Chương 28 : Áo cưới ~
Kể từ lần Võ Trinh biết tiểu lang quân muốn gặp mình, mỗi lần đến lượt Mai Trục Vũ nghỉ luân phiên thì cô đều hẹn cậu đi chơi. Việc nam nữ chưa thành thân đã đi chơi với nhau là chuyện không phù hợp với quy củ, nhưng Võ Trinh là người không thích tuân theo quy củ, còn Mai đại lang luôn tuân thủ quy củ cũng vứt hết đống đó sang một bên, cậu nhìn cô cười thôi đã loạn xà ngầu rồi, nào nỡ từ chối chứ.
Cứ như vậy nó đã trở thành một sự ăn ý, hai người không cần phải hẹn trước nữa, cứ đến ngày nghỉ của Mai Trục Vũ là hai người sẽ cùng nhau cưỡi ngựa đi chơi.
Mai Trục Vũ ở Trường An mới được một năm, còn nhiều nơi không biết đến, Võ Trinh lớn lên ở chốn này, nắm rõ nơi này trong lòng bàn tay, cô biết rõ nhà nào bán đồ ăn ngon hay chỗ nào có ca múa hay. Tuy nhiên với tính cách của Mai Trục Vũ thì cô sẽ không đưa cậu đến những nơi cô thường đến mà đưa cậu đến một số nơi yên bình và phong cảnh đẹp, chùa Lân Kinh là một trong số đó.
Những nơi này chả có gì vui cả, nhưng Võ Trinh lại phát hiện ra một thú vui khác, đó chính là các kiểu phản ứng của tiểu lang quân. Thực tế thì Võ Trinh cảm thấy vị hôn phu của mình rất kỳ lạ, bởi vì khi cô biến thành mèo bí mật đi gặp người ta và khi cô ở hình người đi gặp thì luôn được nhìn thấy hai Mai Trục Vũ hoàn toàn khác nhau. Buổi sáng tiểu lang quân vẫn ánh mắt lạnh lùng đó nhìn mèo ly hoa nhảy lên bệ cửa sổ, buổi chiều thì lại là ánh mắt rạng rỡ say đắm nhìn cô trên lưng ngựa.
Vì thế nên Võ Trinh luôn thích trêu chọc tiểu lang quân, muốn nhìn cậu lộ ra vẻ mặt nhẫn nhịn điều gì đó.
Hai người cùng nhau trở về từ chùa Lâm Kinh, lúc đến phủ Dự Quốc Công thì Võ Trinh nhìn thấy mấy chiếc xe ngựa dừng trước cửa phủ, mấy tên nô bộc đang chuyển đồ đạc vào trong nhà. Cô vừa nhìn chiếc lồng đèn lưu ly nhỏ treo ở góc xe đã biết người trong xe là ai.
"Bùi biểu huynh, sao huynh đến sớm thế, cũng không gửi thư để ta đi đón huynh." Võ Trinh xuống ngựa, mỉm cười đi đến gõ cửa xe ngựa.
Một gương mặt tuấn tú xuất hiện khi cửa xe mở ra từ bên trong, trên gương mặt đó hiện lên vẻ mệt mỏi, có lẽ là do đi đường dài. Y vừa nhìn thấy Võ Trinh dựa vào cửa xe thì lập tức mỉm cười, "Trinh vẫn xinh đẹp như cũ, không có gì thay đổi cả."
Võ Trinh: "Biểu huynh mau xuống xe, ngồi trong xe thoải mái hơn sao."
Vị Bùi biểu huynh này tên Bùi Quý Nhã, là cháu trai duy nhất của mẹ Võ Trinh, lớn hơn Võ Trinh vài tuổi, y có tướng mạo tuấn tú, tính cách ôn hòa, là một người lịch sự tao nhã. Bởi vì một vài lý do nên y đã sống ở phủ Dự Quốc Công hai năm khi còn nhỏ, bởi vậy nên khá thân thiết với Võ Trinh. Sức khỏe của y luôn kém và đang nghỉ dưỡng ở Côn Châu, lần này nghe tin biểu muội sắp thành thân nên đã ngàn dặm xa xôi đến chúc mừng cô. Bùi Quý Nhã bước xuống xe, dáng người y cao ráo, mặc trường bào tay rộng, y khác với các lang quân ngày nay thích mặc y phục Hồ tay ngắn ở Trường An, nhưng như vậy trông y giống quý tử phong lưu như Vương Tạ ngày xưa.
Nhà họ Bùi cũng là một gia tộc cao quý ở triều đại trước, hiện đã di dời về phía nam, dù trải qua nhiều sự thay đổi của triều đại nhưng con cái của họ vẫn được dạy dỗ theo lễ nghi cũ.
Vị biểu huynh này của Võ Trinh cũng là một công tử thanh tao nổi tiếng ở Côn Châu. Nay y cất công đến chúc mừng, đã mấy năm không gặp cũng như gặp riêng nên đương nhiên Võ Trinh rất cảm động, cô mời y xuống xe và giới thiệu Mai Trục Vũ đang đứng bên cạnh.
"Đây là biểu huynh của ta, Bùi Quý Nhã, nhà họ Bùi ở Côn Châu."
"Đây là Mai Trục Vũ, Mai đại lang, là vị hôn phu của ta."
Bùi Quý Nhã nghe Võ Trinh giới thiệu xong thì mới quay sang nhìn Mai Trục Vũ, Mai Trục Vũ thấy ánh mắt kia thì lông mày hơi nhíu lại. Nam nhân này mang cho cậu một cảm giác không mấy thiện lành, mặc dù nam nhân giấu rất kĩ nhưng Mai Trục Vũ vẫn tinh tế nhận ra vị biểu huynh này không thích cậu.
Hơn nữa...vừa rồi Mai Trục Vũ còn chú ý đến ánh mắt nhìn chằm chằm của Bùi Qúy Nhã dành cho Võ Trinh, ánh mắt đó cũng khiến cậu cảm thấy khó chịu.
Bùi Quý Nhã mỉm cười chào Mai Trục Vũ, giọng nói nhẹ nhàng thân thiện, không có gì bất thường cả, trong trốc lát Mai Trục Vũ tự hỏi phải chăng do bản thân nghĩ nhiều. Cậu có chút thất thần nhưng cũng chào lại Bùi Quý Nhã, chỉ là gương mặt của cậu lúc đó so với gương mặt tươi cười của Bùi Quý Nhã thì không thân thiện lắm.
Sau đó Bùi Quý Nhã đã ghé vào tai Võ Trinh vô tội thì thầm: "Hình như Mai đại lang không thích vị biểu huynh là ta này cho lắm. Chã nhẽ ta thất lễ rồi ?"
Có vẻ như Võ Trinh không chú ý đến bầu không khí kỳ lạ giữa bọn họ, cô hơi nghiêng đầu nhìn Mai Trục Vũ, giọng nói nuông chiều trêu chọc: "Chắc là lang quân thấy ta với biểu huynh thân mật quá nên mới không vui."
Lời vừa cất thì vẻ mặt của Bùi Quý Nhã cứng lại, còn Mai Trục Vũ thì mím môi xấu hổ. Cậu lại liếc nhìn Bùi Quý Nhã, tự kiểm điểm trong lòng liệu có phải do bản thân ghen nên mới cảm thấy vị biểu huynh này hơi xấu xa hay không.
Bùi Quý Nhã sẽ sống ở phủ Dự Quốc Công trong khoảng thời gian này, y với Võ Trinh là biểu huynh muội, còn Mai Trục Vũ vẫn là người ngoài, không tiện ở lại lâu nên cậu đã nhanh chóng rời đi.
Cậu cưỡi ngựa đến ngã rẽ thì không chịu được nữa mà quay đầu nhìn, tình cờ Bùi Quý Nhã cũng quay lại nhìn cậu, y mỉm cười khiêu khích rồi vươn tay kéo Võ Trinh lại gần, cúi đầu nói chuyện với cô, nhìn từ xa trông hai người như đang dựa vào nhau.
Cứ thế Mai Trục Vũ dừng ngựa, đứng im ở đó một lúc lâu, cho đến khi nhìn bọn họ bước vào nhà thì mới đập nhẹ vào bụng ngựa và rời đi.
Ánh mắt gai góc kia cũng biến mất, Bùi Quý Nhã nhếch môi. Đúng là một lang quân nhạy cảm mà, y chỉ là không kìm được mà để lộ ý nghĩ xấu xa của mình, vậy mà suýt thì bị bắt.
"Biểu huynh vẫn ở phía viện kia, trước đó nhận được thư của huynh nên đã sai người dọn dẹp xong rồi, mai cha ta sẽ về, biểu huynh nghỉ ngơi đi." Võ Trinh với tư cách chủ nhà đích thân đưa y đến phòng cho khách. Cô thấy Bùi Quý Nhã che miệng ho khan bèn hỏi: "Sao vậy, chả nhẽ đi đường vất vả nên sức khỏe lại yếu đi sao ?"
Sắc mặt của Bùi Quý Nhã có chút tái nhợt, khó chịu ho hai cái: "Không sao, cổ họng hơi khó chịu tí thôi, vài ngày nữa sẽ ổn." Tuy trên mặt y là nụ cười nhưng trong lòng lại tức giận. Nói trắng ra tất cả là tại tên Mai Trục Vũ kia, nếu không phải trước đó tên Mai Trục Vũ này giết chết một trong những phân thân của y thì linh hồn của y cũng không bị tổn hại nhiều đến vậy, ngay cả cơ thể này cũng chịu không nổi. Và cả mấy con hung khuyển nữa, còn chưa kịp thả bọn chúng thì đã bị giết chết rồi, quá đáng tiếc.
Đã mấy năm rồi Bùi Quý Nhã chưa đến Trường An, Võ Trinh cũng không thể để y một mình, cộng thêm Dự Quốc Công về phủ đã căn dặn cẩn thận, cô buộc phải ở trong nhà tiếp khách.
Ở trong nhà hai ngày thôi cô đã chán rồi. Hôm nay có hơn chục thiếu niên đến phủ yêu cầu cô cho xem áo cưới. Ở đây có một phong tục là sau khi may xong áo cưới thì khuê mật của nữ tử xuất giá sẽ gửi những lời chúc tốt đẹp và thêu những bông hoa lên áo cưới. Gia đình nghèo thì sẽ cắt hoa từ giấy hoặc vải rồi để bạn của tân nương khâu bông hoa lên váy, còn những hộ gia đình giàu có thì dùng vàng, bạc, mã não, ngọc bích mài thành hình bông hoa hoặc dùng ngọc trai tạo thành bông hoa nhỏ rồi khâu lên y phục.
Ngoài Liễu Thái Chân thì trong số khuê mật của Võ Trinh chỉ có hai nương tử được cho là khá thân thiết với cô, đó là Tôn nương tử và Tạ nương tử. Hai người họ thường chơi chung với nhóm Thôi Cửu Mai Tứ, Tôn nương tử hào phóng, Tạ nương tử có hơi dè dặt nhưng rất gan dạ, nếu không thì nàng cũng không thể chơi chung với nhóm người đó được. Lần này tất nhiên hai người họ cũng đến, còn cất công chuẩn bị hai đóa hoa vàng để khâu lên y phục.
Vốn dĩ việc này là do khuê mật thực hiện nhưng rồi nhóm thiếu niên Thôi Cửu kia đến góp vui, ồn ào hét cũng muốn thêu hoa lên áo cưới của Võ Trinh. Võ Trinh chịu không nổi bọn nhóc này bèn xua xua tay ý chỉ bọn nhóc muốn làm gì thì làm. Nhóm thiếu niên đạt được ý muốn thì reo hò, bọn nhóc mang áo cưới của Võ Trinh sang một bên rồi nhiệt tình chọn ra bông hoa muốn thêu lên.
Tiếp đó là mấy người giữ váy, cầm kim chỉ lên rồi khâu hoa xiên xiên vẹo vẹo. Võ Trinh nhìn đám nhóc con đang cầm kim chỉ kia, trong đó có một lang quân cao lớn với đôi chân dài cùng cơ bắp rắn chắc, cô cảm thấy chiếc áo cưới của mình sắp hỏng đến nơi rồi. Võ Trinh ra ngoài đi dạo một vòng, lúc quay lại thì trong phòng đã biến thành một mớ hỗn loạn, Tôn nương tử chống nạnh hét lớn: "Mỗi người chỉ được khâu một bông thôi, các ngươi đang làm cái gì vậy hả."
"Đúng đấy ! Làm cái gì vậy, thừa hết chỉ rồi !"
"Ta có quan hệ tốt với Trinh tỷ, khâu thêm một bông có làm sao đâu !"
"Mắc cái gì chứ, ngươi khâu hai bông, ta cũng khâu hai bông !"
Võ Trinh liếc nhìn chiếc áo cưới mà đám nhóc đang kéo giật, lạnh nhạt nói: "Các người còn khâu thêm là ta không thể mặc nổi chiếc áo cưới này đâu đấy." Một tiếng leng keng vang lên, chân váy sắp rớt ra rồi.
Tạ nương tử nhẹ nhàng nói: "Được rồi, ta sẽ cắt hết những mũi khâu thừa." Nàng vừa nói vừa cầm kéo cắt từng mảnh một, mỗi lần cắt thì lại có lang quân đau khổ kêu lên.
Võ Trinh mỉm cười nhìn bọn nhóc náo loạn, đến khi tiếng trống đóng cổng vang lên thì cô mới đuổi hết cái lũ gây rối này về nhà. Đêm đến Liễu Thái Chân bất ngờ xuất hiện trong phòng của Võ Trinh, nàng lấy ra bông hoa vàng nặng trĩu rồi lặng lẽ khâu nó lên áo cưới của Võ Trinh, khâu xong thì lặng lẽ rời đi. Hôm sau Võ Trinh tỉnh dậy thì nhìn thấy, cô lập tức đoán ra ai làm. Cô cầm chiếc áo cưới nặng trịnh lên, rất muốn xé hết những bông hoa lộn xộn này nhưng sau khi suy nghĩ thì lại không làm nữa.
Nếu thực sự làm vậy, có khi bọn nhóc kia sẽ khóc mất.
Chiếc áo cưới đặt trong phòng đang nhắc nhở cô rằng hôn lễ đang đến rồi. Tuy nhiên Võ Trinh không giống những nương tử đang chờ gả đi, cô chẳng thấy e lệ hay lo lắng nào, cô vẫn như mọi khi thỉnh thoảng sẽ biến thành mèo đến quan thự hình bộ nhìn Mai Trục Vũ, chỉ là cô không thể đi chơi với cậu được nữa, vì Dự Quốc Công đã ở nhà và luôn theo dõi sát sao cô.
Võ Trinh hết cách, chỉ đành đi dạo quanh phủ cùng với vị biểu huynh.
"Trinh, hôn lễ sắp đến rồi mà sao ta thấy muội không vui vẻ tí nào vậy, chả nhẽ muội không hài lòng với mối hôn sự này ?" Bùi Quý Nhã lo lắng nhìn cô, "Trước đây ta không biết gì, hai ngày nay ta nghe nói cô phụ* ép muội đồng ý mối hôn sự này, biểu huynh có chút lo lắng cho muội. Nếu như muội thực sự không muốn, biểu huynh sẽ nghĩ cách cho muội."
(*Cô phụ: chú)
Võ Trinh nhìn y rồi bật cười, lắc chén rượu trong tay, "Biểu huynh nghe chuyện cười này ở đâu thế. Nếu như vậy thì ta đã gả đi từ mấy năm trước rồi, sao lại phải đợi đến bây giờ chứ. Tiểu lang quân của ta rất thú vị, ta thật lòng muốn gả cho cậu ấy, không có cái gì mà không muốn cả."
Cô nói xong thì thờ ơ đặt chén rượu xuống, "Rượu này chả có vị gì cả, ta không thích."
Sau khi Võ Trinh rời đi thì nụ cười trên mặt Bùi Quý Nhã nhạt dần, y đạt vỡ chén rượu trong tay, Bùi Quý Nhã bình tĩnh lại suy nghĩ một lúc, bỗng giơ ngón tay trắng lên không trung, từ trong không trung lôi ra một đống bóng đen.
"Chỉ còn bảy ngày nữa là đến lễ thành thân, cướp đồ của ta dễ dàng như vậy, không có chuyện đó đâu."
"Đi đi."
Nhận xét
Đăng nhận xét