Chương 25 : Liễu Ngự Sử ~

Võ Trinh nhìn bộ dạng giả vờ ngầu nhưng lại không dám rụt tay lại của tiểu lang quân, trong lòng cảm thấy cực kỳ thú vị bèn cố ý sờ tới sờ lui rồi mới buông tay. Cô vừa buông thì Mai Trục Vũ lập tức giấu tay vào trong tay áo, cậu vẫn chưa quen với việc tiếp xúc da thịt thân mật với người khác lắm. Nếu người khác đứng quá gần thì cậu sẽ sinh ra cảm giác cự quyệt nhưng nếu là Võ Trinh thì cảm giác không giống, cậu không thấy bài xích mà trái tim còn đập cực kỳ nhanh, khiến cậu mất bình tĩnh.

"Sắp đến giờ tan làm của cậu rồi, sao nào, bây giờ cậu sẽ về nhà sao ?" Võ Trinh hỏi.

Mai Trục Vũ lắc đầu: "Không, ta phải về quan thự trước." Cậu có chút buồn bực vì những lời nói trong vô thức vừa rồi với Võ Trinh, muốn cứu vãn tình hình, "Nếu nàng có việc quan trọng thì mau đi làm đi, ta về hình bộ." Mai Trục Vũ nói xong thì dắt ngựa rời đi.

Nhưng đến khi cậu quay lại thì thấy Võ Trinh vẫn đang đứng ở đó.

"Ta cũng không có việc quan trọng gì, ta đi cùng cậu nhé, tiễn cậu đến cửa cung." Võ Trinh trèo lên ngựa, sờ lớp lông bóng mượt của nó rồi cười nhẹ: "Không phải vừa nãy cậu nói đã lâu rồi chưa gặp nhau sao ?" Da mặt của tiểu lang quân mỏng thật đó, đến việc nói muốn gặp cô cũng không dám.

Mai Trục Vũ lặng lẽ trèo lên ngựa. Hai con ngựa chậm rãi bước đi song song, hai người cưỡi ngựa cách nhau một sải tay, cũng không thúc ngựa chạy mà chỉ chậm rì rì lắc lư tiến về phía trước.

Võ Trinh kéo dây cương khiến hai con ngựa tiến gần nhau hơn, cô nghiêng đầu hỏi Mai Trục Vũ: "Uống rượu như nào rồi ?"

Mai Trục Vũ nói: "Mỗi ngày tan làm về đều luyện tập." Thế nên tối nào cũng say tí bỉ.

Võ Trinh có chút dở khóc dở cười khi có thể tưởng tượng được tình huống xảy ra lúc đó, cô thực sự không biết phải nói như nào với cậu. "Lang quân, uống rượu là chuyện vui, uống rượu chỉ thú vị khi thực sự nếm được vị ngon của nó. Nếu ngày nào cậu cũng ép bản thân uống nhiều rượu, mà không cảm nhận được hương vị tuyệt vời trong đó thì thà đừng uống còn hơn."

"Nếu cậu không thích uống thì không cần luyện tập tửu lượng làm gì cả, ta sẽ có cách để cậu không phải uống quá nhiều trong hôn lễ, những lúc khác cũng không cần phải uống. Chỗ rượu còn lại cứ cất ở đó, sau này ta sẽ uống."

Mai Trục Vũ lắng nghe Võ Trinh nói, thấy cô có vẻ không vui thì hoảng loạn, cậu siết chặt dây cương khiến con ngựa ngẩng đầu lên rồi dừng lại.

"Ta....sẽ không lãng phí rượu của nàng nữa, chỉ là ta chưa quen với mùi vị đó.... Nếu vậy thì chỗ rượu đó để dành cho nàng, ta sẽ tự mình chuẩn bị vài hũ, uống nhiều rồi ta sẽ thích thôi, thật đó."

Võ Trinh dừng ngựa, an ủi tiểu lang quân đang nóng lòng muốn giải thích: "Ta không nói cậu lãng phí rượu của ta, ta chỉ không muốn cậu miễn cưỡng bản thân mình thôi. Dù sao ta là kiểu người như vậy, chưa bao giờ ép bản thân làm việc mình không thích, lang quân cũng không được ép bản thân đâu đó, cứ sống theo ý mình có phải tốt hơn không."

Mai Trục Vũ nhìn cô rồi nói: "Ta đang làm theo ý mình." Trong tim có người, việc gì cũng muốn làm theo.

Võ Trinh hết cách với cậu, "Được rồi, vậy cậu đừng uống nhiều quá, cứ từ từ mà uống. Về sau ta uống cùng cậu, không chừng hai người uống sẽ có hương vị hơn."

"Được." Mai Trục Vũ đồng ý, trong lòng bắt đầu chờ mong.

Ngựa của cả hai chậm rãi đi tới cửa cung, bây giờ cũng là lúc quan chức tan làm rồi, mọi người đang lần lượt đi ra. Hai người vừa định cáo từ thì có một người bước ra từ bên trong.

Người đàn ông trung niên kia lưng thẳng tắp, sắc mặt nghiêm nghị, hàng lông mày đã nhuộm bạc nhướng lên trên, vài sợi thì rũ xuống hai bên thái dương, khóe miệng hạ xuống, dáng vẻ rất khó để hòa hợp.

Võ Trinh biết người này, ông là Liễu Ngự Sử, cha của Liễu Thái Chân Xà Công - bạn cộng sự của cô. Liễu Ngự Sử là người cương trực công chính bảo thủ, thứ ông ghét nhất trên đời chính là Võ Trinh, thứ con cháu quý tộc ăn chơi trác táng, chả làm gì được cho đời lại còn thích dạy hư người khác. Vì vậy mỗi khi nhìn thấy Võ Trinh, vị Liễu Ngự Sử này sẽ hất râu trừng mắt giống như nhạc phụ nhìn thằng con rể mà mình không hề hài lòng tí nào. 

Đương nhiên Võ Trinh có lý do để nghi ngờ Liễu Ngự Sử không thích mình, là vì ông hiểu lầm giữa cô và Liễu Thái Chân có mâu thuẫn. Sự hiểu lầm lúc còn nhỏ đó đến hiện tại vẫn chưa có hồi kết, Võ Trinh cũng bất lực dở khóc dở cười. Nếu một ngày nào đó Liễu Ngự Sử biết được cô và cô con gái rượu Liễu Thái Chân của ông thực sự là bạn thân của nhau, có khi bị dọa sợ mất.

Nói đến đây thì còn một chuyện thú vị khác. Hai năm trước ở Trường An vẫn chưa có nhiều nữ tử thích mặc áo choàng cổ tròn của nam tử, 'Phong cách lệch lạc' này bắt nguồn từ Võ Trinh, kể từ khi cô mặc áo choàng cổ tròn của nam đi rêu rao khắp nơi thì ngày càng có nhiều nương tử làm theo. Sau đó ngay cả phi tần, công chúa trong cung cũng thỉnh thoảng mặc áo choàng cổ tròn đó đi dạo chơi, Liễu Ngự Sử chịu không nổi chuyện này, ông to tiếng khiển trách trên triều khiến hoàng đế đau đầu không thôi. 

Thực tế thì hoàng đế thích hậu cung của mình ăn mặc nhiều phong cách hoa văn khác nhau, trông rất thú vị, đương nhiên hoàng đế sẽ không dám nói như thế, nếu thực sự nói ra thì chắc ông xong đời với Liễu Ngự Sử. 

Khi Võ Trinh vào cung để thưởng thức khúc nhạc mới, hoàng đế đã kể khổ với cô, Võ Trinh cũng có ý xấu, hôm đó cô đã tặng một bộ áo choàng cổ tròn nam đẹp đẽ cho Liễu Thái Chân bạn cộng sự của mình. Hai người là bạn bè bao năm nay, đương nhiên Liễu Thái Chân biết cái ý đồ xấu xa đó của Võ Trinh rồi. Liễu Thái Chân mặc luôn bộ đồ đó, đến khi Liễu Ngự Sử về nhà thì nàng cười hỏi ông: "Ai cũng nói con mặc như này rất đẹp, cha thấy sao ạ ?"

Liễu Ngự Sử thấy sao ? Ông dám nói con gái rượu của mình mặc không đẹp sao ? Đương nhiên là không rồi, nguyên tắc lớn nhất của một người cha lúc nào cũng nguyên tắc là không có nguyên tắc nào trước mặt con gái.

Tóm lại là sau khi nhìn con gái mình bắt đầu bắt chước Võ Trinh mặc đồ nam thì Liễu Ngự Sự cũng dừng lại, không còn nói nữ tử không được mặc bừa đồ cho nam tử nữa, ông sợ mình nói câu nào thì mắng luôn cả con gái rượu mất. Sau đó Liễu Ngự Sử chỉ đành nhắm mắt làm ngơ trước hành vi hoang đường mặc bừa y phục này.

Võ Trinh đã quen với việc Liễu Ngự Sử không hài lòng về mình nên cô vẫn lịch sự hành lễ mỉm cười với ông như thường ngày. Nhưng cô càng như vậy thì Liễu Ngự Sử càng ngứa mắt cô, cô cũng không hiểu sao mọi chuyện lại thành như vậy.

Tuy nhiên Liễu Ngự Sử lại đối xử cực kỳ tốt với Mai Trục Vũ, Võ Trinh chưa bao giờ thấy Liễu Ngự Sử dùng vẻ mặt ân cần đó nhìn mình. Sau khi chào hỏi rồi nói mấy câu với Mai Trục Vũ thì Liễu Ngự Sử rời đi mà không thèm quan tâm đến Võ Trinh, cô nhìn bóng lưng của ông rồi tò mò quay sang nhìn Mai Trục Vũ.

"Thì ra lang quân thân với Liễu Ngự Sử hả ?"

Mai Trục Vũ nói: "Trước đây Liễu Ngự Sử muốn tiến cử ta vào Ngự Sử Đài, nhưng ta thấy hình bộ cũng tốt nên đã từ chối ý tốt của ông ấy. Liễu Ngự Sử là người học sâu biết rộng và giàu kinh nghiệm, thỉnh thoảng ta sẽ xin ông ấy chỉ bảo vài vấn đề, cứ như vậy mà trở nên thân thiết hơn. Tính tình Liễu Ngự Sử tốt, luôn kiên nhẫn chỉ bảo học sinh và hậu bối của mình."

Tình tình tốt á ? Kiên nhẫn chỉ bảo ? Có lẽ Liễu ngự sử mà bọn họ quen biết không cùng một người rồi.

Lần đầu tiên Võ Trinh dùng ánh mắt kính phục nhìn tiểu lang quân, người có thể thân thiết với Liễu ngự sử đúng là không bình thường. Nhưng nghĩ lại, với tính cách của tiểu lang quân thì được Liễu Ngự Sự quý mến là điều bình thường. Nhưng thế lại càng kỳ lạ hơn, hai người họ hòa hợp như vậy, thế mà một người thì ghét cô, người kia thì lại thích cô.

Võ Trinh vẫn cứ suy nghĩ về vấn đề đó, đến Thành Yêu rồi vẫn suy nghĩ. Hôm nay Liễu Thái Chân cũng ở Nhạn lầu, Võ Trinh thấy nàng đang ngồi viết gì đó bèn bước tới gõ lên bàn rồi nói: "Rắn nhỏ, hôm nay ta gặp cha của ngươi đấy, vẫn là bộ mặt ta đây không vui, ngươi nói xem có phải ông ấy vẫn nghĩ rằng trước kia là ta bắt nạt ngươi không ? Nếu không ngươi giải thích sự hiểu lầm này cho ông ấy đi."

Liễu Thái Chân không thèm ngẩng đầu đáp: "Giải thích rồi."

Võ Trinh: "Vậy tại sao ông ấy vẫn ngứa mắt ta nhỉ ? Đúng rồi, ông ấy không thích ta nhưng lại cực kỳ thích vị hôn phu của ta, thái độ niềm nở đó khiến ta sốc luôn."

Liễu Thái Chân vùi đầu viết, giọng điệu bình thản: "Cha ta rất ngưỡng mộ Mai đại lang. Tầm sáu tháng trước, ông ấy còn hỏi ta rằng chọn phu quân như thế được không, ý của ông ấy là muốn làm mối cho ta, nhưng mà ta đã từ chối, ta nói ta không thích kiểu như vậy."

Võ Trinh không biết có chuyện này, cô tưởng tượng trong đầu khung cảnh ba người Liễu Ngự Sử nghiêm nghị, Liễu Thái Chân nghiêm khắc lạnh lùng và tiểu lang quân vô cảm ở cùng nhau, kết quả là vừa mới nghĩ thôi đã đổ mồ hôi lạnh rồi, cảnh tượng này quá khủng khiếp, khí thế cùng sức lực áp bức này phải gọi là chính khí hào hùng.

Võ Trinh vứt cái khung cảnh trong đầu đó đi, tò mò hỏi Liễu Thái Chân: "Ngươi nói thẳng với Liễu Ngự Sử rằng không thích kiểu như tiểu lang quân sao ? Ông ấy không hỏi ngươi thích kiểu người nào sao ?"

Liễu Thái Chân vẫn không thèm ngẩng đầu kên, trả lời cho có: "Có hỏi."

Võ Trinh hỏi tiếp: "Vậy ngươi trả lời như nào ?"

Liễu Thái Chân: "Ta nói nếu Võ Trinh là nam tử thì ta thích kiểu đó."

Võ Trinh: "...." Rồi đó, đã hiểu tại sao Liễu Ngự Sử luôn không ưa mình rồi.

"Ngươi đang viết cái gì đấy, nói chuyện với ta mà chả thèm để ý gì cả." Võ Trinh đi đến bên cạnh Liễu Thái Chân xem nàng viết cái gì, miễn cưỡng mở bừa một cuốn.

" 'Ghi chú về yêu ma? Ngươi cũng nhàn hạ thoải mái nhỉ, trước thì viết 'Ghi chú về ma quỷ' giờ thì viết yêu ma."

Liễu Thái Chân ghét bỏ đánh cô một cái: "Đừng cản trở công việc của ta."

Nhắc đến 'Ghi chú về ma quỷ' thì Võ Trinh lại nhớ đến Mai Tứ, tên nhóc đó say đắm cuốn 'Ghi chú về ma quỷ', còn nói sẽ vẽ một cuốn sách tranh cho tác giả Bạch Xà Lang nữa. Nói mới nhớ, đã hai ngày rồi cô chưa gặp Mai Tứ, chắc là lại ở trong nhà tập trung vẽ tranh rồi.

"Xà Công." Một nam nhân nhã nhặn ôn hòa cầm một cuộn giấy đi lên Nhạn lầu, một nữ nhân phúng phính đi theo phía sau, trên tay còn cầm một giỏ rau, trong giỏ có mấy dải thịt lợn.

"Miêu Công cũng ở đây, đúng lúc ta cùng Chu nương bắt được thứ rất thú vị, để ta cho hai vị xem là thứ gì."

Nam nhân này ngoại hình không mấy nổi bật nhưng tính tình lại thân thiện điềm tĩnh, rất dễ để lại thiện cảm, hắn đặt cuộn giấy xuống rồi ra hiệu cho Võ Trinh cùng Liễu Thái Chân nhìn.

Nữ nhân có khí chất hung dữ đi cùng nam nhân đặt giỏ rau xuống rồi nói: "Ta cùng lang quân nhặt được nó vào hai đêm trước khi bọn ta đi tuần tra."

Hai người một nam một nữ này là hai trợ thủ của Liễu Thái Chân, và còn là một đôi vợ chồng nữa. Nam nhân tên Lăng Tiêu, là một hoa lăng tiêu* yêu, hắn mở một tiệm sách ở thành đông, nữ nhân là trư yêu, tên Chu Oanh, làm nghề đồ tể*. Ban ngày hai vợ chồng một người bán sách, một người bán thịt lợn ở thành đông. Ban đêm cả hai vô cùng có ý thức đi tuần tra khắp thành Trường An để tránh bọn yêu quái làm loạn.

(*Lăng Tiêu hay Hoa Lăng Tiêu là một vị thuốc đông y.

*Đồ tể: người làm nghề giết mổ gia súc.)

So với hai người họ thì hai trợ thủ của Võ Trinh là Thần Côn cùng Hộc Châu thực sự ăn sẵn nằm ngửa.

Liễu Thái Chân mở bức tranh mà Lăng Tiêu mang đến, bên trong là hàng chục ác quỷ hung ác đập vào mắt nàng, nàng xem xét cẩn thận còn khen một câu: "Bức tranh này đẹp đó, rất có năng lực."

Võ Trinh nhìn một lúc, tò mò nói: "Phong cách vẽ này nhìn rất quen, sao ta nhìn ra là do Mai Tứ vẽ nhỉ ?"


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên