Chương 31 : Nước mắt ~
Võ Trinh đã quen với việc làm những chuyện lén lút bằng bộ dạng mèo, cô lặng lẽ bám theo sau, nhóm người của Võ hoàng hậu hoàn toàn không hay biết mình đang bị theo dõi, cô bám theo một mạch đi tới tận cung Bồng Lai, nơi ở của Mai Quý phi. Lúc đầu trong lòng Võ Trinh thầm ngạc nhiên khi hoàng hậu tới gặp Mai Quý phi, dù sao Mai Quý phi đối xử với Võ hoàng hậu, tỷ tỷ của cô vô cùng chu đáo và dịu dàng, nàng thường chủ động tới cung Thanh Ninh để bầu bạn với hoàng hậu, mỗi khi đến thì ở lại cả ngày, vậy nên hiếm khi Võ hoàng hậu phải đích thân tới cung của Mai Quý phi như hôm nay.
Một cảm giác khác thường nổi lên trong lòng cô, hôm nay hoàng hậu có gì đó kỳ lạ, không giống với mọi ngày, đáng chú ý hơn cả là con mèo trắng đang nằm ngoan ngoãn trong lòng nàng. Dù đứng từ xa thì cô vẫn cảm thấy có chút gì đó quái dị tỏa ra từ con mèo kia, tiếc là không thể tiến lại gần để xem rõ hơn.
Võ hoàng hậu ra lệnh cho các cung nữ đứng chờ bên ngoài rồi tự mình bước vào trong, Võ Trinh len lén theo sau, bất ngờ phát hiện bên trong không có bóng dáng Mai Quý phi đâu cả mà thay vào đó Hoàng hậu nhẹ nhàng đặt con mèo trắng lên giường của Mai Quý phi rồi ngồi xuống bên cạnh, ánh mắt đăm chiêu nhìn con mèo.
Tỷ tỷ của cô luôn là người điềm tĩnh và trưởng thành hơn hẳn Võ Trinh rất nhiều, từ khi còn nhỏ đã không ngừng tỏ ra nghiêm khắc, luôn bảo ban, che chở cho cô. Từ khi trở thành hoàng hậu, nàng càng thêm phần uy nghiêm và khéo léo, xử lý mọi chuyện trong triều ngoài nội đều chu toàn, dù chỉ sinh được một công chúa nhưng vẫn rất được Hoàng thượng kính trọng. Ấy vậy mà lúc này, nàng lại lộ ra biểu cảm đầy ưu sầu như thể trời sắp sụp xuống vì một con mèo nhỏ nhắn.
Võ Trinh không khỏi thấy kỳ lạ, ngồi xổm trên xà nhà ngắm nhìn tỷ tỷ thật lâu.
"Chuyện kinh thiên động địa như vậy, dù hiện tại có thể tạm thời che giấu nhưng cũng không thể giấu được cả đời." Hoàng hậu vừa day trán vừa thở dài: "Bây giờ chỉ còn cách mời hai vị cao tăng tới xem thử, biết đâu có thể giúp muội khôi phục lại nguyên dạng."
Con mèo trắng kêu một tiếng meo mềm mại, dùng đầu cọ cọ vào tay Võ hoàng hậu.
Lời nói này khiến Võ Trinh kinh ngạc, trong đầu cô lóe lên một suy nghĩ, cô nhẹ nhàng nhảy xuống đất, lặng lẽ tiến lại gần thêm chút nữa. Võ hoàng hậu tiếp tục nói: "Tố Hàn, bây giờ muội cảm thấy thế nào, vẫn ổn chứ ?"
Tố Hàn ? Mai Tố Hàn, Mai Quý phi ? Móng vuốt của cô bỗng khựng lại, có vẻ cô đã đoán đúng rồi, không biết vì sao Mai Quý Phi lại biến thành một con mèo. Liên tục có chuyện kỳ lạ xảy ra quanh mình, nếu còn không nhận ra có kẻ đang âm thầm giở trò thì Võ Trinh cũng không cần làm Miêu Công nữa.
Sau một hồi suy nghĩ, Võ Trinh bất ngờ nhảy ra trước mặt Võ hoàng hậu và con mèo trắng kia.
Võ hoàng hậu giật mình, lập tức ôm chặt con mèo vào lòng, ánh mắt cảnh giác nhìn mèo Ly Hoa vừa xuất hiện bất thình lình, tuy nhiên so với người thường thì nàng vẫn giữ được sự điềm tĩnh đáng nể, không hề hốt hoảng hay thất thố.
"Ta có thể giúp các ngươi." Võ Trinh lên tiếng nhưng lần này giọng nói của cô lại trầm đục, xa lạ như một kẻ bí ẩn nào đó, hoàn toàn khác với giọng nói hằng ngày.
"Ta có thể giúp Mai quý phi khôi phục nhân dạng." Cô tiếp tục: "Nhưng nếu giúp được, Võ hoàng hậu phải trao cho ta một thứ."
Võ hoàng hậu nghe vậy thì đôi mắt đầy nghi hoặc nhưng không thể giấu được tia hy vọng, đến khi nghe nàng nói có điều kiện, Võ hoàng hậu lại có phần yên tâm hơn, có yêu cầu thì ít nhất cũng không phải là kẻ vô duyên vô cớ gây sự.
"Ngươi muốn thứ gì ?" Võ hoàng hậu cẩn trọng không hỏi thêm điều gì khác, bởi truy cứu đến tận cùng những chuyện như thân phận vào lúc này chẳng có lợi ích gì cho việc giải quyết vấn đề. Mục đích của nàng lúc này vô cùng rõ ràng, đó là tìm cách để đưa Mai quý phi thoát khỏi bộ dạng mèo này. Thật lòng mà nói, nàng sắp không chịu nổi nữa rồi, nàng ghét mèo suốt bao nhiêu năm qua, giờ đột nhiên bắt nàng phải chấp nhận chúng, quả thực là một cực hình.
Võ Trinh nở nụ cười đầy gian xảo: "Ta muốn Tàng Kinh Bảo Tỷ."
Tàng Kinh Bảo Tỷ là một báu vật vô giá, chỉ lớn cỡ bàn tay nhưng lại được chạm khắc tinh xảo đến mức khó tin, trên đó là cả một bài kinh văn được khắc nhỏ đến mức mắt thường không thể nhìn rõ. Đường nét chạm khắc tinh xảo đến độ khiến người ta cảm thán, dường như không phải do bàn tay của con người có thể làm nên. Tương truyền rằng Bảo Tỷ này còn có công năng trừ tà, bảo hộ bìng an, từng được cất giữ cẩn mật trong nội cung.
Mặc dù là báu vật hiếm có nhưng Võ hoàng hậu vẫn không chút do dự mà đồng ý, thậm chí nàng còn cảm thấy yên tâm hơn vì nó quá mức trân quý. Võ hoàng hậu hoàn toàn không hay biết con mèo đang nở nụ cười đầy quỷ dị trước mặt mình chính là muội muội nghịch ngợm của mình, trong lòng nàng có chút căng thẳng nhưng vẫn cố gắng giữ vững phong thái để ứng phó với màn đối đáp đầy ẩn ý này.
Võ Trinh cố tình chọc ghẹo tỷ tỷ một lúc rồi mới bắt tay vào việc, cô cẩn thận quan sát Mai Quý phi đã biến thành mèo, sau đó vung móng vuốt một cái, con mèo trắng đột nhiên bị nhấc bổng lên không trung, bốn chân giãy giụa, lông dựng ngược cả lên, Võ Trinh suýt không nhịn được cười, rồi há miệng hút một hơi. Trong làn sóng khí xoắn lại, bóng dáng Mai Quý phi mờ mờ hiện ra trong không trung, Võ hoàng hậu mừng rỡ chưa kịp thốt lên thì bóng dáng ấy lại biến mất và rơi phịch xuống giường, bốn chân giơ thẳng lên trời.
Có gì đó không ổn. Võ Trinh chống một móng vuốt lên cằm, trầm ngâm như một người đang suy tư, cô nhận ra đây không phải là loại pháp thuật biến con người thành mèo, nhưng bây giờ có vẻ có gì đó quỷ dị hơn nhiều.
Như lẽ tất nhiên, cô lại thất bại thêm lần nữa. Thế nhưng lần này Võ Trinh đã biết rõ thứ này rốt cuộc là gì, nó không quá mạnh mẽ nhưng lại vô cùng phiền phức, đây là một loại "địa y" được chế tác từ da lông của những loài động vật có linh tính, muốn hóa giải nó thì thuật pháp thông thường hoàn toàn vô dụng, chỉ có một cách duy nhất, đó là nước mắt của bốn người thân ruột thịt.
Nói cách khác, để gỡ được thứ này ra khỏi người thì phải tìm đủ bốn người thân có quan hệ huyết thống gần gũi với Mai quý phi và lấy nước mắt của họ nhỏ lên người nàng thì mới có thể hóa giải.
Cũng may là trên đời này Mai quý phi chỉ còn đúng bốn người thân, thái tử con trai của nàng, anh ruột nàng cha của Mai Tứ, Mai Tứ và cuối cùng là...Mai Trục Vũ.
Điều Võ Trinh phải suy nghĩ lúc này là làm thế nào để khiến mấy người kia rơi nước mắt, tất nhiên điều cô quan tâm nhất chính là làm sao khiến tiểu lang quân khóc, bởi lẽ những người khác chẳng có gì khó khăn cả. Còn tiểu lang quân...nói thật, cô có chút không nỡ ra tay.
"Thế nào rồi ? Có gặp phải rắc rối gì không ?" Võ hoàng hậu bắt đầu mất kiên nhẫn.
Võ Trinh hoàn hồn: "Cũng hơi khó giải quyết, đợi ngày mai ta chuẩn bị xong rồi sẽ quay lại." Dứt lời, cô nhảy thẳng qua cửa sổ mà đi, chẳng thèm quan tâm Võ hoàng hậu lúc này đang có biểu cảm gì.
Võ Trinh không vội ra khỏi cung mà trước tiên đi tìm thái tử. Thái tử chính là con ruột của Mai Quý phi, đứa con duy nhất của nàng, tuy nhiên từ nhỏ cậu bé đã được nuôi dạy dưới sự chăm sóc của Võ hoàng hậu, người luôn đối xử với thái tử như con ruột của mình. Trái lại thì Mai quý phi lại không thân thiết lắm với đứa con này, hay nói cách khác, ngoại trừ Võ hoàng hậu thì Mai quý phi đối đãi ai cũng cẩn thận. Thậm chí so với thái tử, nàng còn có phần yêu quý công chúa, con gái của Võ Hoàng hậu hơn.
Năm nay thái tử mới chín tuổi, tròn trịa mũm mĩm như một chiếc bánh bao trắng, lại rất dễ khóc, lấy nước mắt của cậu bé chẳng có gì là khó. Võ Trinh chỉ đợi lúc cậu bé ngồi một mình trong phòng, tập trung viết bài tập rồi nhẹ nhàng tiến đến, đưa vuốt cào khẽ một cái, thế là bé mập bật khóc nức nở, nước mắt như suối, lập tức cống hiến cho cô một lượng dồi dào. Võ Trinh nhìn thái tử tròn trĩnh mềm mại ôm lấy bàn tay bị cô cào đỏ lên, khóc thút thít đầy ấm ức cũng có chút áy náy, cô thầm nhủ lần sau vào cung nhất định sẽ mang theo mấy món đồ chơi thú vị để bù đắp cho cậu bé tội nghiệp này.
Võ Trinh rời cung thì lập tức đi tìm Mai Tứ, lúc này Mai Tứ đang vùi đầu vào việc vẽ tranh, trên trán buộc một dải lụa đỏ, mái tóc có phần bù xù, tay áo lấm lem vệt mực, trông vô cùng luộm thuộm và ủ rũ. Bên cạnh bàn còn đặt phần cơm đã nguội lạnh từ lâu, chẳng buồn động đũa.
Mai Tứ mải mê chìm đắm trong thế giới hội họa, phải một lúc lâu sau mới nhận ra Võ Trinh đã đứng đó từ bao giờ, cậu nhóc ngẩn người một lúc, dùng đầu bút gãi gãi lên tóc, khiến mái tóc vốn đã rối lại càng thêm rối bời rồi mới kinh ngạc nói: "Trinh tỷ, tỷ đến từ lúc nào vậy ?"
Nói xong, cậu nhóc lập tức lấy tay che bức tranh trước mặt lại, tỏ vẻ đầy cảnh giác,
"Ta còn chưa vẽ xong đâu ! Không được nhìn ! Nhìn trước là mất hết bất ngờ !"
Thực ra Võ Trinh đã đứng nhìn từ lâu rồi, cô nhận ra Mai Tứ đúng là đã dồn hết tâm huyết vào bức tranh này, khác hẳn với những bức họa trừ tà quỷ quái đang thịnh hành lúc bấy giờ, từng con quỷ trong tranh của cậu nhóc đều rất độc đáo và tinh tế, không có con nào giống con nào.
Mai Tứ cất bức tranh đi xong mới sực nhớ ra, "Trinh tỷ, tỷ tìm ta có việc gì sao ?" Cậu cũng không phải kẻ quá vô tâm, nhìn nét mặt của Võ Trinh một lúc mới dè dặt hỏi.
Võ Trinh: "Đúng vậy, mau khóc cho Trinh tỷ xem nào."
Mai Tứ ngơ ngác: "Hả ?"
Võ Trinh: "Khóc đi, bắt đầu."
Mai Tứ: "Đợi chút, sao lại bảo khóc là khóc ngay được, ta còn chưa chuẩn bị gì hết !"
Thậm chí cậu nhóc còn quên béng mất phải hỏi vì sao mình lại phải khóc, nghe thấy Võ Trinh nói bắt đầu thì bối rối....Có lẽ giống như ngày nào còn bị cô kéo đi luyện bắn cung, khi ấy Võ Trinh từng đặt ra quy định rằng trong một khoảng thời gian nhất định phải bắn được bao nhiêu mũi tên, không hoàn thành thì phạt gấp đôi. Đó thực sự là quãng thời gian luyện tập đau khổ đến ám ảnh của Mai Tứ. Cái từ "bắt đầu" kia như một phản xạ tự nhiên khiến Mai Tứ hốt hoảng đến đổ mồ hôi lạnh, thậm chí còn muốn tìm cung tên để mà giương lên.
