềm mỏng vừa có phần nài nỉ nhưng cũng không thiếu chút đe dọa và uy hiếp, hắn là một yêu quái chính thống sống ở Trường An lâu dài, chỉ cần không phạm phải tội ác, hai người trong Thành Yêu sẽ bảo vệ hắn ta, ngay cả đạo sĩ cũng không thể tùy tiện làm gì.

Tuy nhiên khi những lời này vừa thốt ra, Bạch lang quân nhận ra bàn tay của đạo sĩ trẻ tuổi vẫn không hề buông lỏng, ánh mắt vẫn lạnh lùng sắc bén, bị nhìn chằm chằm như vậy một hồi, Bạch lang quân cảm thấy cơ thể mình ngày càng cứng đờ, giống như sắp bị đông cứng lại. Không phải hắn ta nhát gan mà là hắn ta biết phân biệt tình thế, nhận ra đạo sĩ trước mặt này tu vi kinh người, dù chỉ để lộ một tia khí tức cũng làm hắn muốn chạy trốn. Nếu cứ như những tên nhóc nóng vội, không màng hậu quả mà liều mạng đối đầu, có lẽ hôm nay hắn sẽ chỉ còn lại da bọc xương hoặc thậm chí chẳng còn gì cả. Hắn ta có thể sống đến hôm nay, tu luyện được ba cái đuôi chính là nhờ vào sự linh hoạt, biết khi nào nên nhẫn nhịn, khi nào nên ra tay.

Con hồ ly đang bị treo lơ lửng trong không trung lại mềm giọng thêm lần nữa: "Không biết tiểu yêu đã làm gì đắc tội với đạo trưởng, nếu có điều gì sai sót, xin đạo trưởng chỉ rõ, tiểu yêu nhất định sẽ sửa đổi."

Cuối cùng, Bạch lang quân cũng nghe thấy đạo sĩ lên tiếng, giọng y lạnh lùng: "Từ nay về sau, không được lại gần Võ Trinh trong mười thước."

Bạch Lang Quân sững sờ, không kìm được hỏi: "Ngài là...?"

Hắn ta vừa hỏi xong lại cảm thấy cổ họng đau nhói, đạo sĩ này tuổi còn trẻ nhưng không hề có chút thương hại, sức lực siết chặt còn mạnh mẽ đến mức đáng sợ, nếu hắn ta chỉ là một con hồ ly bình thường, giờ này có lẽ đã bị siết chết từ lâu rồi.

"Nghe rõ chưa."

Bạch lang quân nào dám nói gì thêm, vội vàng đáp: "Dạ dạ, tiểu yêu đã hiểu rồi, đạo trưởng yên tâm, lần sau sẽ không dám gặp nàng ấy nữa !"

Khi những lời này vừa thốt ra, Bạch lang quân cảm thấy cổ mình nhẹ nhõm, đạo sĩ vung tay, ném hắn ta sang một bên rồi lau tay.

Lúc này khí tức của đạo sĩ đã hoàn toàn thu lại, Bạch lang quân nhận ra y chẳng còn chút khí thế sắc bén nào nữa, nhìn qua giống như một người bình thường. Trong lòng hắn ta càng thêm cảm thấy rùng mình, trẻ tuổi như vậy mà lại có thể tu hành đạt đến mức trở lại nguyên trạng, quả thật là tài năng hiếm có.

Thấy con hồ ly rúc vào góc tường không dám nhúc nhích, đạo sĩ liếc nhìn hắn ta một cái rồi bình thản nói: "Đi đi."

Bạch lang quânn không dám chần chừ, vội vàng trở về dáng vẻ của mình lúc nãy, nhảy lên tường rồi lén lút trở về phủ, mấy ngày sau hắn ta không dám lộ mặt.

Mãi đến vài ngày sau, Bạch lang quân mới lại dám ra ngoài, lần này hắn ta không sử dụng hình dạng nam nhân mà lại hóa thành nữ tử, dung nhan của Bạch nương tử còn xinh đẹp diễm lệ hơn, tựa như đoá sen đang nở trong gió khiến người ta không khỏi xót thương.

Lần này Bạch nương tử ra ngoài là vì nhận lời mời của một vị lang quân, nhưng ai ngờ vừa đến Thành Đông đã nhìn thấy Võ Trinh và khi ánh mắt nàng dừng lại ở người thiếu niên cao gầy đứng bên cạnh Võ Trinh, cả người nàng khựng lại, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng tái đi đôi phần. Đúng là vị đạo sĩ đã suýt siết cổ nàng hôm trước ! Bạch nương tử gắng nén sự thôi thúc muốn quay đầu chạy trốn, cố gắng đứng yên tại chỗ, vị lang quân đang vây quanh nàng, tận tình chăm sóc, thấy vẻ mặt nàng hoảng sợ liền tỏ ra quan tâm, hỏi: "Sao vậy ?"

Bạch nương tử nhanh chóng thu lại biểu cảm, lắc đầu đáp: "Không có gì." Sau một lát, nàng giả vờ vô tình nhìn sang phía Võ Trinh, giả bộ tò mò hỏi: "Ê, kia không phải là Võ nhị nương tử sao, người bên cạnh nàng ấy là ai vậy ?"

Vừa hay vị lang quân mời nàng ra ngoài có biết Võ Trinh và Mai Trục Vũ, bèn thành thật đáp: "Người bên cạnh Võ nhị nương tử là tân lang của nàng, tên là Mai Trục Vũ."

Bạch nương tử thở phào một hơi, thì ra là vì ghen tuông. Nếu nàng sớm biết Miêu Công gả cho một đạo sĩ lợi hại như vậy thì đâu dám tới quấy rầy chứ, trước kia nàng nghe nói Miêu Công lấy một người bình thường còn thấy lạ, giờ mới hiểu, hóa ra là đạo sĩ, thế thì hợp lý rồi, Miêu Công cao quý thế, sao có thể lấy một người bình thường được.

Cảm thấy đã hiểu rõ mọi chuyện, Bạch nương tử tự nhủ về những lời lạnh lùng của đạo sĩ trước đó, trong lòng còn rùng mình khi chạm tay vào cổ, nàng quyết định lần sau gặp hai người này, nàng sẽ quay đầu bỏ chạy ngay dù chỉ mới liến thấy thôi. Dù vẻ đẹp của nàng có khiến người ta mê đắm nhưng mạng sống quan trọng hơn nhiều !

Trong khi đó, Võ Trinh và Mai Trục Vũ đi dạo quanh Thành Đông một vòng, khi họ đang xem một sạp hàng của thương nhân người Hồ, Võ Trinh bỗng nhận thấy lang quân bên cạnh mình đang nhìn chằm chằm về phía sau không xa, nàng nhìn theo ánh mắt của y thì lập tức thấy bóng lưng của Bạch nương tử, Võ Trinh khẽ nhướn mày.

"Người kia chính là Bạch nương tử nổi tiếng gần đây, sao vậy, thấy nàng ấy xinh đẹp à ?" Võ Trinh cười hỏi.

Mai Trục Vũ quay mắt đi, lắc đầu, "Không có."

Võ Trinh trêu trọc, tay nhẹ nhàng chọc vào ngực y nhưng trong lời nói lại có chút nhắc nhở, "Đừng lại gần Bạch nương tử quá, Bạch lang quân, huynh trưởng của nàng ấy không phải là người dễ đối phó đâu." Người bình thường mà đối diện với yêu quái, chẳng phải chỉ có thiệt thòi thôi sao.

Mai Trục Vũ gật đầu, "Ta biết, nàng cũng vậy, đừng lại gần họ quá."

Võ Trinh: "Được, chúng ta đều giữ khoảng cách với họ."

Tuy trong lòng hai người lo lắng nhưng lại không thể hiện ra ngoài, vẫn tiếp tục dạo chơi tại Thành Đông, chủ là một lát sau Mai Trục Vũ nhìn thấy sắc mặt của Võ Trinh có chút thay đổi, bèn nhẹ nhàng nói: "Nàng là người đẹp nhất, không ai có thể sánh bằng."

Võ Trinh: "....Phụt." Lời nói của y khiến tâm trạng nàng thoải mái, nàng quyết định không tiếp tục trêu trọc với con hồ ly tinh họ Bạch nữa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên