Chương 34: Hôn lễ ~

 "Mai lang trung ?"

Mai Trục Vũ hoàn hồn, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, "Chuyện gì vậy."

Tiểu lại ôm mấy cuốn sách trong tay, không hiểu sao hôm nay Mai lang trung luôn chăm chỉ làm việc này lại mất tập trung như thế, đành lặp lại câu hỏi vừa rồi.

Mai Trục Vũ gật đầu, "Cứ để đó đi." Đợi người rời khỏi phòng, Mai Trục Vũ định bụng tiếp tục chép sách nhưng khi cúi đầu xuống thì phát hiện trên tờ giấy trước mặt mình có một vệt mực nhòe lớn. Chẳng biết là bị văng lên từ lúc nào, có lẽ là do vừa rồi bản thân đã ngẩn người quá lâu.

Chẳng nói chẳng rằng, cậu cẩn thận gạt tờ giấy sang một bên, vậy mà trong lòng lại không kìm được mà nhớ tới hai nụ hôn quá đỗi thân mật tối qua. Nhận ra bản thân đang suy nghĩ đến chuyện gì, Mai Trục Vũ lập tức trấn định lại tinh thần, kiên quyết xua đi lớp sương mờ mờ ảo ảo đang bao trùm tâm trí mình.

Thanh tâm, định thần.

Đúng lúc cậu đang dần lấy lại tập trung làm việc thì một con mèo Ly Hoa nhẹ nhàng nhảy vào từ ngoài cửa sổ, đó chính là Võ Trinh, người vừa giúp Võ hoàng hậu giải quyết xong chuyện của Mai quý phi. Tuy nhiên Mai Trục Vũ đâu thể nào ngờ rằng con mèo Ly Hoa không mời mà đến này lại chính là người đã khiến mình tâm trí bất định suốt một đêm dài.

Mai Trục Vũ có chút kinh ngạc nhìn con mèo Ly Hoa quen thuộc nhưng cũng không quá để tâm, cậu chỉ liếc nhìn một cái.

Cho đến khi Mai Trục Vũ cảm thấy trong lòng mình có thêm một thứ gì đó mềm mềm, ấm áp, ngòi bút dưới tay khựng lại, cậu phát hiện con mèo Ly Hoa đã thuần thục nằm gọn trong lòng cậu từ lúc nào, lại còn nghịch ngợm dùng chân giẫm giẫm lên vạt áo đã nhăn lại, bộ dạng như thể chuẩn bị ngủ một giấc thật say ở đây.

Mai Trục Vũ đang ngồi ngay ngắn trong tư thế quỳ gối, dáng vẻ nghiêm chỉnh mà trong lòng lại ôm một con mèo, quả thực có chút không thích hợp. Cậu nhẹ nhàng đặt bút xuống, ôm mèo Ly Hoa lên và đặt nó sang một bên, nhưng mèo Ly Hoa chỉ lười nhác nhìn cậu một cái rồi lại vươn móng, chuẩn bị nhảy trở lại vào lòng cậu.

Mai Trục Vũ bất đắc dĩ hơi đứng dậy, rút chiếc đệm mềm dưới thân ra rồi đặt sang một bên để mèo Ly Hoa nằm lên đó, còn mình thì quỳ xuống sàn nhà bóng loáng, tiếp tục tập trung xử lý công vụ.

Võ Trinh nhìn tấm đệm lại ngó sang đầu gối của Mai Trục Vũ, bất giác giật giật ria mép đầy bất lực. Thôi vậy, không gây phiền phức cho cậu nữa, tư thế ngồi này nhìn thôi cũng đủ thấy khó chịu rồi, giờ lại không có đệm, đầu gối chắc chắn sẽ ê ẩm mất. Nghĩ vậy cô nhảy khỏi đệm, thoắt cái đã vọt ra ngoài cửa sổ.

Tại cung Thanh Ninh của Võ Hoàng hậu, nhìn thấy Mai Quý phi đã khôi phục lại hình người, Võ hoàng hậu xưa nay luôn uy nghiêm và nghiêm túc gần như mừng đến rơi nước mắt, quá tốt rồi, cuối cùng cũng không cần phải ôm con mèo trắng nữa rồi ! Dù trong lòng nàng chấp nhận sự thật rằng con mèo kia chính là Mai Quý phi nhưng cơ thể thì lại không chịu nổi, mỗi lần ôm con mèo trắng thì lông tơ sau gáy nàng lại dựng hết cả lên. Nhưng vì đó là Mai Quý phi nên nàng chỉ còn cách cắn răng chịu đựng, nếu chuyện này còn kéo dài thêm vài ngày nữa, e rằng nàng...nàng sẽ quen mất !

Mai Quý phi nhẹ nhàng nắm tay Võ hoàng hậu, dù đã trải qua một phen kỳ lạ như vậy nhưng nàng chẳng hề có chút nào hoảng hốt hay lo sợ, vẫn là dáng vẻ dịu dàng, lời nói ôn nhu mà nàng nhẹ nhàng lên tiếng: "Điện hạ vất vả rồi, vài ngày qua không chỉ phải giấu kín chuyện ta mất tích, còn phải chịu đựng dáng vẻ kia của ta nữa."

Võ hoàng hậu vội vàng nói: "Chỉ cần muội có thể hồi phục là tốt rồi, vất vả gì chứ, bộ dạng đó của Tố Hàn cũng đâu có gì không tốt đâu."

Mai Quý phi mỉm cười rạng rỡ, "Nếu như chẳng có gì không tốy, vậy chúng ta nuôi  mèo đi ? Sau khi trải qua chuyện này, ta thấy mèo cũng không tệ lắm."

Võ Hoàng hậu lập tức biến sắc. Mai Quý phi cười lớn, bàn tay thon dài nhẹ nhàng đặt lên trán nàng, "Ta chỉ đùa thôi mà."

"Nhưng mà, vì ta mà điện hạ đã đem cho bảo vật Tàng Kinh Bảo Tỷ trong bảo khố, sau này sẽ giải thích thế nào với bệ hạ đây ?"

Võ boàng hậu lấy lại vẻ bình tĩnh thường ngày, không mấy bận tâm, "Tuy những thứ ấy có giá trị nhưng trong mắt bệ hạ thì không bằng một khúc nhạc hay, chỉ cần che giấu là được, muội cứ yên tâm."

Cả hai vừa trò chuyện vừa tiến vào nội điện, đột nhiên Mai Quý phi nhẹ nhàng thốt lên một tiếng kinh ngạc, tay chỉ vào chiếc đèn lồng hình hạc dát vàng, "Điện hạ, nhìn kìa."

Võ hoàng hậu nhìn theo, Tàng Kinh Bảo Tỷ bị con mèo Ly Hoa kia mang đi trước đó đã được treo trên mỏ hạc. Mai Quý phi tinh ý, chỉ trong chớp mắt đã hiểu ra, nàng cười nhẹ nói: "Xem ra, con mèo thần tiên này quả thật đến để giúp chúng ta, chắc hẳn nó lo điện hạ nghi ngờ nên mới lấy Bảo Tỷ làm phần thưởng, giờ mọi chuyện đã xong, nó bèn trả lại Bảo Tỷ."

Dường như Võ hoàng hậu đang chìm trong suy tư, đôi mày dần dần nhíu lại như thể nghĩ ra điều gì đó, nàng nắm chặt tay áo. Con mèo này, liệu có liên quan gì đến em gái của nàng không ?

Võ Trinh vừa rời khỏi cung, không đi đâu xa mà thẳng tiến về phủ Dự Quốc Công. Khi đến nơi, cô nghe nô bộc báo rằng Bùi biểu huynh đang ở trong vườn thưởng hoa thì đi thẳng ra hoa viên tìm y. Võ Trinh cầm trong tay một bóng đen mờ mờ, nhìn thấy Bùi Quý Nhã đang đứng giữa đám hoa mẫu đơn nở rộ, phong thái tao nhã vương giả, cô bèn cất tiếng gọi: "Bùi biểu huynh."

Bùi Quý Nhã quay đầu lại, chỉ thấy một bóng đen lao về phía mình, ánh mắt y lóe lên, khi vật đó suýt chút nữa va phải người thì y vội vàng nghiêng người tránh đi.

Võ Trinh nhìn thấy hành động ấy, lập tức hiểu ra, "Quả nhiên là huynh, "mèo địa y" này làm không tệ, chỉ là biểu huynh không nên tùy tiện sử dụng."

Bùi Quý Nhã: "Làm sao Trinh đoán ra vậy ?"

Võ Trinh: "Chẳng lẽ trông ta ngốc đến vậy sao ?"

Bùi Quý Nhã nhếch môi cười, sau đó thay đổi giọng điệu, "Nếu Trinh đã biết rồi, vậy chắc hẳn muội cũng hiểu, chúng ta mới là một đôi hoàn hảo không phải sao ?"

Trước đó Võ Trinh đã từ chối y, giờ lại nghe y nhắc lại chuyện này, cô không muốn dài dòng thêm: "Ta không muốn nói lại những lời này thêm lần nữa, hôm nay huynh lập tức lên đường trở về Côn Châu đi."

Võ Trinh không hề khách sáo, Bùi Quý Nhã không ngờ cô lại quyết đoán như vậy, có chút uất ức nói: "Sao vậy, ngay cả hôn lễ cũng không cho ta tham dự sao, dù gì ta cũng là biểu huynh của muội mà."

Võ Trinh đáp thẳng thừng: "Nếu Bùi biểu huynh thật lòng đến tham dự hôn lễ của ta, đương nhiên ta sẽ hoan nghênh, nhưng nếu biểu huynh có ác ý, ta buộc phải lo lắng rằng huynh sẽ lại làm hại những người thân cận của ta." Cô ngừng lại một chút rồi tiếp: "Đặc biệt là phu quân của ta, cậu ấy chỉ là một người bình thường, có lẽ không chịu nổi sự chú ý đặc biệt từ biểu huynh."

"Biểu huynh nên cảm thấy may mắn, vì huynh vẫn chưa ra tay với cậu ấy. Nếu không hôm nay biểu muội ta không chỉ mời huynh rời đi, mà còn đánh cho huynh không đứng dậy nổi, phải để người ta khiêng đi."

Bùi Quý Nhã: ....Thực ra y đã từng ra tay, chỉ là không thành công, nếu y có thể trực tiếp xử lý Mai Trục Vũ thì không cần phải làm nhiều chuyện vòng vo đến vậy.

Tuy nhiên...Bùi Quý Nhã nhận ra rằng, hình như Võ Trinh không biết Mai Trục Vũ là một đạo sĩ, điều này thật thú vị.

"Được rồi, vậy ta sẽ quay về Côn Châu." Bùi Quý Nhã không tiếp tục làm phiền nữa, mặc dù y có tính cách kỳ quái nhưng cũng rất hiểu biết thời thế. Khi thấy Võ Trinh nghiêm túc như vậy, y biết nếu chọc giận cô, vị Miêu Công này chắc chắn sẽ không tha cho y.

Chính vì hiểu rõ điều này nên Bùi Quý Nhã mới chỉ làm ra những chuyện không quá nghiêm trọng, nếu y thật sự muốn gây chuyện, thành Trường An sớm đã đảo lộn rồi. Y không muốn làm căng thẳng mối quan hệ với Võ Trinh và Võ Trinh cũng có ý tương tự, nhưng Võ Trinh lại mạnh mẽ hơn y. Bùi Quý Nhã suy tính lại, thấy mình không thể thắng nổi cô, đành phải nhún nhường một bước.

Quả thực ngày hôm sau, Bùi Quý Nhã đã thu dọn hành lý quay về Côn Châu, có lẽ Dự Quốc Công hiểu nhầm, thấy cháu trai sắc mặt tái nhợt rời đi ngay trước đêm hôn lễ của con gái, tưởng rằng y vẫn mang nặng tâm tư về con gái mình, muốn rời khỏi nơi đau lòng này. Trong lòng ông có chút áy náy, vài năm trước cháu trai đã viết thư xin lấy con gái ông nhưng lúc đó con gái không hề muốn thành thân nên ông đã từ chối. Hiện tại, nếu không phải lời nói của Đạo sư Tĩnh Ngôn thì ông cũng sẽ không ép con gái gả cho đại lang nhà họ Mai. Chỉ có thể nói là trớ trêu, ông cảm thấy có lỗi với cháu trai.

Bùi Quý Nhã ngồi trên xe ngựa nhìn về nơi bờ sông có cây liễu rủ bóng ở phía xa, dưới gốc cây liễu có một người đứng đang dắt ngựa, là Võ Trinh.

Cô bẻ một cành liễu mang đến cho y, Bùi Quý Nhã không xuống xe mà chỉ vén màn xe lên, còn Võ Trinh đưa cành liễu vào trong, cô nhìn sắc mặt tái nhặt của y, nghiêm nghị nói: "Biểu huynh, xin hãy nghe lời ta, huynh vẫn chỉ là người thường, dù huynh có tài năng phi thường đến đâu thì cũng không thể hoàn toàn kiểm soát được thứ kia. Nếu không cẩn thận một ngày nào đó, huynh sẽ bị chính chúng phản lại."

Đây là lần hiếm hoi Võ Trinh lộ vẻ nghiêm túc như vậy, Bùi Quý Nhã không khỏi thở dài, nhận lấy cành liễu trong tay cô, "Muội đã sắp gả cho người khác rồi, sao còn quan tâm đến ta ?"

Võ Trinh hạ màn xe xuống, "Được rồi, mau đi."

Xe ngựa dần dần rời khỏi thành Trường An, Bùi Quý Nhã ngồi trong xe xoay cành liễu xanh. Y chưa đạt được mục đích, dĩ nhiên trong lòng không cam tâm nhưng dù sao cô cũng là biểu muội của y, nên y chỉ tặng nàng một món quà thú vị, coi như trả mối hận bị đuổi đi.

"Trinh, khi nào muội mới phát hiện ra chứ ?" Bùi Quý Nhã trong lòng vui vẻ, mang chút chờ đợi.

Võ Trinh cưỡi lưng ngựa trở về, tay cầm một cành liễu. Khuôn mặt cô cũng mang vẻ vui vẻ, khẽ cười nói: "Bùi biểu huynh, xem khi nào huynh mới phát hiện ra."

Có thể nói Võ Trinh rất hiểu Bùi Quý Nhã, người này tính tình nhỏ nhen, dù bỏ đi dễ dàng như vậy nhưng chắc chắn y vẫn sẽ có chiêu trò gì đó để đối phó, vì vậy cô cũng đã sớm chuẩn bị đối phó lại. Tính toán thời gian, khi y trở về Côn Châu, món đồ "chuột địa y" của cô làm sẽ phát huy tác dụng, đến lúc đó chắc chắn sẽ không thiếu cơ hội để cho biểu huynh tài ba của cô phải đóng vai chuột vài ngày.

Nói cách khác, dùng cách của họ để trả lại cho họ.

Sau khi Bùi Quý Nhã đi, hôn lễ của Võ Trinh và Mai Trục Vũ đã gần kề.

Ngày mồng 1 tháng 5 là ngày tốt để cưới gả.

Bình thường Võ Trinh thức dậy rất muộn, hôm nay cũng không ngoại lệ, cô ngủ đến giữa trưa, nếu không phải Dự Quốc Công nhiều lần cử người đến gọi, có lẽ cô còn ngủ thêm một giờ nữa. Cô uể oải bước vào phòng hoa, thấy cha mình đội mũ lo lắng đi qua đi lại, Võ Trinh bất giác cười nói: "Cha à, là con gả đi chứ đâu phải cha, cha gấp gáp như vậy làm gì ?"

Dự Quốc Công tức giận trừng mắt nhìn cô con gái ngông cuồng này, ông lẩm bẩm: "Con nhìn con kìa, suốt ngày nói những lời vô nghĩa, chẳng có chút lễ phép nào cả. Con xem trời đã trưa rồi còn ngủ, sao không dậy sớm chuẩn bị một chút, đợi đến lúc mọi thứ đã xong xuôi lại loạn cào cào hết lên, thế này thì ra thể thống gì !" Mấy câu này cứ lặp đi lặp lại không ngừng.

Võ Trinh uống một ngụm sữa mà nô bộc mang đến, ngồi ngay ngắn, dáng vẻ không giống chút nào với một cô nương sắp sửa gả đi. "Gấp gáp làm gì, tiệc lễ còn sớm, có gì phải chuẩn bị đâu."

Cái gọi là hôn lễ chính là một buổi hôn lễ muộn, phải đợi đến khi hoàng hôn buông xuống mới bắt đầu. Thời nay ở Trường An, nếu bên nhà gái là người có thế lực và gia đình giàu có, tất cả các nghi lễ và tiệc cưới sẽ được tổ chức tại nhà của nhà gái, thậm chí đôi khi bên đằng trai cũng sẽ rất vui vẻ cùng sống chung với nhà gái sau khi kết hôn. Về những chuyện này, Võ Trinh đã nói rõ với Mai Trục Vũ, tiệc cưới sẽ được tổ chức tại phủ Dự Quốc Công, còn về việc sau này sẽ sống ở đâu thì tùy ý, muốn sống ở đâu cũng được. Dù sao căn nhà của Mai Trục Vũ chỉ có một mình cậu là chủ, còn phủ Dự Quốc Công thì cũng chỉ có Võ Trinh ở, hai người có thể tự do quyết định.

Chưa đầy một khắc sau giờ ngọ, cuối cùng phủ Dự Quốc Công cũng bắt đầu bận rộn, trước tiên là đám nô bộc chuẩn bị dựng lều ở khu vực rộng phía sau, nơi sẽ bày yến tiệc, còn có người đang dựng bách tử trướng, là nơi tân lang tân nương sẽ ngồi trong hôn lễ. Võ Trinh vừa cầm trong tay đĩa bánh cuộn thừng* giòn thơm ngọt vừa ăn ngon lành, mắt nhìn đám nô bộc chuẩn bị bách tử trướng, trong đó còn đặt một số vật mang ý nghĩa tốt đẹp, bên dưới là tranh quả lựu.

"Dựng quá nhỏ rồi, làm to lên chút, các ngươi đang làm lồng chim à." Trong lúc Võ Trinh ngồi vắt chân chỉ đạo thì bọn Mai Tứ Thôi Cửu mang gậy gộc đến, khuôn mặt mỗi người đều tràn đầy vẻ hưng phấn.

"Trinh tỷ, bọn ta đến rồi !"

"Trinh tỷ yên tâm, hôm nay bọn ta mang theo vũ khí để canh cửa, Mai đại lang đừng mong dễ dàng vào được !"

Đám thiếu niên này định làm gia quyến của nhà gái, bảo vệ cô. Bình thường đám nhóc không dám động tay động chân với Mai Trục Vũ nhưng hôm nay thì khác, cả đời chỉ có một lần cơ hội duy nhất quang minh chính đại làm khó cậu. Lang quân nào muốn lấy nương tử thì đều phải trải qua thử thách này, không thể dễ dàng như vậy được !

