Chương 37: Thuyền rồng ~

Trong mắt người bình thường, Tết Đoan Ngọ là một ngày đại cát, từ tầng lớp quyền quý đến dân thường đều dọn dẹp nhà cửa, đeo ngải cứu hoặc ra ngoài tận hưởng ánh nắng mặt trời, như thể cái lạnh lẽo của cả năm đều tan biến vào ngày này. Nhưng với một số người đặc biệt, Tết Đoan Ngọ lại ẩn chứa một sự náo nhiệt khác lạ.

Trong bếp của những gia đình mở cửa đốt ngải cứu, từ ống khói bốc lên những làn khói đen nhưng trong đó có một phần khói không giống như khói bình thường. Những đám khói đó xoắn xuýt, tụ hợp lại, nếu nhìn kỹ có thể thấy đó là những hạt nhỏ như hạt mè, chúng kêu réo lên loạn xạ rồi bị thiêu cháy trong khói ngải cứu, tan thành từng cụm tro bụi nhỏ rơi xuống mặt đất.

Còn có những con vật lông xám đen bị đuổi ra từ các góc tối, người bình thường nhìn thấy chỉ nghĩ là chuột nhưng nếu thực sự quan sát kỹ sẽ phát hiện rằng những thứ này không có đầu, không có mặt, chúng hoàn toàn không phải chuột mà là những yêu ma sinh ra từ góc tối, thích ăn đồ mục nát và ô uế.

Ở cửa nhà, trên các dầm gỗ thường thấy những mảng giống như vết gỉ sét, nếu nhà nào treo ngải cứu và xương bồ, những mảng gỉ sét đó sẽ từ từ rơi xuống, chìm vào đất. Nhưng nếu nhà nào lười biếng không treo, các vết gỉ sét này sẽ bám đầy trên cánh cửa và thậm chí những mảng gỉ từ nhà khác cũng sẽ chậm rãi bò qua. Người thường không nhìn thấy nhưng nếu mở cửa đóng cửa chạm phải chúng quá nhiều lần, năm đó rất dễ gặp vài trận ốm vặt.

Ngoài những loại yêu ma nhỏ nhặt và không quá nguy hiểm như thế, còn có những thứ khó đối phó hơn, chẳng hạn có một dòng nước tối đang chuyển động dưới đáy hồ Khúc Giang, người ta chỉ nghĩ đó là cá hoặc rong rêu trong nước nhưng Võ Trinh biết rằn, đó chính là nịch quỷ đã ngủ suốt cả mùa đông và mùa xuân và bị ánh nắng của Tết Đoan Ngọ đánh thức. Thứ này sinh ra từ xương cốt của người và động vật chết đuối dưới hồ, chúng trong suốt như dòng nước nhưng nếu đứng từ trên cao nhìn xuống, có thể thấy được bóng tối u ám của chúng. Trẻ nhỏ vào mùa hè thường dễ bị chết đuối trong nước, phần lớn là vì những thứ này gây ra, một khi đã rơi vào vùng nước có nịch quỷ tụ tập, gần như không thể vùng vẫy để thoát ra.

Võ Trinh không ưa gì những thứ này, mùa hè nào cô cùng Tiểu Xà và vài người khác phải giống như bắt cá, đi lùng sục khắp các vùng nước trong thành Trường An để tóm hết những con nịch quỷ xui xẻo này, cô tóm được chúng rồi thì sẽ đặt lên bờ chờ ánh mặt trời thiêu cháy. Thế nhưng những thứ này sinh trưởng quá nhanh, năm nào cũng bắt không xuể.

Ngoài nịch quỷ thì Tết Đoan Ngọ còn xuất hiện một loại yêu ma khác mà Võ Trinh rất thích, gọi là "Dương Minh". Chúng cũng sinh ra trong nước nhưng khác với nịch quỷ, dương minh không những không gây hại mà còn rất có ích. Đến ngày Tết Đoan Ngọ, dương minh sẽ phá kén từ dưới nước bay lên trời, tiếng kêu trong trẻo, dễ chịu vô cùng, loài yêu ma này chỉ sống duy nhất trong ngày Đoan Ngọ. Chúng sẽ chọn người mà chúng yêu thích, đáp xuống đầu người đó, tuy người được chúng chọn không thể hoàn toàn tránh khỏi mọi bệnh tật nhưng sẽ cảm thấy tinh thần phấn chấn, mệt mỏi tan biến.

Võ Trinh nhìn thấy mặt nước sông bỗng gợn sóng như vừa có một làn gió nhẹ lướt qua, đôi môi khẽ nở một nụ cười, cô kéo dây cương ngựa của Mai Trục Vũ, dẫn cậu chạy theo hướng gió đến một khúc hạ lưu của hồ Khúc Giang. Khi làn gió nhẹ dừng lại, họ cũng dừng ngựa.

"Có chuyện gì vậy ?" Mai Trục Vũ hỏi.

Võ Trinh chỉ nói: "Không có gì, ta đang tìm bọn Mai Tứ, chắc là ở chỗ này." Cô làm như vô tình liếc qua đầu Mai Trục Vũ, thấy mấy con dương minh lướt trên gió rồi hạ xuống, quả nhiên có hai con đáp xuống đầu cậu. Trong lòng nàng chợt cảm thấy vui vẻ, thoải mái lạ kỳ.

Mai Trục Vũ không mấy để tâm đến những thứ nhỏ bé này, tuy rằng cậu nhìn thấy rõ hai con dương minh đang bay lượn trên đầu mình, thấy được bóng tối di chuyển chậm rãi bên lề đường, thấy cờ trắng bay phất phơ trên ngọn liễu, thậm chí thấy cả những yêu quái lẫn vào đám đông toát ra hơi thở tà khí nhưng cậu không để lộ bất kỳ điều gì khác thường, bên cạnh cậu có Võ Trinh nên cậu lựa chọn hành xử như một người bình thường, như thể chẳng nhìn thấy gì cả.

Thấy Võ Trinh cứ nhìn đông ngó tây, Mai Trục Vũ hỏi: "Đường đệ của nàng sẽ đến đây sao ?"

Võ Trinh gật đầu: "Đúng vậy, năm nào bọn họ cũng tham gia đua thuyền rồng."

Đúng lúc đó, bên kia bờ vang lên tiếng gọi lớn, "Trinh tỷ !"

Cả hai đều có đôi mắt tinh anh, lập tức nhận ra một nhóm thanh niên mặc áo tím đứng bên bờ đối diện chính là Mai Tứ, Thôi Cửu và vài người khác.

Võ Trinh đứng yên tại chỗ, Mai Tứ và những người kia rất hiểu tính của cô, tự mình chèo thuyền qua bên này. Thuyền vừa cập bờ, Thôi Cửu đã nhảy xuống rồi chạy đến: "Trinh tỷ ! Không phải nói là đợi ở chỗ dựng lều sao, sao tỷ lại ở đây, làm bọn ta tìm mãi mới thấy !"

Võ Trinh: "Quên mất, là lỗi của ta, đi thôi."

"Đợi đã !" Mai Tứ cũng chạy lại gần, "Trinh tỷ, sao tỷ không mặc y phục giống bọn ta, chốc nữa nhìn vào sẽ chẳng đồng bộ gì cả."

Võ Trinh: "Ta có định tham gia cuộc thi thuyền rồng năm nay đâu."

Một câu vừa dứt, cả nhóm thanh niên lập tức hoảng hốt, "Cái g ì! Năm ngoái Trinh tỷ còn tham gia cơ mà, sao năm nay lại không tham gia !"

"Đúng rồi đấy ! Bọn ta đã giữ chỗ tay trống phía trước cho tỷ, giờ tỷ không tham gia thì kiếm đâu ra người thay thế đây."

Có người còn gào lên ai oán: "Trinh tỷ à, tỷ tỷ ruột của ta ơi ! Tỷ định làm bọn ta chết chắc sao, chúng ta đã bàn rồi mà, năm nay nhất định phải giành giải !"

Võ Trinh nghe họ than trời kể khổ một hồi rồi mới bình thản chỉ sang phía Mai Trục Vũ bên cạnh, "Ta nói ta không tham gia, là muốn để chàng ấy tham gia."

Trong nháy mắt, tất cả đều im bặt, áng mắt cả nhóm đổ dồn về phía Mai Trục Vũ, người có dáng vẻ cao gầy, cuối cùng một chàng trai nhỏ giọng hỏi: "Huynh ấy....biết đánh trống sao ?"

Tuy câu hỏi là vậy nhưng ai cũng hiểu ý thực sự là đang lo lắng liệu Mai Trục Vũ có đủ sức không, dù sao chiếc trống lớn ở đầu thuyền cũng không phải loại tầm thường, muốn đánh lên âm vang hùng hồn phải cần sức lực thật sự, mà nhìn dáng vẻ thư sinh yếu đuối của Mai Trục Vũ thế kia, cao lớn có tác dụng gì chứ.

Võ Trinh nhìn thấu tâm tư nho nhỏ của đám nhóc, mỉm cười đầy ẩn ý, "Sao, không tin người Trinh tỷ đây chọn à ?"

Lúc này, Triệu Tùng Nham, Triệu lang quân khác biệt hẳn so với đám người còn lại, khi bọn họ còn đang ngập ngừng chưa quyết thì cậu nhóc đã chân thành gật đầu, "Ta tin." Chính mắt cậu nhóc từng chứng kiến bộ mặt hung hãn đáng sợ của Mai Trục Vũ.

Đám người còn lại: ....Tên nịnh bợ này, dám mặt dày chen lên nịnh nọt trước bọn ta !

Thế là những người khác không chịu thua kém, ngoài miệng đều hùa theo mặc kệ trong lòng đang nghĩ gì, "Ta tin !", "Ta cũng tin !"

Võ Trinh liếc nhìn Mai Trục Vũ, sau đó nhẹ nhàng trấn an bọn họ, "Yên tâm, ta đây đã kiểm chứng sức lực của tỷ phu các ngươi rồi."

Lời vừa dứt thì đám công tử trẻ lập tức ồ lên, tiếng cười ngả nghiêng vì những ý nghĩ mờ ám, có một thiếu niên nhỏ con gầy gò cười khúc khích không ngừng, những người khác dần dần nín lại, chỉ riêng cậu nhóc vẫn còn cười đầy vẻ tinh quái, bị Võ Trinh nhẹ nhàng vung roi quất một cái, "Đủ rồi đó, còn cười nữa là ta cho khóc luôn bây giờ !"

Khi bọn họ ai nấy đều im bặt, ngẩng đầu nhìn trời giả vờ như không nghe thấy gì thì Võ Trinh ghé sát lại Mai Trục Vũ, "Thật ra ta định tự mình đánh trống nhưng eo ta đau quá, nên phiền lang quân thay ta nhé ?"

Võ Trinh không nói rõ chuyện này trước khi đến đây, nhưng Mai Trục Vũ nhìn bộ y phục màu tím của mình rồi lại nhìn những đám nhóc xung quanh cũng mặc đồ tím, cậu lập tức hiểu ra rằng cô đã chuẩn bị từ trước.

"Vất vả cho chàng một lần, được không ?" Võ Trinh nói với giọng điệu dịu dàng như đang dỗ dành. Đám thiếu niên nghe vậy suýt nữa thì lùi lại mấy bước, họ không thể tin vào tai mình, Trinh tỷ của bọn họ....lại biết dỗ người sao ?! Không lẽ sau khi gả đi thì cô trở nên dịu dàng như vậy sao ? Họ không thể tin nổi !

Võ Trinh đã nói vậy thì tất nhiên Mai Trục Vũ không có lý do từ chối, chỉ là...

"Ta chưa từng tham gia loại hoạt động này, chỉ có thể cố gắng hết sức, không chắc có thể làm tốt."

Võ Trinh khẽ vuốt tóc mai bên má anh, giọng nói nhỏ nhẹ: "Không sao đâu, ta cũng không hy vọng chàng làm gì đặc biệt, chỉ là thấy chàng quá trầm tính, muốn chàng cùng đám nhóc này ra ngoài chơi một chút."

Đám nhóc con: ....Nhưng Trinh tỷ ơi, bọn ta không phải đi chơi đâu, thật sự bọn muốn giành hạng nhất !

Bọn họ không thể rửa sạch nỗi nhục năm ngoái nữa rồi. Ngoài Triệu Tùng Nham thì tất cả bọn họ đều thầm nghĩ trong lòng, kể cả Mai Tứ cũng không ngoại lệ.

Cuộc thi đua thuyền rồng hàng năm rất hoành tráng, chỉ riêng số lượng thuyền tham gia đã lên đến sáu mươi chiếc, mỗi thuyền có ba mươi sáu người. Nhà của Thôi Cửu thiếu chút nữa không đủ người, phải gọi anh em trai trong nhà tới để cùng tham gia, cuối cùng mới gom đủ số người. Tuy nhiên trong số ba mươi sáu người đó, có những nam tử cường tráng có thể bắn cung và săn chim, cũng có những người yếu ớt như Mai Tứ chẳng có sức lực gì. Với đội ngũ không đồng đều thế này, làm sao có thể so được với những đội thuyền đã chuẩn bị kỹ lưỡng từ trước, chọn lọc từng thành viên trong đội.

Trong thành, nhiều cửa hàng nổi tiếng sẽ thuê một chiếc thuyền rồng, mướn những chàng trai khỏe mạnh tham gia cuộc đua này chỉ để làm rạng danh và gây chú ý. Ngoài những cửa hàng này thì học trò từ các trường công lập cũng chuẩn bị một chiếc thuyền rồng để tham gia cuộc thi, nhằm thể hiện tài năng và khiến mọi người biết đến sức mạnh của họ. Bên cạnh đó, các quý tộc trong hoàng gia cũng sẽ cho lính gác và vệ sĩ tham gia để cùng hòa mình vào không khí náo nhiệt. Nói chung, mọi tầng lớp trong xã hội đều có sự tham gia, từ những thương gia đến các quan lại, không thiếu ai.

Nhìn vào những chiếc thuyền rồng, tuy kích thước khá giống nhau nhưng cách trang trí lại vô cùng đa dạng. Có chiếc thuyền trang hoàng lộng lẫy như một chiếc thuyền hoa, có chiếc được vẽ những con rồng bay trên mạn thuyền, cũng có những chiếc thuyền được buộc ruy băng đỏ, mỗi chiếc lại mang một nét đặc sắc riêng biệt.

Những chiếc thuyền rồng này sẽ xuất phát từ giữa hồ Khúc Giang rồi chạy dọc theo dòng nước cho đến hạ lưu, nơi có một tòa lầu gác bắc ngang qua mặt sông, hoàng đế, hoàng hậu và các quan lại sẽ đứng trên lầu để theo dõi cuộc đua. Chiếc thuyền nào vượt qua được cổng cầu lầu này đầu tiên sẽ giành chiến thắng. Vì hoàng đế sẽ thưởng cho chiếc thuyền chiến thắng nên những người tham gia đều cố gắng hết sức ngay từ lúc bắt đầu, khiến cuộc đua trở nên vô cùng căng thẳng và gay cấn.

Võ Trinh cưỡi ngựa, chỉ nghe thấy tiếng trống dồn dập vang lên không ngớt, tiếng reo hò của người dân bên bờ sông cũng không ngừng, họ vẫy tay nhiệt tình, có những nương tử quá phấn khích đã ném khăn tay xuống nước, thậm chí có người còn vì quá vội mà ngã xuống sông, phải nhờ người khác kéo lên mới an toàn.

Thuyền rồng lao đi với tốc độ chóng mặt, mỗi khi đến một đoạn sông, người dân ở hai bên bờ lại càng thêm hăng hái, có người leo lên cây để nhìn cho rõ, cũng có người đuổi theo thuyền rồng, chạy bám theo đoàn thuyền.

Võ Trinh cũng là một trong những người đuổi theo thuyền rồng nhưng cô không đứng ở bờ sông mà cưỡi ngựa, đi dọc theo con đường ở một bên, chỉ có thể nhìn thấy những chiếc thuyền rồng nhanh như tên lửa xuyên qua những tán cây liễu và đầu người chen chúc, lướt qua mặt sông một cách đầy ấn tượng.

Cô không thể nhìn rõ nhưng có thể nghe thấy tiếng trống, mọi âm thanh của trống đều rất dồn dập, nhưng có một tiếng trống nổi bật hơn cả, vang vọng mạnh mẽ và đều đặn, giống như người đánh trống hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi không khí sôi động xung quanh, bình tĩnh gõ theo nhịp riêng của mình.

Thực ra, những người đánh trống ở phía trước của thuyền rồng rất quan trọng, họ có thể dẫn dắt nhịp điệu của cả một thuyền. Có những chiếc thuyền rồng ở phần đầu quá cố gắng nên kiệt sức trước, đến khi về sau sẽ bị tụt lại phía sau. Những chiếc thuyền bị các thuyền khác dẫn dắt sẽ từ từ chậm lại, không thể giữ được phong độ.

Võ Trinh lắng nghe tiếng trống đều đặn và mạnh mẽ ấy, trong lòng cảm thấy vui vẻ. Cuối cùng mọi người cũng có thể mơ hồ nhìn thấy thành lầu ở đích đến, những người đánh trống dọc đường đã bắt đầu cảm thấy mệt mỏi, tiếng trống có phần yếu đi, nhưng vào lúc này, tiếng trống nổi bật nhất đột nhiên nhanh hơn, vang lên như sấm rền, dồn dập hơn bao giờ hết.

Qua những khe hở giữa đám đông, Võ Trinh nhìn thấy một chiếc thuyền rồng quen thuộc đang từ từ tạo ra khoảng cách với các thuyền khác ở phía xa.

"Ah ! Thắng rồi !"

"Ôi !"

Kết quả đã được công bố từ phía thành lầu, tiếng hoan hô vang lên khắp nơi, Võ Trinh kéo ngựa đứng một bên chờ đợi. Một lúc sau, một nhóm thiếu niên cười đùa chạy tới, mỗi người đều đỏ mặt, vui mừng hớn hở. Lúc đi thì Mai Trục Vũ một mình đi bên cạnh, còn lúc về lại bị đám thiếu niên vây quanh, rõ ràng là đã thân thiết hơn rất nhiều.

"Không ngờ đại lang lại có sức mạnh lớn như vậy ! Này, ngươi nhìn thấy không, người đánh trống trên thuyền rồng bên trái chúng ta, thân hình cường tráng vậy mà chẳng làm được gì, so với đại lang thì kém xa, ta thấy mặt anh ta gần như tím lại rồi, tiếng trống vẫn không mạnh mẽ như của chúng ta !"

"Cuối cùng, cuối cùng chúng ta cũng thắng một lần, không còn bị người ta chế giễu nữa rồi."

"Đường huynh, ta phục rồi, thật sự phục rồi, trống của huynh sao mà hay vậy, đánh cho tất cả những người khác đều phải lép vế, ta nghe mà cảm thấy sức lực tràn đầy...ôi vừa rồi đánh mạnh tay giờ đau quá."

Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn thấy Võ Trinh đang đứng dưới gốc cây, cô mỉm cười với cậu, ánh mắt như đã sớm đoán trước được kết quả. 

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên