Chương 32: Ngày mưa ~
Khi trước mắt Võ Trinh sáng trở lại, cô ngước nhìn Mai Trục Vũ, ánh mắt cậu vẫn sáng và trầm tĩnh như thường, chẳng có chút gì gọi là đỏ hoe cả.
Võ Trinh kéo lấy một bàn tay của cậu, sau đó lại nghịch ngợm nhấc ngón tay lên khiến một trận gió cát khác cuộn tới. Quả nhiên Mai Trục Vũ dùng tay còn lại để che mắt cho cô, thế nhưng lần này đôi mắt cậu vẫn không đỏ, chỉ có vành tai là hơi phiếm hồng.
Xem ra cách này không có tác dụng rồi. Võ Trinh bắt đầu suy tính phải làm sao mới được, cô không thể làm làm cậu khóc ngay luôn như Mai Tứ được, đám nhóc như Mai Tứ đã quen với những trò kỳ quặc mà cô hay bày ra, có thắc mắc cũng chẳng dám hỏi. Nhưng Mai Trục Vũ...Tiểu lang quân này của cô tính tình nghiêm túc, muốn làm cậu khóc, ít nhất cũng phải có một cái cớ hợp lý.
Có lẽ phải nhờ một sự tình cờ nào đó.
Bầu trời xám xịt đã lâu cuối cùng cũng đổ mưa, ban đầu chỉ là vài giọt mưa lất phất nhưng chỉ trong chớp mắt đã biến thành một cơn mưa như trút, những hạt mưa to và dày dội xuống mặt đất, bắn tung lên những làn nước mờ ảo. Người qua đường không kịp trở tay, ai nấy đều biến thành những chú gà ướt nhẹp.
Võ Trinh và Mai Trục Vũ bị kẹt giữa đường, hai người vốn chỉ định tùy tiện dạo quanh một chút, chẳng ngờ lại gặp phải cơn mưa này. Họ chỉ còn cách tạm trú dưới mái hiên của một ngôi nhà gần đó, con ngựa của Mai Trục Vũ cũng được kéo vào dưới mái hiên, đứng chắn một bên để che bớt những hạt mưa tạt vào phía Võ Trinh. Cơn mưa quá đột ngột, dù đã nhanh chân trú mưa nhưng trên người họ vẫn bị ướt một chút.
Võ Trinh vừa trú mưa vừa ngẩn người, trong đầu vẫn suy nghĩ làm sao khiến tiểu lang quân khóc, còn Mai Trục Vũ thì chỉ tập trung vào cô, cậu thấy tóc và vai cô vương đầy nước mưa, do dự một lát rồi nhẹ nhàng vươn tay qua giúp cô lau đi. Cậu kéo ống tay áo ngoài sang một bên, để lộ lớp áo lót trắng bên trong và dùng nó cẩn thận lau cho cô.
Hành động bất ngờ của Mai Trục Vũ kéo Võ Trinh trở lại thực tại, cô nhìn cậu một thân áo choàng đã ướt đẫm còn đang nhỏ nước tí tách, vậy mà vẫn chìa tay sang lau mấy giọt nước trên tóc cô. Khung cảnh ấy thật dịu dàng, khiến cô bật cười.
Cô kéo tay tiểu lang quân xuống: "Được rồi, không cần đâu." Sau đó quay người, gõ mấy cái lên cánh cửa lớn của ngôi nhà phía sau.
Cửa mở ra, người hầu đứng trước cửa vừa nhìn thấy cô thì vui vẻ mở toang cánh cửa: "Thì ra là Võ nhị nương tử, trời mưa lớn thế này, sao lại qua đây ạ, mời vào, mời vào."
Võ Trinh khẽ ừ một tiếng: "Lang quân và phu nhân nhà ngươi có ở đây không ? Bọn ta đi ngang qua, muốn ghé vào trú mưa một chút."
"Có, có ạ, hai vị mau vào trong, để tiểu nhân dẫn ngựa cho, mời vào."
Võ Trinh kéo Mai Trục Vũ đi theo, hạ nhân niềm nở dẫn họ vào trong nhà, cô chẳng có chút khách sáo nào, cứ như đây là nhà của mình vậy, tự nhiên đến mức quen thuộc, cô vừa chỉ vưad giới thiệu cho Mai Trục Vũ, "Nhìn thấy mấy cây mẫu đơn kia không, tên của nó là Ngân Hồng Chúc Chiếu, bông hoa to bằng miệng bát, một cành có thể nở đến sáu đóa. Là giống mẫu đơn quý hiếm đấy, đáng tiếc giờ chưa phải lúc hoa nở, còn phải chờ thêm mấy ngày nữa."