Sau khi thu thập xong nước mắt của Mai Tứ, Võ Trinh lại đi tìm cha của cậu nhóc, Ông là một quốc tử giám tế tửu*, tính tình hiền hòa, luôn đối đãi tử tế với mọi người trừ con trai mình. Đối với Mai Tứ, ông lúc nào cũng nghiêm khắc, chỉ mong con trai có thể học hành thành tài, sau này nối nghiệp mình. Thế nhưng Mai Tứ lại chẳng hứng thú gì với việc này, thành ra ba ngày hai lượt đều bị ông mắng mỏ.
(*Quốc tử giám tế tửu: đứng đầu quốc tử giám, tức là hiệu trưởng của trường đại học)
Võ Trinh tìm thấy Mai tế tửu trong một tửu lâu, nơi ông đang ngồi uống rượu với các đồng liêu và than phiền về đứa con bất tàu của mình, Võ Trinh ngồi một bên nghe đoạn dài những tâm sự của một người đàn ông trung niên khốn khổ vì con cái, cô khẽ nhấc ngón tay, một trận gió lạ thổi qua, cuốn theo bụi cát ùa vào phòng.
Mai Tế tửu ngồi ngay cạnh cửa sổ đang thao thao bất tuyệt kể lể chuyện con trai làm ông đau lòng thế nào, bỗng nhiên một cơn gió lạ cuốn cát vào mắt. Ông ngạc nhiên dụi mắt nhưng càng dụi lại càng đau khiến mắt đỏ hoe, nước mắt giàn giụa, không sao cầm được. Vưad xót xa vì cát, lại thêm nỗi lòng trĩu nặng về đứa con, ông lập tức rơi lệ như mưa, đúng như ý nguyện của Võ Trinh.
Sau khi Võ Trinh thành công lấy được nước mắt của Mai tế tửu, chỉ còn lại Mai Trục Vũ, cô tìm khắp nơi cũng không thấy bóng dáng cậu đâu, cuối cùng lại vô tình bắt gặp cậu đứng dưới một gốc cây gần nhà mình, tay dắt ngựa, lặng lẽ nhìn về cổng phủ Dự Quốc Công.
Võ Trinh từng đùa với cậu rằng nếu muốn gặp cô thì cứ gửi một bức thư, cô thấy thư thì sẽ đến gặp nhưng Mai Trục Vũ chưa từng viết một lá nào. Cậu vẫn luôn như vậy, chưa bao giờ chủ động làm phiền cô, chỉ lặng lẽ chờ đợi, đợi đến khi cô nhớ đến cậu và tự đi tìm cậu.
Mai Trục Vũ đứng lặng trước cổng phủ một lúc, vưad định quay người rời đi.
"Đến tìm ta à." Võ Trinh đứng ở phía sau mỉm cười hỏi.
Mai Trục Vũ đã mấy ngày không gặp cô, ánh mắt cứ thế nhìn chằm chằm vào cô một lúc lâu rồi mới nhẹ giọng đáp một tiếng. Hôm nay cậu xong việc sớm nên có thể về nhà nhưng không hiểu sao lại vô thức đi đến nơi này, đứng ngẩn ngơ nhìn cổng và bức tường trước mặt, cậu chẳng hề nghĩ mình sẽ có cơ hội gặp cô ở đây. Khoảnh khắc Võ Trinh bất ngờ xuất hiện, mọi muộn phiền mấy ngày qua như gió thoảng mây bay.
Hai người sóng vai cùng nhau bước đi, Mai Trục Vũ đang nghĩ xem có thể làm gì để khiến cô vui vẻ, còn Võ Trinh thì thầm tính toán phải làm thế nào mới khiến cậu khóc.
Lẽ nào lại dùng lại chiêu cũ ? Võ Trinh vừa nghĩ vừa khẽ động ngón tay, gió cát lập tức nổi lên mù mịt khắp con phố, vốn dĩ thời tiết hôm nay không tốt, bầu trời âm u, gió thổi từng cơn, bụi đất trên đường cuốn lên tung tóe, nhưng lần này Võ Trinh cố ý làm cho gió mạnh hơn, cát bụi nhiều hơn.
"Cẩn thận, coi chừng cát bay vào mắt." Giọng nói trầm ấm của Mai Trục Vũ vang lên bên tai, ngay sau đó Võ Trinh cảm thấy trước mắt tối sầm lại, tiểu lang quân nhẹ nhàng đưa tay che lấy đôi mắt cô, cẩn thận chắn gió cát đang cuốn tới.
Nhận xét
Đăng nhận xét