Chương 30 : Bùi Quý Nhã.
Bùi Lý Nhã phun một ngụm máu sau khi nhận được tin đã thất bại từ nô bộc quỷ, trái lại thì y đã quen dần với việc thỉnh thoảng sẽ phun ra máu nên rất bình tĩnh cầm lấy tách trà bên cạnh súc miệng cho sạch mùi máu.
Chẳng nhẽ mấy người họ Mai này trời sinh đã xung khắc với ta sao ? Bùi Quý Nhã cực kỳ thắc mắc, tại sao lần nào thất bại cũng dính líu đến nhà họ Mai vậy ?
Đầu tiên là Mai Tứ, mặc dù lúc đầu mọi việc vẫn diễn ra suôn sẻ, cậu nhóc đã dùng cây bút yêu linh mà y đặc biệt luyện để vẽ ra những ác quỷ theo đúng ý muốn của y, nhưng mà những con ác quỷ chưa kịp làm ra chuyện lớn gì thì đã mất tích rồi. Trong quá trình điều tra, rõ ràng tên Mai Tứ này chỉ là một tên ngu đần bẩm sinh, nhát gan, vậy mà đã dứt khoát phá hủy bút yêu linh, điều này không chỉ vượt tầm kiểm soát của y mà còn rút dây động rừng ở chỗ Võ Trinh, suýt thì gián tiếp vạch trần y.
Tiếp đến là Mai Trục Vũ, che giấu quá kín, hóa ra là một đạo sĩ có tu vi cao. Lần ở khu phủ cũ kia, y đã định tiện tay giết luôn cậu nhưng không thành, đã thế còn bị cậu chém mất phân thân, ngay cả lũ yêu khuyển mà y nuôi để gây náo loạn cũng bị giết sạch chỉ với một cuộc đối đầu. Theo Bùi Quý Nhã biết thì những đạo sĩ có tu vi cao đều phải cấm dục, không thể ở cõi trần thế thành thân, tại tên đại sĩ đáng ghét này cứ đến cướp đồ của y.
Ngoài ra còn có 'mèo địa y' mà y thả ngày hôm qua, loài này là một loại yêu ma tinh quái, nó được tinh chế nhân tạo đặc biệt từ da của một động vật nào đó. 'Mèo địa y' có thể quấn chặt lấy một người và biến người đó thành mèo. Trước đó Bùi Quý Nhã đã thử tinh chế 'chó địa y' và 'sói địa y' nhưng cả hai chả ra làm sao, 'mèo địa y' lần này là tác phẩm y thích nhất và thành công nhất. Vốn dĩ thứ này là y đặc biệt làm cho Võ hoàng hậu, y tính toán xong hết rồi, mèo địa y sẽ thu hút Võ hoàng hậu và biến nàng thành mèo. Sau đó sẽ gây ra hỗn loạn...y không tin Võ Trinh vẫn còn tâm trí nghĩ đến chuyện thành thân sau khi Võ hoàng hậu biến thành như vậy.
Nhưng bây giờ người biến thành mèo không phải Võ hoàng hậu mà là Mai quý phi.
Mai Tứ, Mai Trục Vũ, Mai quý phi đều là những kẻ nằm ngoài dự liệu và phá hỏng chuyện tốt của y, trong lòng Bùi Quý Nhã thực sự đau khổ không nói lên lời. Nghĩ tới đó thì y lại phun ra một ngụm máu. Y đã làm quá nhiều mấy chuyện kỳ quái rồi, ngay cả cơ thể này cũng bị y làm cho rối loạn. Bùi Quý Nhã không mấy quan tâm chuyện này lắm, y lấy khăn ra lau miệng, rồi lại suy nghĩ xem tiếp đến nên làm như nào mới thành công gây ra hỗn loạn và ngăn cản được hôn sự của Võ Trinh, nhưng lại thể để lộ bản thân trước mặt cô.
Bùi Quý Nhã không dám sơ suất, y hiểu rõ Võ Trinh, nếu cô thực sự phát hiện ra chuyện này thì cô sẽ không nể tình đâu. Ở một khía cạnh nào đó thì điều Bùi Quý Nhã thích chính là sự tàn nhẫn của cô.
Vừa nghĩ đến Võ Trinh thì Võ Trinh đã tới rồi. Cô luôn đến chỗ y mỗi ngày, chăm sóc khá tốt cho vị biểu huynh chơi cùng suốt hai năm từ nhỏ.
Bùi Quý Nhã lấy ra một bộ ấm trà, chuẩn bị pha trà cho cô. Thời tiết hôm nay không đẹp lắm, không có nắng, sắc trời có chút âm u và nóng bức, hình như sắp mưa rồi. Hai người ngồi ở đại sảnh cạnh cửa sổ, thỉnh thoảng có cơn gió thổi vào, bên tai là tiếng nước sôi, cũng thanh thản dễ chịu.
Phủ viện cho khánh trồng rất nhiều hoa mẫu đơn, đúng lúc đang là mùa hoa nở nên những chậu hoa đẹp đến lạ thường. Khu vườn trồng hoa mẫu đơn trắng theo sở thích của Bùi Quý Nhã, mặc dù là màu trắng nhưng có nhiều giống hoa khác nhau, ví dụ như Chiếu Ngọc Bạch, Tống Dạ Hương, Thanh Quỳnh, Tuyết Tháp và Ngọc Lâu Xuân Tuyết.
Bên trong phòng còn có hai cành Ngọc Lâu Xuân Tuyết được cắt ngắn cắm trong bình, trong lúc đợi biểu huynh Bùi Quý Nhã pha trà thì Võ Trinh buồn chán ngắt mấy cánh hoa mẫu đơn trong bình.
Khi mọi người uống trà thường rất thích thêm nhiều thứ vào để pha thành một ấm trà nhưng Bùi Quý Nhã thì khác, y chỉ dùng lá trà phơi khô, nghiền thành bột rồi dùng đun sôi, không thêm bất kì thứ gì khác vào. Pha xong chén trà loãng thì đẩy nhẹ chén trà đến trước mặt Võ Trinh, Bùi Quý Nhã nói: "Hiện quan quí ở phía nam thích uống loại trà nhạt này hơn, Trinh cũng thử xem, xem có hợp khẩu vị không."
Cuối cùng Võ Trinh cũng buông tha cho cành hoa, nể mặt uống thử và rồi thanh thật nói với vị Bùi biểu huynh này rằng, "Vừa đắng vừa chát, ta uống không quen, vẫn là trà ngọt ngon hơn." Cô đã quen việc cho thêm chà là và long nhãn vào trong trà, còn về cách uống trà của một người nho nhã như Bùi Quý Nhã thì Võ Trinh thấy cách pha trông đẹp mắt đó nhưng hương vị thì không thể khen nổi.
Cô lại nói tiếp: "Nhưng ta nghĩ Mai đại lang sẽ thích loại trà này, khẩu vị của cậu ấy nhạt hơn ta nhiều, có lẽ Bùi biểu huynh có thể trò chuyện được với cậu ấy, lần tới ta sẽ mời cậu ấy đến thử trà của biểu huynh."
Bùi Quý Nhã cười ôn hòa nhưng sâu trong thâm tâm thì nghĩ lần sau tốt nhất trực tiếp đầu độc tên Mai đại lang kia.
Hôm nay Võ Trinh đến không phải vì uống trà, cô cảm thấy có gì đó không ổn khi tiếp xúc với Bùi biểu huynh mấy ngày nay, cô hết lòng coi Bùi Quý Nhã là người thân, nhưng dường như Bùi biểu huynh có ý với cô, y luôn vô vớ làm những hành động mập mờ và nói những lời thâm tình. Võ Trinh là người nhạy bén, ngay khi cô cảm nhận được những điều đó thì đã lập tức muốn nói rõ ràng với Bùi Quý Nhã.
Bùi Quý Nhã thích vòng vo nhưng đây không phải thói quen của Võ Trinh, cô có gì nói đó.
"Bùi biểu huynh." Võ Trinh đặt chén trà xuống rồi hỏi: "Vị hôn thê của huynh đã mất lâu rồi, sao đến giờ vẫn chưa tìm cho ta một vị biểu tẩu đây."
Bùi Quý Nhã: "Việc này thì ta không vội."
Võ Trinh: "Hay là biểu huynh có ý với ta ?"
Bùi Quý Nhã chưa từng gặp nữ tử như vậy ngoài Võ Trinh. Cô không có chút e ngại hay xấu hổ khi nói đến loại chuyện, thái độ vô cùng thoải mái, kể cả quá thẳng thắn đâm ra có chút hùng hổ dọa người thì cũng thể ghét cô được.
Bùi Quý Nhã mỉm cười: "Trinh nhận ra rồi ?"
Võ Trinh: "Bùi biểu huynh cũng không cố ý giấu nên đương nhiên ta có thể cảm nhận được."
Bùi Quý Nhã lặng nhìn cô một lúc rồi khẽ thở dài: "Thật ra ta đã có ý với muội từ lâu, muốn lấy muội, mấy năm trước ta đã gửi một lá thư cho cô phụ, hy vọng ông ấy thành toàn chuyện này nhưng cô phụ đã lịch sự từ chối ta, ông chỉ nói rằng muội không muốn gả đi. Vốn tưởng đời nay Trinh sẽ sống vô tư vô ưu, tự do tự tại, không ngờ lại có tin muội sẽ thành thân, bởi vậy ta thực sự không cam lòng..."
Võ Trinh lắng nghe và hiểu được ý của y, mặc dù Bùi Quý Nhã nói rất thâm tình như thể đã yêu thầm cô từ lâu nhưng Võ Trinh lại không hề thấy cảm động chút nào.
"Bùi biểu huynh, nếu chúng ta đã là huynh muội người thân nên ta nói thẳng nhé, thực ra huynh không yêu ta như huynh nói, nói cách khác thì tình yêu của huynh dành cho ta không phải tình cảm nam nữ." Võ Trinh nói chắc nịnh.
Bùi Quý Nhã ngạc nhiên: "Tại sao Trinh lại nghĩ như vậy, ta thật lòng với Trinh mà, chỉ là cứ nghĩ đến việc sau này Trinh thuộc về người khác, trái tim ta như nằm trong đống lửa."
Võ Trinh gõ gõ bàn, bỗng bật cười nói: "Biểu huynh có từng chú ý đến ánh mắt của Mai đại lang khi thấy ta với Mai đại lang ở lần trước không ?"
Bùi Quý Nhã đang không hiểu thì Võ Trinh nói tiếp: "Lần sau biểu huynh hãy để ý xem lang quân tương lai của ta nhìn ta bằng ánh mắt và biểu cảm như nào là tự khắc huynh sẽ hiểu. Ánh mắt của biểu huynh nhìn ta chưa bao giờ hiện lên cảm xúc xuất phát từ tận đáy lòng không thể che giấu được."
Bùi Quý Nhã không đồng tình, đã thế còn cảm thấy hơi tủi hờn: "Có phải Trinh có hơi độc đoán quá không. Muội không phải là ta thì sao biết được tình cảm của ta đối với muội không bằng Mai đại lang chứ ?"
Bùi Quý Nhã ngồi ngay ngắn, dung mạo tuấn tú quyến rũ khó tả, còn Võ Trinh thì thoải mái hơn, ngồi dựa vào ghế, một chân co một chân duỗi. Cô quan sát Bùi biểu huynh đang ung dung mỉm cười bèn nhớ lại một việc trong quá khứ: "Khi biểu huynh còn sống ở nhà ta là ta đã biết tính cách của biểu huynh khác với người bình thường rồi, cái gọi là đồ vật yêu thích của biểu huynh cũng khác với mọi người."
"Biểu huynh còn nhớ năm đó huynh có được một con ngựa con giống tốt, huynh cực kỳ yêu quý nó, tự tay bón rơm cỏ cho nó ăn mỗi ngày không ? Tính cách của con ngựa con đó kiêu ngạo, ngoại trừ Bùi biểu huynh ra thì không thèm để ý đến ai. Sau đó có một lần Bùi biểu huynh bị ốm mấy ngày, không thể đích thân cho ngựa con ăn nên ta đã thay biểu huynh cho nó ăn mấy ngày, ngựa con cũng thân thiết với ta hơn. Nhưng sau khi biểu huynh khỏi bệnh đã ra lệnh giết con ngựa con đó chỉ vì nó chấp nhận cho ta bón ăn."
"Ta biết biểu huynh vẫn luôn thích những thứ độc nhất vô nhị và cũng biết biểu huynh thích sưu tầm một số bảo vật." Võ Trinh gõ nhẹ lên tay vịn, phát ra tiếng cạch cạch, "Trong lòng biểu huynh thì tình yêu dành cho ngựa con cũng giống như tình yêu dành cho một cuốn sách hay một món đồ cổ. Ngay cả bây giờ khi huynh nói có ý với ta thì cũng không khác là bao, một 'tình yêu' cố chấp đặc biệt như vậy, biểu muội ta không chấp nhận được."
Tuy giọng nói của cô mang theo ý cười nhưng ánh mắt lại lạnh lùng, sắc bén như gai nhọn, thậm chí còn có chút nghi ngờ dò xét. Ngay cả Bùi Quý Nhã đang ngồi trước mặt cô lúc này cũng cảm thấy ngột ngạt, bởi vì sự áp bức của Võ Trinh quá mạnh khiến bất cứ ai ở trước mặt cô đều tự nhiên thấp đi một tấc*.
(Một tấc*: một inch.)
Bùi Quý Nhã im lặng một lúc rồi cười: "Trinh nói biểu huynh như vậy thật khiến biểu huynh đau lòng mà." Nếu đổi lại là tiểu lang quân thì cậu sẽ đau lòng đến tột cùng khi bị cô nói thẳng mặt như vậy, nào có thể bình tính suy xét mọi chuyện như Bùi biểu huynh chứ.
"Hôm nay ta đã nói rõ ràng rồi, chi bằng Bùi biểu huynh suy nghĩ xem, ta rời đi trước."
Võ Trinh chẳng nể tình gì mà nói: "Bùi biểu huynh nói bản thân đau lòng nhưng trong mắt thì không có một chút đau lòng nào, nhìn kỹ thì đang tính toán suy nghĩ."
Sau khi Võ Trinh rời đi thì Bùi Quý Nhã lại pha trà, y không để tâm đến những lời nói trước đó của Võ Trinh, mặc dù ngựa con đã chết dưới tay y lúc nhỏ nhưng y vẫn nhớ rõ lúc đó Võ Trinh rất thích con ngựa con đó, nhưng khi y muốn giết ngựa con thì Võ Trinh lại không có ngăn cản y, thậm chí còn đứng nhìn mỉm cười nữa và chỉ nói rằng đáng tiếc thật, sau đó thì đi chọn một con ngựa con mới.
Nói thật thì Võ Trinh cũng không khác y là bao, nói tình yêu của y không chân thực, vậy chẳng nhẽ tình yêu của Võ Trinh là thật sao ? Vốn dĩ bọn họ rất giống nhau, vậy nên Bùi Quý Nhã không tin Võ TRinh thực sự thích Mai đại lang.
"Phiền phức thật, chi bằng dứt khoát bắt muội ấy về cho nhanh." Đáng tiếc là đánh không lại cô. Bùi Quý Nhã phiền não suy nghĩ rồi vươn tay ra không trung vẽ vài đường, giống như đang tìm kiếm cái gì đó.
Võ Trinh không biết con ma ốm yếu Bùi biểu huynh kia cũng không phải người, đã thế còn đang chuẩn bị gây thêm rắc rối. Đã mấy ngày cô không gặp tiểu lang quân rồi, vừa nãy nói chuyện với Bùi Quý Nhã bỗng cô muốn đi gặp tiểu lang quân.
Hôm nay đáng lẽ cậu phải ở quan thự hình bộ nhưng khi Võ Trinh biến thành mèo Ly Hoa và trèo lên cành cây ngô đồng thì chỉ thấy cửa sổ đóng kín, tiểu lang quân không có ở bên trong.
Chẳng lẽ có việc phải ra ngoài sao ? Thỉnh thoảng cậu nhận được vụ án thì đều phải đi ra ngoài. Võ Trinh đặc biệt tới đây nhưng lại không thấy người nên có chút không vui, vốn định đi dạo một vòng rồi quay về nào ngờ lại nhìn thấy tỷ tỷ của mình.
Cũng không có gì ngạc nhiên khi thấy Võ hoàng hậu cả, thỉng thoảng nàng sẽ đi theo hoàng đế để cùng lên triều, giúp hoàng đế giải quyết một số chuyện. Tuy nhiên kỳ lạ là trong lòng nàng là một con mèo.
Võ Trinh vẫn luôn biết tâm bệnh của tỷ tỷ, bao nhiêu năm quà thì sự bài xích về mèo của nàng vẫn không vơi đi, nhưng hiện tại Võ Trinh thực sự nhìn thấy người tỷ tỷ luôn ghét mèo lại ôm một con mèo trắng ? Điều này quá bất thường, Võ Trinh tò mò bèn đi theo.
Nhận xét
Đăng nhận xét