"Qua bên này, lúc này đôi vợ chồng lười biếng kia chắc chắn đang trốn trong phòng rồi."
Mai Trục Vũ bỗng nhiên bị cô kéo vào một ngôi nhà xa lạ, trong lòng có chút ngỡ ngàng, cậu ngước nhìn xung quanh rồi mới hỏi: "Nàng quen chủ nhà sao ?"
Võ Trinh đáp: "Đương nhiên, ta quen cả hai vợ chồng họ nữa đó." Hồi trước hai người này cũng từng đi theo cô vui chơi khắp nơi, về sau bọn họ thành thân, lang quân kiếm được một chức quan nhỏ, trở nên bận rộn hơn, còn phu nhân thì ngại ngùng, ngại tụ tập cùng đám người chưa cưới bọn họ nên dần dần mới ít qua lại.
Mai Trục Vũ nghe cô giới thiệu qua loa vài câu, trong lòng lại một lần nữa nhận ra danh tiếng của Võ Trinh quả thật không phải là hư danh, bạn bè khắp thành Trường An, quen biết rộng rãi bốn phương, đến cả một mái hiên trú mưa cũng là nhà của người quen.
Chủ nhân của ngôi nhà là Tống lang quân và Phó nương tử phu nhân của hắn cuối cùng cũng nghe tiếng động mà bước ra. Phó nương tử, một người tròn trịa với gương mặt trắng trẻo phúc hậu nhìn thấy Võ Trinh lập tức vui mừng nở nụ cười tươi rói rồi chạy ào đến.
"Trinh tỷ, đã lâu không gặp tỷ rồi !"
Tống lang quân phản ứng rất nhanh, vội vàng kéo vợ mình lại, thấp giọng nhắc nhở: "Cẩn thận chút, chẳng lẽ nàng không nhìn thấy người đang đứng cạnh Trinh tỷ sao ?"
Lúc này Phó nương tử mới nhận ra Mai Trục Vũ đứng bên cạnh, bèn vội vàng đưa tay lên che mặt, kinh ngạc kêu lên: "Chẳng lẽ đây chính là vị hôn phu của Trinh tỷ ? Ta còn chưa từng gặp bao giờ đấy !"
Tống lang quân cười hớn hở, mang theo chút đắc ý: "Ta thì gặp rồi, không chỉ một lần đâu nhé. Ta đã thấy ngài ngầy mấy lần rồi." Tống lang quân hiện đang làm chức quan nhỏ ở Trung Thư Tỉnh, tuy không mấy khi giao thiệp với quan viên của hình bộ nhưng dù sao cũng là quan trong triều, đương nhiên đã từng gặp Mai Trục Vũ.
Võ Trinh nhìn hai người họ thì thầm với nhau, không nhịn được bật cười: "Tiểu Phó đúng là chẳng có mắt nhìn, nhưng ta thấy lang quân nhà ngươi cũng chẳng khá hơn là bao. Các ngươi không nhìn thấy quần áo chúng ta đang nhỏ nước à, hay định cứ thế mà nhìn mãi thôi ?"
Tống lang quân nghe vậy mới giật mình vỗ trán, vội vàng mời hai người đi thay y phục nhưng mới đi được nửa đường thì Phó nương tử kéo Võ Trinh rẽ sang một hướng khác, "Trinh tỷ, cái tên ngốc Tống lang kia quên mất tỷ là nữ tử, đến tỷ cũng quên luôn sao, còn đi theo bọn họ nữa, theo ta sang bên này mới đúng !"
Mai Trục Vũ thở phào nhẹ nhõm, cậu thấy Võ Trinh định cùng mình vào phòng thay y phục thì trong lòng rối bời, suýt chút nữa thì phải nhắc nhở cô. May thay, cuối cùng cũng có người cứu cậu một phen.
Võ Trinh theo Phó nương tử đi thay y phục, Phó nương tử có sẵn mấy bộ y phục dành cho nữ tử, cô đành phải tạm dùng tạm vậy, Phó nương tử mũm mĩm nên y phục Võ Trinh mặc vào hơi rộng. May mà cô cao hơn Phó nương tử một chút nên vẫn miễn cưỡng chống đỡ được, Phó nương tử là người thích những sắc màu rực rỡ như đỏ thắm, xanh lục, y phục hoa hòe hoa sói, cực kỳ rực rỡ. Võ Trinh nhìn một lượt rồi chọn một bộ màu sen nhạt thanh nhã, bên ngoài khoác thêm một chiếc lụa mỏng màu đỏ bạc, tóc cô chỉ lau sơ rồi búi lên đơn giản, chẳng hề cầu kỳ.
Phó nương tử nhìn Võ Trinh thản nhiên thay y phục, trong tay còn cầm chiếc váy đỏ tươi bị cô từ chối, trong lòng tiếc hùi hụi, nàng thấy Võ Trinh sắp rời đi thì vội vàng nói: "Trinh tỷ, ta có hai chuỗi ngọc mới làm, tỷ không đeo một cái sao ? Lại còn chiếc váy này nữa, ít ra cũng phải kẹp thêm cái hương túi hay đeo vòng tay, cài trâm cho đẹp chứ. Tóc tỷ búi qua loa thế này, chẳng có chút điểm xuyết nào cả, mà ta mới có thêm một bộ trang sức, tỷ xem xem ~"
Võ Trinh quay đầu nhìn nàng, thấy nàng ỉu xìu lẽo đẽo đi theo mình thì khẽ chậc một tiếng, ánh mắt cô lướt qua bàn trang điểm, phát hiện trên đó cắm mấy cành hoa mẫu đơn phấn hồng, cô tiện tay ngắt một đóa nhỏ, cài lên búi tóc.
"Như thế này được chưa ?"
Phó nương tử vừa thấy vậy thì như bị trúng bùa, ôm lấy ngực, hai mắt sáng rỡ, miệng nở nụ cười rạng rỡ như hoa: "Trinh tỷ đẹp quá đi mất ~" Trong mắt nàng, Võ Trinh trời sinh đã đẹp, quả nhiên mặc gì cũng tuyệt sắc !
Võ Trinh vốn quen mặc áo bào tròn cổ thanh thoát, đường nét sắc sảo toát lên vẻ phong lưu hào sảng, chẳng ai trách cô ăn vận như thế, trái lại còn khen cô phong thái ung dung, tiêu sái tựa như gió mát trăng thanh. Nhưng khi cô khoác lên mình bộ y phục của nữ tử, lại có thêm vài phần mềm mại quyến rũ, mỗi cái nhấc tay, nhấc chân đều như mang theo nét lười biếng kiêu kỳ mà chẳng ai có thể bắt chước. Đặc biệt là cách cô tùy tiện cài một đóa hoa mẫu đơn phớt hồng lên mái tóc, phối với vẻ mặt mơ hồ, nửa cười nửa không của cô, ngay cả Phó nương tử nhìn còn thấy tim đập loạn nhịp, huống chi một người luôn đặt cô trong lòng như Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ đang ngồi trong sảnh, lặng lẽ nhìn màn mưa rơi nặng hạt bên ngoài và bầu trời ảm đạm, cậu nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng từ xa lại gần, bèn quay đầu nhìn ra. Võ Trinh xuất hiện ở hành lang, tà váy khẽ bay, dải lụa hồng nhạt vương vấn trong gió, mái tóc đen nhánh được điểm xuyết bằng đóa mẫu đơn phấn hồng, khiến nàng tựa như bước ra từ sương khói, nhẹ nhàng và mờ ảo.
Khoảnh khắc ấy, tiếng mưa rơi như chìm vào khoảng không, Mai Trục Vũ nhìn cô tiến lại gần, ánh mắt thoáng chút mê mải, thần sắc như đang mộng du.
"Lang quân." Võ Trinh gọi một tiếng, thấy cậu chỉ ngơ ngẩn nhìn mình, nhịn không được lại gọi thêm lần nữa, lúc này Mai Trục Vũ mới như bừng tỉnh khỏi giấc mộng, vội quay đầu đi. Nhưng rất nhanh, cậu lại liếc nhìn về phía cô, chỉ là không dám nhìn thẳng vào mặt nữa, ánh mắt dừng lại ở đôi giày dưới chân cô, nhẹ giọng đáp lại.
Võ Trinh nhấc một vạt áo lên rồi nhíu mày nói, "Sao cậu vẫn chưa thay y phục ướt ?"
Vừa hỏi xong thì cô lập tức vỗ vỗ vào trán mình, như chợt nhớ ra điều gì, "Ta quên mất, cậu cao hơn hẳn, so với Tống lang quân thì cao hơn rất nhiều, cậu không mặc vừa đồ của hắn nhỉ ?"
Mai Trục Vũ khẽ kéo vạt áo ướt khỏi tay cô, nhích người ra xa một chút, sợ hơi ẩm trên người mình làm cô không thoải mái, "Đúng là ta hơi cao, y phục không vừa. Cứ để vậy một lát nữa sẽ khô thôi, không sao đâu." Vừa rồi Tống lang quân đã mang ra vài bộ y phục nhưng tất cả đều ngắn một mẩu, trông thật không ra gì, cậu chẳng còn cách nào khác đành từ chối.
Nhận xét
Đăng nhận xét