Chương 38: Lễ hội sôi động ~
Bọn họ không giành được giải nhất trong lần đua thuyền rồng này mà chỉ xếp thứ hai, nhưng như vậy cũng đủ để nhóm Mai Tứ cảm thấy tự hào rồi, dẫu sao đội giành giải nhất lại chính là đội ngự vệ của hoàng thành, thuộc hạ trực tiếp của hoàng đế, nếu bọn họ vượt qua thì cũng thật khó ăn khó nói. Tất nhiên người đánh trống sôi nổi nhất trong cuộc đua lại chính là đội của bọn họ, thật trùng hợp là người đánh trống của đội nhất bảng lại là Hoàng lang quân, người mà Võ Trinh quen biết, cũng chính là tướng giữ thành.
Lúc bọn Mai Tứ đang mải tám chuyện thì Hoàng lang quân trong bộ áo đen đã bước tới từ phía xa, dáng vẻ uy phong lẫm liệt, chiếc áo ngoài được cởi ra buộc quanh eo, trông lại càng toát lên vẻ mạnh mẽ nam tính. Hắn đi đến vỗ mạnh lên vai Võ Trinh, không chút khách sáo nói: "Ta còn tưởng năm nay có thể thấy muội làm trống thủ cơ, không ngờ lại không tham gia."
Nói xong, Hoàng lang quân đột nhiên cảm nhận được một ánh mắt lạnh lẽo đầy quen thuộc và mang theo vài phần thù địch, hắn bất giác rùng mình, quay đầu nhìn thấy Mai Trục Vũ, người đang bị Mai Tứ cùng mọi người kéo sang bên trò chuyện. Hắn chợt nhớ đến những lời Võ Trinh từng nói với mình, bàn tay gãi gãi sau gáy, cười gượng hai tiếng đầy ngại ngùng, hắn giơ tay chỉ về phía Mai Trục Vũ rồi nói với Võ Trinh: "Ta thật không ngờ, Mai lang trung đúng là người có sức mạnh phi thường, tiếng trống đánh vang dội đến mức tai ta còn bị ù, quả nhiên là không thể nhìn người chỉ qua vẻ bề ngoài."
Nói thì nói thế nhưng Hoàng lang quân ngay lập tức thu lại cử chỉ, không dám tỏ ra quá thân thiết. Võ Trinh để ý thấy hắn có chút dè chừng bèn quay sang nhìn Mai Trục Vũ. Chỉ thấy vị lang quân nhà nàng cũng hơi lúng túng, ánh mắt trốn tránh như có chút chột dạ.
Võ Trinh bật cười, nghĩ thầm Hoàng lang quân chột dạ cũng đành, nhưng sao phu quân nhà nàng cũng có vẻ chột da vậy ?
"Chúc mừng muội giành được giải nhất, sao rồi, định qua đây khoe khoang à ?" Võ Trinh mỉm cười nói với Hoàng lang quân.
Hoàng lang quân vội xua tay, nở nụ cười sáng rỡ, để lộ hàm răng trắng: "Không phải, là mấy huynh đệ trong đội ta tò mò về Mai lang trung, họ nói rằng sức mạnh của huynh ấy phi thường, không chừng thân thủ cũng rất tốt, bảo ta mời Mai lang trung rảnh thì đến doanh trại chúng ta giao lưu."
Võ Trinh chẳng cần suy nghĩ liền giơ chân đá nhẹ hắn một cái, "Cút cút, đám lưu manh bọn huynh mặt dày tay nặng, mà dám gọi lang quân nhà ta đến chơi à, chàng ấy là quan văn đấy, đến chỗ bọn huynh chỉ thiệt thân, nếu chàng bị thương gãy tay gãy chân, ta sẽ đích thân phá tan cả doanh trại của huynh !"
Hoàng Lang Quân cười ha hả: "Bảo vệ chặt thế làm gì, chỉ là đến chơi thôi mà, đâu nhất thiết phải đánh nhau thật."
Võ Trinh hiểu quá rõ người bạn này của mình, hắn nhìn thấy đối thủ tốt là ngứa tay ngứa chân, nhất định phải đấu một trận mới chịu, những lời cam đoan lúc này chỉ như gió thoảng bên tai, chẳng đáng tin chút nào. Nàng cũng không buồn đôi co, chỉ khoát tay đuổi hắn: "Đi mau, đi đi, không có bàn bạc gì cả."
Hoàng Lang Quân xì một tiếng, không cam lòng mà lớn giọng gọi về phía Mai Trục Vũ, "Mai lang trung, rảnh thì đến doanh trại của bọn ta chơi nhé, mấy huynh đệ đều rất ngưỡng mộ sức mạnh của huynh đó !"
Từ đầu Mai Trục Vũ đã dựng tai nghe ngóng cuộc đối thoại, đương nhiên cũng nghe rõ Võ Trinh phản đối, bây giờ cậu quay đầu đáp lại: "Cảm ơn ý tốt, nhưng ta sẽ không đi."
Võ Trinh lo lắng rằng tiểu phu quân của nàng sẽ bị đám nam nhân lỗ mãng, không biết ngại là gì bắt nạt, còn Mai Trục Vũ vì nghe Võ Trinh không muốn nên cậu cũng không đi. Nói cho cùng, cuộc sống của cậu bình dị, không thích tham gia những chuyện như thế này, nếu Võ Trinh không yêu cầu thì cậu tuyệt đối không chủ động dính líu.
Hoàng lang quân không mời được người thì thất vọng cúi đầu rời đi. Võ Trinh kéo tay áo của Mai Trục Vũ, kéo cậu ra khỏi đám đông, nàng quay sang nhóm Mai Tứ vẫn còn đang hào hứng sôi nổi: "Các ngươi tự đi chơi đi, ta và lang quân về trước."
Mai Tứ ngạc nhiên kêu lên: "Sao lại đi trước nữa vậy, hai người định đi đâu, sao không ở lại chơi cùng bọn ta, những năm trước đều cùng nhau mà, năm nay còn có cả đường huynh, chẳng phải càng đông càng vui sao."
Vừa nói dứt lời, Thôi Cửu đứng cạnh đã vung tay gõ nhẹ vào đầu cậu nhóc, ý bảo im miệng, sau đó cười híp mắt vẫy tay với Võ Trinh: "Trinh tỷ cứ đi chơi đi, bọn ta tự chơi với nhau."
Đợi đến khi Võ Trinh và Mai Trục Vũ đã đi xa, Thôi Cửu mới buông tay ra, quay sang nhìn biểu cảm ngơ ngác khó hiểu của Mai Tứ mà nói: "Trinh tỷ vừa mới thành thân, người ta thích ở riêng với nhau, ngươi chen vào làm cái gì."
Cuối cùng Mai Tứ cũng hiểu ra vấn đề, cả người cậu nhóc như quả bóng bị xì hơi, ngồi bẹp xuống với vẻ mặt ỉu xìu, "Trinh tỷ gả đi rồi, nhưng chẳng phải vẫn là Trinh tỷ của chúng ta sao, tại sao không thể cùng chơi như trước."
Triệu Tung Nham cũng mang biểu cảm phức tạp, vỗ vai người huynh đệ, "Ta hiểu tâm trạng của ngươi, cứ như bị bỏ rơi vậy, thời gian gần đây Trinh tỷ đi chơi với chúng ta ít hơn hẳn."
"Nhưng nghĩ tích cực đi, trước đây Trinh tỷ toàn quản thúc chúng ta, bây giờ tâm tư của tỷ ấy đặt lên hết Mai đại lang, chắc chắn sẽ không còn thời gian để quản bọn mình nữa !" Triệu Tung Nham bất ngờ thay đổi giọng điệu, đôi mắt sáng rực lên đầy hứng khởi.
Mai Tứ ngẩn ra một lúc,rồi cũng reo lên như vừa phát hiện ra chân lý, "Đúng, chúng ta có thể chơi mấy trò mới lạ rồi !"
Nhóm thiếu niên vừa mất đi đầu lĩnh bất ngờ cảm nhận được niềm vui của tự do, nỗi buồn bị bỏ rơi thoáng chốc bị vứt lại phía sau, từng người la hét inh ỏi, hú hét rồi ùa đi, quyết tâm tận hưởng trò chơi đến tận cùng.
Nhưng vừa chạy đi chưa bao xa thì cả nhóm đã gặp phải thiên địch của mình, nhóm nương tử nhà quý tộc do Liễu Thái Chân dẫn đầu. Thật ra không ít các thiếu niên trong nhóm lang quân này sau này có khả năng sẽ chọn vợ từ đám nương tử đó, suy cho cùng quan niệm môn đăng hộ đối ở thời đại này vẫn rất được coi trọng. Nhưng đáng tiếc, không dễ gì xóa bỏ những mối hiềm khích đã kết từ nhiều năm qua.
Theo thói quen cũ, nhóm lang quân cố tình lượn qua khu vực của các nương tử, một người còn cố ý bẻ một nhành liễu rồi ném về phía một nương tử mặc y phục hồng. cành liễu rơi trúng người khiến nàng lập tức quay đầu lại, tức tối mắng lớn. Trớ trêu thay, gia đình của kẻ ném cành liễu và nương tử áo hồng kia đang bàn chuyện kết thân, vậy mà lúc này hai người lại là cặp đôi cãi nhau to nhất.
Mai Tứ luôn là chủ lực trong những pha đối đầu thế này, bình thường cậu nhóc có vẻ hòa nhã, thân thiện với Võ Trinh và nhóm bạn thân nhưng đối với người ngoài thì lại tỏ ra ngạo mạn và kiêu kỳ, cái cằm lúc nào cũng như có thể hếch lên trời. Nhưng lần này, không hiểu vì sao mà cậu nhóc bất giác nhận ra tiểu thư Liễu Thái Chân kia bỗng nhìn mình thêm mấy lần.
Từ trước đến nay Liễu nương tử chẳng buồn quan tâm những trận cãi vã của đám nhóc kia, nàng luôn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, ung dung, thậm chí đến mí mắt cũng chẳng thèm nhấc lên, nhưng lần này nàng lại dõi mắt nhìn về phía Mai Tứ. Điều kỳ lạ hơn, Mai Tứ cảm nhận được ánh mắt ấy thì lòng bỗng dâng lên một nỗi sợ hãi mơ hồ. Chân cậu nhóc trở nên mềm nhũn, tim đập thình thịch, hơi thở ngắn lại như người sắp bị dìm trong nước, chiếc cằm vốn ngẩng cao giờ từ từ hạ xuống, Mai Tứ lùi dần lùi mãi cho đến khi nấp sau lưng Thôi Cửu mới cảm thấy an toàn hơn đôi chút.
Mai Tứ: Không hiểu sao đột nhiên lại thấy hoang mang quá, cứ như bị nhấn chìm trong nước vậy.
Trong khi nhóm lang quân đang mải đấu khẩu với các nương tử thì ở bên kia, Võ Trinh và Mai Trục Vũ đang thưởng thức một buổi tạp kỹ dưới giàn hoa.
Sau khi cuộc đua thuyền rồng kết thúc, bờ hồ Khúc Giang trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết, dòng người như những dòng nước, liên tục đổ dồn về các nơi vui chơi. Nơi mà Võ Trinh và Mai Trục Vũ đang đứng là một sân khấu tạp kỹ, trên sân khấu là hai nương tử mặc váy dài đang múa kiếm, từng động tác mềm mại, uyển chuyển, khiến người xem không khỏi trầm trồ. Đối diện sân khấu tạp kỹ là một sân khấu khác được dựng bởi một nhạc phường trong thành, trên đó có hai vũ công người Hồ đang múa Hồ Tuyền. Hai sân khấu một trái một phải đều đông nghịt người xem, một số người còn đứng giữa đường, hết quay qua trái lại nhìn sang phải, mắt không kịp bắt trọn những màn trình diễn đặc sắc. Đám đông chen chúc đến mức tắc nghẽn cả lối đi.
Võ Trinh xem một lúc rồi kéo tay Mai Trục Vũ chen ra khỏi dòng người đông đúc, ngoài bờ sông có người đã kéo một sợi dây thừng dày cỡ ngón tay, buộc từ ngọn cây bên bờ này sang ngọn cây bên bờ đối diện, tạo thành một đường vòng cung bắc ngang dòng sông.
Trên dây thừng đó, một nghệ nhân đang cầm cây sào dài, nhẹ nhàng bước đi, biểu diễn màn vượt sông, dưới chân chỉ là một sợi dây mảnh, nghệ nhân vừa giữ thăng bằng vừa trình diễn những động tác đầy mạo hiểm, mỗi bước đi của người nghệ nhân đều khiến đám đông hai bên bờ nín thở hồi hộp. Đặc biệt là khi đến đoạn giữa sông, dây thừng gần như chạm mặt nước, lại gặp thêm một cơn gió thổi qua, dây đung đưa chao đảo làm người nghệ nhân trên dây cũng lắc lư theo. Nhìn cảnh tượng ấy, người xem không khỏi tim đập chân run, chỉ sợ một bước trượt chân sẽ khiến mọi thứ hóa thành bi kịch.
Ngoài ra dưới những tán cây lớn còn buộc các xích đu, nơi các nương tử phụ nữ thi nhau đu xích đu xem ai có thể đẩy cao nhất, trên ngọn cây treo những bông hoa được kết từ lụa đỏ, chỉ cần đu đủ cao và với tay là có thể hái được. Các nàng tham gia đều xem việc giành được những bông hoa lụa đỏ ấy là niềm tự hào, tuy nhiên chỉ những nàng dũng cảm mới dám thử, còn những người nhút nhát thì chỉ đứng dưới đất mà nhìn, có khi thấy xích đu đẩy lên quá cao còn phải che mắt lại vì sợ hãi.
Võ Trinh nhìn trò này có vẻ thú vị nên cũng tiến lên thử một lần, vốn là người gan dạ từ nhỏ, nàng chẳng chút sợ sệt, trước đó người giỏi nhất cũng chỉ hái được bông hoa lụa thứ ba từ ngọn cây nhưng khi Võ Trinh lên xích đu, nàng càng đu càng cao, gần như ngang bằng với ngọn cây, khiến mọi người bên dưới kinh hô không ngớt. Mai Trục Vũ đứng dưới nhìn mà tim đập thình thịch, lo lắng không thôi, tay cậu theo bản năng khẽ đưa ra phía trước, suy nghĩ rằng nếu chẳng may nàng rơi xuống, cậu phải làm sao đỡ được nàng ngay lập tức để nàng không bị thương.
Nhưng Võ Trinh hoàn toàn chẳng để ý đến tiếng kinh hô hay những ánh mắt hoảng hốt bên dưới, xích đu của nàng gần như vượt qua cả ngọn cây và đúng lúc ấy, nàng buông một tay ra, nhẹ nhàng hái lấy bông hoa lụa đỏ cao nhất trên đỉnh cây giữa tiếng reo hò vang dội của mọi người.
Khi nàng từ xích đu bước xuống, các nương tử xung quanh nhìn nàng với ánh mắt tràn đầy thán phục, một nữ tử dũng cảm và tài giỏi như thế, làm sao không khiến người khác ngưỡng mộ chứ. Võ Trinh cười lớn, lấy bông hoa lụa đỏ buộc vào cổ tay Mai Trục Vũ rồi kéo cậu đi đến chỗ khác.
Một số tiệm điểm tâm nổi tiếng trong thành đã dựng lều bên sông, họ mang nguyên liệu đến và tổ chức cuộc thi gói bánh ú, mời tất cả người dân xung quanh tham gia. Trong thời gian quy định, ai gói được nhiều bánh nhất sẽ nhận được phần thưởng, đồng thời có thể mang toàn bộ số bánh mà mình gói về nhà, ngời thi gói bánh ú còn có cả làm bánh ngải, các nương tử đảm đang xắn tay áo bước vào cuộc thi, còn các lang quân và trẻ nhỏ đứng ngoài cổ vũ, vỗ tay rộn ràng. Các nương tử tranh thủ từng giây từng phút để gói bánh ú, làm bánh ngải, dưới sân các lang quân không chịu thua, nhảy nhót múa may để động viên. Cảnh tượng cả trên cả dưới đều so kè hăng say khiến mọi người xung quanh cười nghiêng ngả, không ngớt lời tán thưởng.
Ánh nắng chan hòa, không khí rộn ràng, vốn dĩ Mai Trục Vũ không thích những nơi ồn ào như vậy, nhưng hôm nay cậu lại cảm thấy có gì đó khác biệt, nhìn Võ Trinh đứng bên cạnh, vỗ tay reo hò một cách phấn khích giống như mọi người, cậu bất giác mỉm cười.
Mai Trục Vũ chợt nhận ra, hóa ra sự náo nhiệt như thế này cũng không hẳn là điều gì khó chịu.
Hai người vừa đi dạo vừa thưởng thức khung cảnh, đến lúc Võ Trinh cảm thấy đói bụng, họ dừng lại ở một quán nhỏ dựng tạm bên đường. Võ Trinh mua vài chiếc bánh ngải cùng mấy chiếc bánh ú nhỏ xinh với đủ loại nhân khác nhau, những chiếc bánh xanh mướt mắt, mùi thơm thoang thoảng khiến người ta không kìm được mà thèm thuồng.
Ngoài ra còn có gánh hàng rong bán trái cây tươi và nước ép, Võ Trinh nhìn thấy những quả anh đào đỏ mọng nước, mới hái còn nguyên độ tươi thì không do dự mua một ít.
Đến khi về nhà sau cả ngày dài rong chơi, những quả anh đào ấy được mang xuống bếp chế biến thành món anh đào trộn sữa chua, anh đào được bỏ hạt, rưới lên lớp sữa ngọt thơm rồi trộn đều. Món này sau khi được ướp lạnh, vị chua ngọt thanh mát không chỉ xua tan cái nóng mà còn làm người ăn cảm thấy khoan khoái hơn bao giờ hết. Đến cuối ngày thì dùng nước nấu từ phong lan thơm để tắm rửa, xua tan mệt mỏi cả ngày, sau đó thưởng thức một bát anh đào trộn sữa chua mát lạnh, ngọt ngào. Thật sự là một trải nghiệm vừa giản dị mà trọn vẹn.
Tết Đoan Ngọ năm nay, mọi thứ đều như ý, không để lại chút tiếc nuối nào.
Mai Trục Vũ sống hai mươi ba năm trên đời, mãi đến hôm nay mới hiểu được sự sống động, ý nghĩa thật sự của những ngày lễ hội nhộn nhịp. Và tất cả những điều đó là nhờ có Võ Trinh.
---
Bánh ú
Bánh ngải



Nhận xét
Đăng nhận xét