Chương 24 : Hung khuyển ~
Ngõ Vĩnh Phúc là phủ đệ cũ của Quách Tắc Trung, Nguyên Thượng Thư. Căn nhà này đã bị bỏ hoang nhiều năm, chả ai đến dọn dẹp cả, từ bức tường bên ngoài cho đến bức tường bên trong căn nhà, kể cả nơi ban đầu để cưỡi ngựa đều mọc đầy cỏ dại.
Mai Trục Vũ dẫn theo mấy tên quan nhỏ của hình bộ, ngỗ tác, văn thư cùng với một số binh lính đi thằng vào trong. Vừa bước vào thì cánh cửa ọp ẹp đã đổ ầm xuống, một đống bụi mù mịt bay khắp nơi.
Quách Tắc Trung của mười năm trước quyền lực tày trời, căn nhà này được xây dựng trên một khu đất rộng lớn, bên trong nhà lộng lẫy hoa lệ, nghe nói tất cả vật liệu đều vượt quy định về hình dạng và cấu tạo. Sau đó ông ta bị tịch biên chỉ trong một đêm, căn nhà vừa rộng rãi vừa hoa lệ giờ đây đã thành một đống đổ nát. Quách Tắc Trung là quan to hai phẩm, nếu muốn bán căn nhà bị bỏ hoang này thì phải tìm người có cấp phẩm cao hơn ông ta, nếu như người có cấp phẩm thấp thì không được phép xây dựng những căn nhà cao cấp này mà còn phải tốn công đập bỏ và xây dựng lại tất cả, điều này thực sự quá rắc rối.
Hơn nữa tội ác của Quách Tắc Trung quá mức nghiêm trọng, gần như toàn bộ người của phủ đều bị treo cổ trong căn nhà này, quả thực quá xui xẻo nên căn nhà to lớn vẫn chưa bán được và bị bỏ hoang cho đến nay. Căn nhà cũ đã bị bỏ quên hơn chục năm trong tình trạng đổ nát, giờ chỉ lờ mờ nhớ lại hình dáng của nơi này vào thời kỳ hưng thịnh nhất với vô số đá Hệ Mã* và máng cỏ, những bông hoa được sơn lên cánh cửa đã không còn tươi sáng nữa.
(*đá Hệ Mã: là những hòn đá nằm ở ven đường Triều Vũ, sườn Đồ Nam Sơn. Cre: baidu.)
Hai tên quan tuổi đã lớn kia từng đến đây vài lần đang thở dài thầm than vật mất người cũng đi. Mai Trục Vũ đứng ở phía trước hỏi: "Phát hiện thi thể ở chỗ nào, người báo án đang ở đâu ?"
"Đang đợi ở bên trong đại sảnh, người báo án là một nam nhân tên Mã Phán, sống gần đây ạ. Mặc dù căn nhà này đã bị quan phủ niêm phong không cho ai vào nhưng ngần ấy năm trôi qua, cửa bị đổ, giấy niêm phong thì rách tả tơi. Mọi thứ trong căn nhà lớn như này đã được chuyển đi hết, chỉ để lại những kệ trống, cũng không ai thèm đến dọn dẹp nên người dân ở một số phường gần đó thỉnh thoảng lẻn vào đây thử vận may xem có tìm được đồ nào sử dụng lại được không."
Người nói là một vị viên ngoại lang, vị Đào viên ngoại lang này nuôi một bộ râu, lúc nói thì gật gù đắc ý, nói một câu thì vuốt râu một lần, "Đến rồi, chính là nơi này. Ây ya cái mùi này, ngạt chết người rồi !"
Nhóm người lần lượt bịt mũi, Mai Trục Vũ hơi cau mày bước vào đại sảnh. Đại sảnh cũng đổ nát từ lâu, bên trong trống không phủ đầy bụi bặm, đến cả cánh cửa sổ cũng bị cạy mất. Chính vì không ai quản nên nơi này đã trở thành nơi ẩn náu của những kẻ ăn xin và trẻ vô gia cư, thôi thì ít nhất cũng có mái nhà để nương thân.
Hai thi thể không rõ danh tính đều mặc quần áo rách rưới, một người thì đầu lăn sang một bên, người còn lại thì đầu bù tóc rối, hiển nhiên hai người chết này là hai tên ăn mày đang nghỉ ngơi trong căn nhà dột nát này.
Hai binh lính áp giữ một nam nhân trung niên ăn mặc tồi tàn, nam nhân đó đang run rẩy quỳ ở một bên, vừa nhìn thấy bọn họ tới thì lập tức kêu gào: "Tiểu nhân thực sự không có quan hệ gì với hai người chết đó ! Tiểu nhân chỉ muốn tới đây lấy mấy viên ngói về để sửa lại mái nhà, ai ngờ vừa bước vào đã ngửi thấy mùi thối, lúc đầu còn tưởng là chó hoang, mèo hoang chết ở đây, tính tò mò nên tới nhìn thì phát hiện.... Người chết thực sự không phải do tiểu nhân làm !"
Mai Trục Vũ liếc nhìn tên kia: "Ta biết rồi, im lặng đi."
Mã Phán nghe xong thì lập tức im miệng, ngoan ngoãn quỳ. Mai Trục Vũ gọi ngỗ tác tới kiểm tra thi thể, yêu cầu người văn thư đến ghi chép, còn bản thân cũng tiến tới kiểm tra.
Tình trạng chết của hai nạn nhân rất thảm, cơ bản là không còn hình người nữa, tứ chi thì rải rác, giống như bị một con thú to lớn xé chết vậy. Trong quá trình kiểm tra thì lão ngỗ tác cứ lẩm bẩm việc này chắc chắn không phải do con người làm, sao con người lại có sức mạnh khủng đến mức có thể xé nát một cơ thể chứ.
Đào viên ngoại lang ở bên ngoài cửa chắp tay sau lưng nhìn vào trong rồi lại quay đầu đi, ông ta vừa muốn nhìn lại không chịu nổi mùi hôi thối. Ông ta thấy Mai Trục Vũ ngồi xổm bên cạnh thi thể thì không nhịn được mà mở lời: "Mai Lang Trung này, cậu ngồi gần như vậy không thấy hôi sao, hay là ra ngoài đợi đi, cứ để bọn họ kiểm tra là được rồi."
Dù sao thì cũng không phải do người làm, cứ kết án là do chó hoang ăn thịt người là được, người chết cũng không phải nhân vật ghê gớm gì, chỉ là hai kẻ ăn mày mà thôi. Nếu không phải do Mai Lang Trung đắc tội với Từ Thị Lang thì ông ta cũng không bị điều đến đây chỉ vì chuyện cỏn con này. Đào viên ngoại lang lẩm bẩm trong lòng.
Mai Trục Vũ đứng dậy rồi nhìn xung quanh đại sảnh một lượt. Đại sảnh trống không, những bức tường xung quanh thì loang lổ những vết gì đó, người bình thường sẽ không nhìn thấy nhưng trong mắt cậu thì khắp nơi đều là dấu móng vuốt đen. Những vết móng của con quỷ này giống như vết chân của chó, nhưng loại này to lớn hơn những con chó bình thường. Những mớ thịt khúc xương từ hai xác chết cũng tràn ngập nước bọt hôi thối của hung khuyển.
Ngỗ tác rất ít khi thấy thi thể bị xé xác như này, bèn nhanh chóng kiểm tra rồi để binh lính thu dọn thi thể rồi mang đi.
Mai Trục Vũ nhìn bầu trời bên ngoài rồi nói với nhóm người đang thu dọn: "Các ngươi nhanh lên, dọn xong sớm còn đi về."
Những người khác cũng không muốn ở lại đây, vừa nghe cậu nói vậy thì nhanh chóng thu dọn. Mai Trục Vũ thấy bọn họ đã thu dọn xong thì nói: "Đào viên ngoại lang ông đi về trước đi, ta ở lại kiểm tra thêm lần nữa."
Đào viên ngoại lang ngơ ngác không hiểu tại sao cậu lại muốn ở lại cái nơi u ám này thêm lần nữa, nhưng xét thấy vị Mai Lang Trung này luôn lập dị nên cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ lễ phép nói: "Ở một mình e là có chút nguy hiểm, nếu không để hai người ở lại cùng cậu được không."
Mai Trục Vũ nói ngắn gọn: "Không cần, các ngươi đi trước đi."
Đúng là lập dị như những gì người khác nói. Đào viên ngoại lang nghĩ thầm rồi yêu cầu mọi người rời đi, để một mình Mai Trục Vũ ở đây.
Ngay sau khi mọi người rời đi trừ Mai Trục Vũ, bỗng những cơn gió tà trong căn nhà trở nên nặng nề hơn. Rõ ràng mặt trời vẫn chưa lặn nhưng đồ vật trong bóng đêm của căn nhà đã bắt đấu rục rịnh ngóc đầu dậy khiến cả căn nhà trở nên mờ mịt hơn. Xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ, chả có tiếng gì ngoài tiếng bước chân nhẹ nhàng của Mai Trục Vũ.
"Két..." Mai Trục Vũ đi hết đại sảnh để đến sân sau, đột nhiên cửa sổ của phía sau tầng hai phát ra ra tiếng két dài lê thê rồi loạng xoảng đóng sầm lại. Bên trong cửa sổ tối tăm trên tầng hai có đôi mắt nhớp nháp đang dán chặt vào Mai Trục Vũ, có thứ nhớp nháp đang thì thầm cái gì đó.
Đó đều là những thứ đen tối lớn lên trong những căn nhà cũ lâu không có người ở, nhưng bọn chúng chả làm nên trò trống gì cũng không hại được ai nên Mai Trục Vũ không quan tâm lắm. Thế nên cậu nhắm mắt làm ngơ trước mọi thứ xung quanh mình và chỉ đi về một nơi, nơi có những việc thực sự cần được giải quyết.
Sâu trong căn nhà có một nam nhân đeo mịch li phát hiện Mai Trục Vũ đang đến gần bèn mỉm cười, xoa đầu con hung khuyển bên cạnh.
"Ta còn chưa tính giết hắn, vậy mà hắn đã tự mình tìm đến rồi, đúng là không muốn sống nữa, đành vậy, mau đi ăn thịt hắn đi."
"Ồ nhân tiện đừng cắn đứt đầu hắn, gương mặt này rất dễ nhận dạng, phải để cho Võ Trinh biết bộ dạng đáng sợ của nam nhân ả chọn khi chết là thế như nào."
Sau khi hắn ta nói xong thì vô số con hung khuyển xung quanh đứng dậy, những con hung khuyển này đều cao hơn nam nhân kia hẳn một cái đầu, trên miệng còn sót lại vết máu, con nào cũng lặng lẽ di chuyển như những cơn gió.
Mai Trục Vũ cảm nhận được yêu khí ở phía sau sân nhà, nhưng khi đến giữa sân thì cậu dừng lại rồi nhanh chóng giơ tay chỉ về phía trước. Một con hung khuyển xám xuất hiện trên không trung, đầu nó bị Mai Trục Vũ đánh đúng chính giữa, toàn thân đập mạnh xuống đất rồi chết tức khắc.
Mai Trục Vũ không thèm để ý đến nó, nghiêng người lắng nghe tiếng gió thổi rồi lại giơ tay lên, một móng vuốt sắc nhọn xuất hiện trên không trung lập tức bị đánh gãy bởi một bàn tay nhìn có vẻ yếu đuối, chỉ thích hợp để cầm bút này.
Mai Trục Vũ liên tiếp tìm được năm con hung khuyển nữa và giết chết chúng. Chỉ còn một con hung khuyển duy nhất, cuối cùng nó cũng cảm nhận được sự nguy hiểm, muốn bỏ chạy nhưng đã bị Mai Trục Vũ đá một phát văng vào bức tường bên phải khiến toàn bộ bức tường đổ sụp.
Mai Trục Vũ nói gì đó, lấy ra vài lá bùa mùa vàng từ tay áo rồi lần lượt đánh lên xác của mấy con hung khuyển, những lá bùa màu vàng bắt đầu cháy rụi, cơ thể hung khuyển to lớn đột nhiên thu nhỏ thành kích thước của một con chó bình thường.
Mai Trục Vũ cau mày liếc nhìn lần nữa, tiếp tục đi sâu vào phía trong.
Những con hung khuyển này đã biến thành yêu khuyển gần hết rồi, vốn dĩ bọn chúng không phải là yêu mà có người cố ý cho ăn quá nhiều thịt người nên mới biến thành yêu. Những con bị biến hóa thành yêu khuyển do ăn thịt người này không có lý trí và chỉ biết ăn thịt, tính cách cực kì hung ác. Nếu thả ra ngoài thì sẽ có rất nhiều người dân vô tội chết ở thành Trường An này.
Nam nhân đeo mịch li ở phía sau sân nhà ngạc nhiên ngơ ngác khi thấy tất cả hung khuyển của mình đều chết hết, "Tên Mai Trục Vũ này không phải người bình thường sao ? Sao hắn biết được pháp môn đạo gia chứ ?!"
Trước đó hắn đã điều tra Mai Trục Vũ rồi, rõ ràng chỉ là một nam nhân bình thường, kể cả trước khi Mai Trục Vũ ra tay hắn cũng không nhận thấy có gì bất ổn cả. Nhưng khi cậu vừa ra tay thì nam nhân đeo mịch li đã cảm thấy tình hình không ổn rồi, người này không chỉ là người của đạo môn mà tu vi còn rất cao nữa.
Hắn tưởng việc giải quyết Mai Trục Vũ chỉ là chuyện nhỏ, nhưng chợt nhận ra mọi thứ đã bị đâm ngang, bao nhiêu chuyện đều không diễn ra suôn sẻ như dự kiến. Tâm trạng của nam nhân đeo mịch li trở nên tồi tệ, cũng không định tốn thời gian ở đây nữa. Lần này là do hắn sơ xuất khinh địch, để lần sau chuẩn bị kỹ càng rồi sẽ đến khiêu chiến Mai Trục Vũ.
Không ngờ nam nhân đeo mịch li vừa quay người đi thì đã nghe thấy giọng nói của Mai Trục Vũ truyền đến từ ngoài cửa: "Ra đây đi."
"Đến cũng nhanh đấy." Nam nhân đeo mịch ki mở cửa, đứng trên cầu thang nhìn Mai Trục Vũ. Trước đây hắn luôn cho rằng cậu là một người bình thường nên chả coi trọng gì, nhưng hiện tại hắn đã nhận ra Mai Trục Vũ là người của đạo môn nên đành miễn cưỡng nhìn cậu.
Mai Trục Vũ không quan tâm hắn ta dùng ánh mắt gì nhìn mình, cậu chỉ hỏi: "Ngươi cố ý nuôi mấy con hung khuyển này rồi lệnh cho chúng nó ăn thịt người sao."
"Đó là điều hiển nhiên mà đúng chứ." Nam nhân đeo mịch li nhún vai cười nói: "Chỉ là ăn thịt mấy tên ăn mày thôi mà, chẳng khác gì ăn mấy con chuột là bao."
Nụ cười chưa kịp nở thì có một bàn tay xuất hiện sau lưng hắn và bẻ gãy cổ hắn. Nam nhân đột nhiên im bặt, vẻ mặt hoảng hốt rồi chết cứng.
Mai Trục Vũ hất mịch li mà nam nhân đang đội ra, liếc nhìn gương mặt đó nhưng nhận thấy bản thân không quen biết hắn, cậu ra tay thêm lần nữa thì cổ của nam nhân mềm oặt hoàn toàn rồi rơi xuống.
Mai Trục Vũ buông tay để cơ thể nam nhân kia ngã xuống đất, cậu đi vòng qua thi thể rồi bước ra ngoài.
Thế giới của người bình thường cần phải tuân theo luật pháp của đất nước. Thế giới của những kẻ không phải người cũng chả phải yêu thì không có luật phát, nhưng một khi đã coi thường mạng sống của người khác thì đáng chết.
Mai Trục Vũ vừa bước ra khỏi căn nhà u ám kia thì bất ngờ nhìn thấy Võ Trinh đang xuống ngựa trước cửa phủ. Chàng trai vừa mới tàn nhẫn bẻ cổ một nam nhân bỗng biến thành một thiếu niên mới biết yêu, tình cờ gặp được người trong lòng nên Mai Trục Vũ hoảng hốt không biết nên nói gì.
"Trên đường ta tình cờ gặp Đào viên ngoại lang của hình bộ, ông ta nói một mình cậu vẫn đang ở trong căn nhà tồi tàn này nên qua xem." Võ Trinh tiến đến trước mặt cậu, nghiêng người nhìn cánh cửa hư nát kia, "Vừa nhìn đã biết không phải nơi tốt đẹp gì rồi, tốt nhất về sau cậu đừng nên tới đây."
Mai Trục Vũ gật đầu, "Được, ta không đến nữa. Quả thực nơi này không tốt đẹp gì, cho nên nàng cũng đừng nên đến."
Võ Trinh cười: "Việc gì ta phải đến nơi tồi tàn này chứ, được rồi, cậu không sao thì ta đi trước đây."
Mai Trục Vũ theo bản năng nói: "Chúng ta đã mấy ngày chưa gặp nhau rồi..."
Võ Trinh: "Đâu có đâu, chúng ta thường xuyên gặp nhau mà." Cô nói xong thì chợt nhớ ra là bản thân thường xuyên biến thành mèo đi theo tiểu lang quân, nhưng với tiểu lang quân thì đúng là không thường xuyên nhìn thấy cô.
"Tiểu lang quân không nỡ để ta đi hả ? Nhớ ta sao."
"....."
"Không nói thì làm sao ta biết được tiểu lang quân muốn gặp ta chứ, nếu không thì lần sau muốn gặp cứ gửi thư cho ta, ta sẽ đến gặp cậu." Võ Trinh mỉm cười, chạm nhẹ vào tay chàng thiếu niên, thành công biến Mai Trục Vũ thành một chú thỏ cứng đờ cùng đôi tai dựng thẳng.
Nhận xét
Đăng nhận xét