Võ Trinh thấy bọn họ hăm hở chuẩn bị, cũng không nói nhiều, mặc kệ cho họ làm loạn, dù sao cũng chẳng có chuyện gì xảy ra.

"Nhị nương tử ! Nhị nương tử !" Một nô bộc kéo váy chạy tới tìm cô, thấy cô vẫn còn ở đó xem dựng bách tử trướng thì vừa buồn cười vừa bất đắc dĩ, vội vã kéo cô vào phòng, "Nhị nương tử, người đừng đứng đây xem nữa, việc dựng bách tử trướng này đâu phải là chuyện của tân nương đâu, người còn phải tắm rửa, trang điểm nữa."

Hai vị nương tử đi cùng đám thiếu niên kia cũng nghe vậy thì tiến đến, mấy người vây lấy Võ Trinh đưa về phòng. Võ Trinh để mặc họ vừa cười vừa đẩy mình đi, tay vẫn cầm đĩa bánh cuộn thừng giòn rụm, "Còn sớm mà, ít nhất cũng để ta ăn xong đã."

Nha hoàn đành cười khổ, "Nào có tân nương nào như nhị nương tử chứ, ngày đại hỉ còn chậm chạp như vậy."

Võ Trinh không hiểu tại sao họ lại hào hứng hơn cô, cô tắm rửa sạch sẽ rồi ngồi xuống để đám nha hoàn lau khô tóc, mặc mấy lớp hôn phục. Váy hôn phục của tân nương được làm bằng vải xanh, lớp vải lụa xanh phủ lên từng lớp, bên ngoài còn mặc một chiếc áo rộng tay, màu xanh có hoa văn lớn, chính là chiếc áo trước đó đã được thêu đầy hoa vàng và ngọc.

Thường thì Võ Trinh chỉ cột tóc một cách đơn giản, nhưng hôm nay dưới bàn tay của các nha hoàn, mái tóc của cô được buộc vô cùng tỉ mỉ, vàng ngọc lấp lánh, tỏa sáng rực rỡ.

Cuối cùng là trang điểm, Võ Trinh không thích vẽ vời trên mặt, cùng lắm là vẽ một chút lông mày, nhưng hiện nay rất nhiều nương tử ưa chuộng trang điểm mắt, má hồng và đính những viên ngọc trên trán, hôm nay là ngày cưới của cô, tất nhiên không thể tránh khỏi chuyện này. Võ Trinh lười không muốn nói nhiều với đám nương tử đang ríu rít, chỉ đành để họ tùy ý làm, còn bản thân nhắm mắt thư giãn. Khi trang điểm xong, cô mở mắt ra thì giật mình nhìn vào hình ảnh mờ mịt trong gương.

Ôi chao, trông còn đáng sợ hơn cả những con quái vật ở Thành Yêu nữa, Võ Trinh định xóa đi nhưng nghĩ đến vẻ mặt của tiểu lang quân khi nhìn thấy bộ dạng này, cô lại thôi. Để dọa cậu một phen, Võ Trinh mỉm cười rồi cảm thấy có thứ gì đó lả tả rơi xuống mặt, không khỏi hỏi: "Các người bôi bột mì lên mặt ta à ?"

Tôn nương tử đứng bên cạnh cười ngặt nghẽo không ngừng, phải vịn vai cô mới đứng vững, "Trinh tỷ, đây là phấn thơm ta tự tay làm cho tỷ đó, tỷ ngửi thử xem có thơm không ?"

Võ Trinh ngửi không thấy mùi gì, bởi từ khi bọn họ bỏ những những viên ngọc thơm vào túi thơm và xông hương vào váy của cô, cô chỉ cảm thấy mũi mình ngập tràn mùi hương đậm đặc, chẳng còn ngửi thấy mùi gì khác.

Thực sự là cực hình, cô chỉ mong tiểu lang quân đến sớm một chút, để khỏi phải đứng đây như một cái giá treo y phục với lớp trang điểm dày cộm.

Đúng là Mai Trục Vũ đã đến sớm nhưng cậu bị một đám "em vợ" dữ tợn chặn ngoài cửa, trong đó còn có cả Mai Tứ, người đáng lẽ phải giúp cậu.

Thôi Cửu, Triệu lang quân và những người khác đều cầm gậy gộc, ánh mắt dữ tợn, nhìn Mai Trục Vũ xuống ngựa, họ lập tức hô lên: "Đánh !" Rồi lao vào tấn công cậu.

Mai Trục Vũ chưa từng tham gia hôn lễ của người khác và cậu cũng không hiểu rõ phong tục này. Chú của cậu, người lẽ ra phải dạy cậu những điều này, tối qua lại kéo cậu uống rượu, uống say rồi nói đủ thứ về cuộc sống hôn nhân khó khăn, cuối cùng suýt thì khóc, nhưng lại quên mất không chỉ bảo cậu cách đối phó với những chuyện xảy ra hôm nay.

Vì vậy Mai Trục Vũ hơi ngạc nhiên khi thấy một đám người hung hãn xông tới, nhưng lập tức cậu bình tĩnh lại, nhanh nhẹn đỡ lấy những cây gậy loạn xạ, từng chiếc bị rút ra rồi ném sang một bên. Theo phong tục thì cậu phải ngoan ngoãn bị đánh, mà những người này cũng không thật sự đánh, chỉ là làm cho có lệ. Tuy nhiên, Mai Trục Vũ không biết điều này nên khi thấy mọi người đều ngây ra, cậu chỉ gật đầu một cái rồi bước vào trong cửa.

Cậu muốn gặp Võ Trinh càng sớm càng tốt.

Đám "em vợ" nhìn nhau, không dám tin vào mắt mình, "Vừa rồi sao huynh ấy lại lấy được cây gậy trong tay ta vậy ? Tại sao ta lại không nhìn rõ được thế ?"

"Ah đúng, sao huynh ấy lại nhẹ nhàng như vậy ?!"

"Các ngươi ngơ ra đó làm gì ? Để huynh ấy vào dễ dàng thế sao ? Mau tiếp tục giữ cửa đi !"

Chỉ có Triệu lang quân, người đã từng thấy Mai Trục Vũ đánh người trong ngõ tối là người duy nhất giữ được bình tĩnh, cậu nhóc đã dự đoán được điều này. Vì đã từng chứng kiến sự đáng sợ của Mai Trục Vũ nên hôm nay cậu nhóc mang theo một thanh kiếm, trông rất dữ dằn nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, vẫn bị Mai Trục Vũ giật lấy và ném xuống đất, thật quá đáng, chả cho người ta mặt mũi gì cả.

Hôm nay Mai Trục Vũ còn đáng sợ hơn trước, tất cả những người chắn trước mặt cậu đều như làm từ giấy, chỉ trong chốc lát cậu đã đến trước cửa phòng của Võ Trinh. Cậu đứng trước cửa sổ lớn, lúc này phải đọc thôi trang thi*. Trước đó cậu đã đọc đi đọc lại mấy lần nhưng đến lúc này, khi đến gần cửa sổ, cậu lại cảm thấy hồi hộp. Mỗi khi nghĩ đến việc Võ Trinh đang ở sau cửa sổ, cậu lại ngần ngại, không dám lên tiếng.

(*Thôi trang thi: hay còn gọi là bài thơ thúc giục trang điểm, tục lệ xưa là trước ngày cưới, người chúc mừng sẽ viết một bài thơ giục cô dâu mau trang điểm.)

Sau ngày mưa mấy hôm trước, Mai Trục Vũ chưa gặp lại Võ Trinh, giờ lại không khỏi nhớ lại khoảnh khắc thân mật đó, hơi thở của cô hòa cùng hơi thở của cậu, lạ lùng mà gần gũi.

Nhóm thiếu niên thở hổn hển chạy đến từ phía sau, họ nhìn thấy Mai Trục Vũ lạnh lùng đang ngây người đứng nhìn vào cửa sổ phòng của Võ Trinh.

"Ơ, có phải huynh ấy đang đỏ mặt không ?" Không biết là giọng thì thầm của ai, sau đó một trận cười lớn vang lên, cả đám thiếu niên cười phá lên.

Cửa sổ đột ngột mở ra từ bên trong, âm thanh đó khiến cả nhóm thiếu niên giật mình. Khi nhìn rõ người đứng trong cửa sổ, tất cả đều nghẹn lời.

Mai Trục Vũ ngẩn người, mắt hơi nheo lại, người đứng bên cửa sổ là Võ Trinh, cô đỡ lấy chiếc đầu còn nặng hơn cả Thái Sơn, khuôn mặt cười tươi, "Bị dọa sợ rồi chứ gì, vẫn không nhận ra ta sao ?"

Chưa để Mai Trục Vũ kịp lên tiếng, người bên trong đã kéo Võ Trinh kại, cửa sổ bị đóng mạnh một tiếng. Tiếng của Tạ nương tử vang lên từ trong phòng, "Trinh tỷ, vẫn chưa đọc thôi trang thi mà, sao đã mở cửa sổ rồi ?"

"Đúng đó, phải để ngài ấy chờ thêm nửa canh giờ chứ, không thể dễ dàng như vậy được !"

Nhóm thiếu niên đứng ngoài lại xì xào bàn tán, "Vừa rồi là Trinh tỷ sao ?", "Không nhận ra luôn, trời ơi cảm giác như đổi luôn cả gương mặt vậy á", "Đổi mặt cái gì, mặt đầy son phấn làm sao nhìn rõ !", "Các ngươi thì hiểu gì, tân nương mà không trang điểm thì sao được ?", "Ôi, sau này thành thân, ta nhất định không muốn nhìn thấy đối phương như vậy, quá kinh khủng."

Mai Trục Vũ quay đầu lại, nhìn bọn họ rồi nói: "Không kinh khủng, rất đẹp."

Đám thiếu niên im lặng, có vẻ như thật sự yêu Trinh tỷ.

Cửa sổ lại mở ra lần nữa, có vẻ Võ Trinh đã nghe thấy tiếng ồn ào ngoài cửa, cô nhìn về phía Mai Trục Vũ rồi hỏi: "Lang quân, thật sự không bị dọa sợ sao ?"

Mai Trục Vũ: "Sợ rồi, nhưng vì là nàng nên vẫn thấy đẹp."

Đám thiếu niên: Không ngờ đó, trông lạnh lùng vậy mà cũng có thể nói ra lời ngọt ngào như thế ! Đùng là không thể nhìn bề ngoài mà đánh giá được.

Bên trong phòng, Tạ nương tử và Tôn nương tử lại định đóng cửa sổ nhưng Võ Trinh ngăn lại, cô nhấc váy, bước một chân lên cửa sổ rồi nhảy ra ngoài. Đám nô bộc trong phòng hoảng hốt kêu lên: "Nhị nương tử, không phù hợp với quy tắc ! Người phải đi cửa chính, còn phải đi qua thảm nữa !"

Võ Trinh kéo Mai Trục Vũ chạy nhanh, "Đi, chúng ta đến thẳng yến tiệc phía sau." cô huýt sáo gọi: "Mai Tứ, các ngươi đi theo ! Hôm nay ta đã đặt rượu ngon ở quán của Thành gia, đến trễ là không kịp uống đâu !"

Cả nhóm không còn bận tâm đến quy tắc, vui vẻ rộn ràng theo cô ra phía sau, tiếng cười nói vang vọng khắp nơi. Buổi lễ cưới bỗng chốc trở thành một bữa tiệc ngoài trời, đám người uống rượu say sưa.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên