Chương 26 : Mai Tứ: Sợ hãi.
Liễu Thái Chân đặt tay lên bức tranh để cảm nhận, sau đó rút tay ra rồi nói: "Võ Trinh, ngươi cảm nhận được chứ ?"
Võ Trinh gật đầu: "Cảm nhận được, rõ ràng thứ này rất mơ hồ nhưng lại quá mức 'sạch sẽ', dù cho có vài phần yêu tà quỷ dị nhưng rất yếu." Cô ngẩng đầu nhìn bọn Lăng Tiêu, "Làm sao hai ngươi bắt được thứ này vậy ?"
Chu nương tử, người vạm vỡ và mũm mĩm hơn các nương tử bình thường nói: "Lúc đó chúng ta nhìn thấy thứ này đang cưỡi mây đen tiến về phía hoàng cung nên đã ngăn chúng lại. Lúc đó bọn ta còn tưởng là ác quỷ nhưng lại không có tà khí, lang quân nói rằng chàng ấy ngửi thấy mùi mực trên người chúng, phỏng đoán có lẽ bọn chúng là quỷ mực, nên bọn ta đã dùng một cuộn bùa bắt chúng lại."
Lăng Tiêu gật đầu nói thêm: "Chính là như vậy, thứ này sau khi bị bắt thì biến thành một bức tranh ác quỷ. Nhưng hai ngày nay bọn ta đã cẩn thận nghiên cứu rồi, cảm thấy hình như không phải quỷ mực nên mang nó đến Nhạn lầu nhờ hai vị xem xét."
Thứ Võ Trinh chú ý đến không phải thứ này mà là.... "Đi về phía hoàng cung ?"
"Đúng vậy, Miêu Công cảm thấy có gì không ốn sao ?"
Võ Trinh tự dưng nhớ đến cây sơn trà trắng của tiểu công chúa, tuy sơn trà trắng không nói nhưng sở dĩ y thành như vậy, hiển nhiên đã trải qua một trận chiến khốc liệt. Trước đó Võ Trinh nghĩ rằng có thứ gì đó đã xâm nhập vào cung điện mà không gây hề gây chú ý, ngay cả khi đích thân cô đến cũng không cảm nhận được bất kì linh khí ma quỷ nào đang lảng vảng xung quanh.
Cô đột nhiên cuộn bức tranh lại rồi nói: "Cho ta mượn thứ này, ta đi tìm Mai Tứ hỏi xem có phải là bức tranh nó vẽ hay không." Mỗi lần Mai Tứ vẽ một bức tranh mới đều sẽ mang đến chỗ cô để cô thưởng thức, Võ Trinh xem rất nhiều rồi nên gần như chắc chắn bức tranh trong tay mình là do Mai Tứ vẽ. Vậy tại sao Mai Tứ lại vẽ được thứ có tà khí này ?
Mai Tứ, người được Võ Trinh nhớ đến hiện đang ở trong Thành Yêu, nhưng 'Mai Tứ' lúc này không còn là Mai Tứ của trước kia nữa. Thân thể nhóc đã bị yêu linh chiếm giữ, linh hồn tạm thời hôn mê và bị nhót vào một góc nào đó trong cơ thể.
Yêu linh chiếm giữ cơ thể Mai Tứ đang chạy trốn một nam nhân, người đã bắt nó rồi cắt nó thành hai mảnh và nhốt vào trong một chiếc bút cùng cuộn giấy được chế tạo đặc biệt. Nam nhân này nhìn như một người ốm yếu bình thường, nhưng thủ đoạn của hắn rất kỳ lạ, vốn dĩ nó đang sống tốt ở Dương Châu nhưng lại bị nam nhân đó biến thành thứ kia rồi mang đến nơi này. Thực sự ấm ức khi bị con người ép sử dụng sức mạnh của chính bản thân.
Nó chưa từng đến thành Trường An, không quen với nơi đất khách quê người, nhưng nó có thể cảm nhận được nơi này đầy rẫy yêu quái. Nếu trốn ở đây thì có lẽ nam nhân đấy sẽ không tìm thấy được nó trong khoảng thời gian ngắn, nó ẩn náu ở đây một thời gian rồi đợi thời cơ chín muồi sẽ rời khỏi và quay về Dương Châu.
Yêu linh tính toán kỹ càng xong thì tìm quanh khắp chốn Thành Yêu xem có chỗ nào phù hợp để dưỡng thương hay không. Yêu linh của nó đã bị tên nhóc này dùng gần hết cho việc vẽ vời, tên nhóc còn đốt cháy cây bút cùng cuộn giấy đang nhốt nó. Dù gián tiếp giải thoát nó nhưng cũng làm tổn hại đến nguyên khí nên nó cần phải nghỉ ngơi cho tốt.
Sau khi đi một vòng thì yêu linh đã chọn trúng một tòa lầu có hình dáng giống một con nhạn đang dang rộng đôi cánh trong Thành Yêu, đó cũng chính là Nhạn lầu. Người huynh đệ ngoại lai* này lẻn vào Thành Yêu nên không hề biết quy luật ở đây, lại càng không biết ở Nhạn lầu có hai vị yêu không nên động vào. Nó chỉ là phát hiện nơi này rất tốt, có lợi cho vết thương của nó nên đã lẻn vào Nhạn lầu mà không do dự.
Võ Trinh đã rời đi, Lăng Tiêu cùng Chu nương tử cũng về nhà rồi, ở Nhạn lầu chỉ còn mỗi Liễu Thái Chân. Là đứa con của người và yêu, nàng có một số khuyết khiểm về thể chất, cách một khoảng thời gian thì phải ngâm mình trong nước, lí do là vì mẹ nàng là một Xà Yêu sống dưới nước, đối với Liễu Thái Chân thì việc ngâm mình trong nước càng khiến nàng thoái mái hơn.
Ở đại sảng của Nhạn lầu có một hồ nước lớn, nước trong hồ luôn ấm nóng và hơi nước mờ mịt, Liễu Thái Chân thường sẽ biến về hình dạng ban đầu rồi ngâm mình trong hồ nước này, lần này cô cũng biến thành rắn và lặng lẽ chìm xuống đáy ngâm nước.
Nhạn lầu rất yên ắng, nơi này luôn yên ắng như vậy. Bỗng nhiên Liễu Thái Chân cảm nhận được một luồng khí lạ trà trộn vào Nhạn lầu. Đây là địa bàn của nàng, cho dù có người lẻn vào một cách cẩn nhận nhưng vẫn bị nàng phát hiện ngay lập tức. Liễu Thái Chân không vội vàng lao ra mà tiếp tục ở trong hồ nước, chờ kẻ xâm nhập đến gần. Đã rất lâu rồi mới có yêu quái dám lẻn vào Nhạn lầu, tên này dám lẻn vào đây như vậy một là gan lớn, hai là bị ngu.
Yêu linh lẻn vào Nhạn lầu kia đang vui mừng khôn xiết khi phát hiện không có ai ở đây, nếu đã không có người thì nó không khách khí nữa. Tòa lầu được trang trí lộng lẫy, ở trung tâm còn có một hồ nước lớn đầy sương bay lượn lờ, một cây cầu dài bắc qua hồ dẫn đến sân sau, hai bên trái và phải của tòa lầu có hai cầu thang xoắn ốc.
Bởi vì lúc này nó đang chiếm giữ cơ thể của một con người bình thường, hơn nữa nguyên khí bị tổn hại nghiêm trọng, các giác quan của yêu linh không còn nhạy bén nữa, nó đang đi trên cây cầu dài mà không để ý đến một đôi mắt xanh biếc đang nhìn nó từ dưới đáy hồ.
Đó là Mai Tứ mà ? Liễu Thái Chân vừa chậm rãi bơi dưới nước vừa quan sát người phía trên. Nàng từng gặp Mai Tứ, nàng cũng quen biết nhóm người thường đi chơi cùng Võ Trinh, hết cách rồi, cứ mỗi khi nhìn thấy nhóm thiếu nữ của nàng là đám thiếu niên tuổi ăn tuổi lớn này lại chạy đến cãi nhau, lần nào cũng vậy nên nàng quen rồi.
Tuy nhiên tên Mai Tứ này có gì đó không ổn lắm. Vừa mới đây thôi, Võ Trinh rời đi cùng bức tranh được cho là Mai Tứ vẽ, kết quả cậu nhóc lại đột ngột xuất hiện ở đây, sao người bình thường có thể vào Thành Yêu được, lại còn đi vào được cả Nhạn lầu chứ ?
Yêu linh đi đến giữa cầu rồi mới nhận ra có thứ gì đó, nhưng đã quá muộn để nhận ra có gì đó không ổn ở đây rồi. Nó muốn chạy nhưng chạy không nổi, một con rắn khổng lồ bất ngờ nhảy lên khỏi mặt nước và ngoạm lấy nó, kéo nó xuống nước. Tình huống xảy ra quá đột ngột khiến yêu linh cứ thế rơi xuống nước, vừa rơi xuống thì cơ thể nó co giật rồi phun ra một lượng mực lớn.
Vốn dĩ yêu linh này là một bức tranh thủy mặc biến đổi thất thường, điều nó sợ nhất chính là bị ướt. Liễu Thái Chân dùng đuôi quấn quanh người 'Mai Tứ' rồi hất nhóc thật mạnh, 'Mai Tứ' lập tức phun ra một lượng mực lớn, nàng thấy cũng tương đối, bèn đưa đầu tới trước mặt 'Mai Tứ' rồi há miệng cắn lên cổ nhóc. Lần này không thấy có máu, hơn nữa khi Liễu Thái Chân nhấc đầu rắn ra thì một khối mực đen vặn vẹo được bao quanh bởi lớp khói tím bị đẩy ra khỏi cơ thể của 'Mai Tứ'.
Yêu linh thấy tình hình không ổn, muốn chạy trốn nhưng Liễu Thái Chân đã lập tức há miệng hút thẳng yêu linh vào bụng. Cơ thể của rắn khổng lồ phồng lên một khối, mới đầu nó còn dãy dụa hai lần nhưng đã nhanh chóng im lặng, chỗ phồng lên cũng trở về trạng thái bình thường.
Liễu Thái Chân vẫy đuôi ném đống mực đen do 'Mai Tứ' nôn ra khỏi hồ nước, nàng không muốn loại yêu mực này làm vấy bẩn hồ nước của nàng.
Mai Tứ khó khăn tỉnh dậy, sau khi yêu linh ra khỏi cơ thể nhóc thì tâm trí của nhóc cũng tỉnh táo hơn. Tuy nhiên nhóc không nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra sau khi bị nhập, vì vậy vừa mới mở mắt đã phát hiện bản thân đang ở dưới nước, Mai Tứ bị dọa sợ, lập tức bám chặt vào tảng đá bên cạnh.
Tảng đá trơn này có màu trắng, nhìn hơi lạ, trên đó còn có hoa văn. Mai tứ nhìn 'tảng đá' mình đang ôm chặt, dần dần nhận ra tảng đá trắng này rất dài, đã thế còn biết chuyển động.
Mai Tứ nhận ra bản thân đang ôm một con rắn khổng lồ dưới nước nhưng lại bình tĩnh vô cùng. Nhóc nghĩ có lẽ mình đang nằm mơ, nếu không thì mọi thứ ở trước mặt không thể giải thích nổi. Đầu của con rắn to đến đáng sợ, nó đang lạnh lùng nhìn chằm chằm nhóc. Mai Tứ đối mặt với con rắn, đột nhiên lông tơ của nhóc dựng hết lên, cảm giác đó đang nói với nhóc rằng đây không phải một giấc mơ.
Mai Tứ mạnh mẽ vươn tay chạm vào chiếc vảy trên đầu rắn, muốn xác minh suy đoán của mình. Còn Liễu Thái Chân thì cảm thấy Mai Tứ muốn chết sau khi bị nhóc chạm vào mặt. Nàng mở rộng miệng rắn, muốn cho tên nhóc kia biết thế nào là trời cao đất dày, ai ngờ nàng chưa kịp làm gì thì hai mắt của Mai Tứ đã nhắm chặt rồi ngã xuống đáy hồ.
Liễu Thái Chân nhìn đống bong bóng nổi trên mặt nước bèn nghĩ đến cô bạn thân Võ Trinh, nếu cứ để Mai Tứ chết như này thì sẽ khó giải thích với Võ Trinh.
Liễu Thái Chân hết cách, đành phải biến về hình người rồi bơi xuống đáy hồ kéo Mai Tứ lên. Hai người ngoi lên mặt nước, Liễu Thái Chân ném Mai Tứ đến mép hồ rồi chỉnh lại mái tóc vừa bị Mai tứ đang trong cơn choáng váng đã làm rối.
Mai Tứ bừng tỉnh với hai mắt mở to, nếu vừa nãy việc nhìn thấy một con rắn khổng lồ không phải là mơ thì việc bản thân nhìn thấy Liễu Thái Chân khỏa thân ngay lúc này chắc chắc là mơ rồi. Nếu không thì cảnh tượng này còn khó giải thích hơn con rắn khổng lồ vừa nãy !
Mai tứ muốn điên rồi, tại sao mỗi lần nhóc mở mắt ra lại nhìn thấy những thứ ngoài sức tưởng tượng vậy ! Gương mặt ngơ ngác của Mai Tứ nhìn thiếu nữ đang lộ nửa người trong nước, bờ vai trắng nõn cùng mái tóc đen dài dính lên phần lưng, kèm thêm gương mặt lặng tanh kia.....AH! Tại sao lại là Liễu Thái Chân chứ ! Đó chính là kẻ thù không đội trời chung của Trinh tỷ đó ! Tại sao nàng ta lại ở đây ! Điều quan trọng nhất là tại sao nàng ta lại khỏa thân chứ !
Trái tim của Mai Tứ sắp sụp đổ rồi, nhóc chưa bao giờ gặp phải loại chuyện kinh hãi như này trong đời. Mai Tứ sợ sệt ho khan, Liễu Thái Chân hơi kinh ngạc khi thấy Mai Tứ đã tỉnh. Sao một người bình thường lại có thể tỉnh dậy nhanh đến vậy, vừa nãy cũng thế, bị yêu linh chiếm giữ cơ thể nhưng Mai Tứ đã nhanh chóng tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, dù có nhìn thấy cũng không sao, đoạn ký ức này không thể giữ lại. Liễu Thái Chân nghĩ đến đó xong bèn lạnh lùng lại gần Mai Tứ.
Mai Tứ nhìn Liễu Thái Chân đang lại gần, đã thế nhóc còn nhìn rõ....thứ ở trước ngực, toàn thân nhóc run rẩy lùi về phía sau, hai tay che ngực, mắt thì hoảng loạn.
"Ngươi, ngươi muốn làm gì ta, ngươi đừng qua đây ! Không được qua đây, tránh xa ta ra !"
Liễu Thái Chân: Làm cái trò gì vậy, ngươi là con gái nhà lành đang bị ức hiếp đấy hả ?
Liễu Thái Chân im lặng, chân trần đi đến mép hồ rồi đứng thẳng lên, vươn tay tóm lấy Mai Tứ, hung hắn đẩy nhóc xuống đất.
Mai Tứ vùng vẫy loạn xạ nhưng không dám chạm vào người nàng, chỉ có thể cào lên mặt sàn, nhóc muốn khóc lắm rồi: "Ngươi thả ta ra, ta sẽ không phản bội Trinh tỷ và các huynh đệ của ta đâu ! Chúng ta ở phe đối lập, cho dù ngươi có cưỡng ép ta thì ta cũng không đứng về phía ngươi đâu !"
Liễu Thái Chân: Không biết thanh niên ngày nay đang nghĩ cái gì nữa.
Nàng lười để ý đến sự vùng vẫy của tên cùi bắp này, nhanh chóng nhéo cằm Mai Tứ để nhóc nhìn thẳng vào mắt mình rồi ấn vào trán nhóc. Một luồng sáng lóe lên dưới lòng bàn tay nàng, cuối cùng Mai Tứ cũng ngất đi.
Liễu Thái Chân xóa trí nhớ xong thì mặc kệ Mai Tứ, ném nhóc xuống hồ nước, còn bản thân thì đi thay y phục.
Nhận xét
Đăng nhận xét