Chương 23 : Giải quyết ~
Trăng đã lên cao, Lý Nguyên Chân dựa vào cửa sổ nhìn cây sơn trà trắng khô héo trước mặt. Nàng không ngủ được, trong đầu chỉ mong đến ngày mai xem dì nhỏ sẽ cứu cây sơn trà trắng như nào.
Hôm nay là trăng tròn, điện công chúa của nàng nằm ở chỗ cao, phía trước điện thì rộng rãi, ánh trăng rọi xuống như màn sương khiến màn đêm bên ngoài càng sáng hơn. Lý Nguyên Chân chống cằm nhìn chằm chằm. Bỗng nàng nhìn thấy một bóng trắng lờ mờ đứng dưới gốc cây sơn trà sắp chết khô.
Bóng trắng lờ mờ đó hiện ra dưới ánh trăng, tay áo đung đưa, y đứng ở xa nhìn về phía công chúa nhỏ. Lý Nguyên Chân sửng sốt mở to mắt. Người đó là người đã xuất hiện trong giấc mơ của nàng suốt mười năm qua, là người nàng mong mỏi hằng đêm muốn gặp lại.
Nỗi nhớ nhung bóng hình thiếu niên nhiều năm đã trở thành chấp niệm không thể nói bằng lời.
Lý Nguyên Chân phóng như điên ra ngoài rồi chạy nhanh xuống bậc thang trước điện. Nàng chuẩn bị nghỉ ngơi, búi tóc đã tháo, chân đi giày phượng, lúc chạy xuống cầu thang thì không may làm rơi giầy vì chạy quá vội. Lý Nguyên Chân không để tâm mấy thứ đó, nàng chỉ nhìn bóng người ở kia, sợ nếu chậm một bước thì người đó sẽ biến mất.
Cung nữ giật mình trước hành động đột ngột của nàng, vội cầm lấy đèn lồng lụa rồi chạy theo nàng.
"Công chúa ! Công chúa !"
"Điện hạ, ngài làm sao vậy. Chạy chậm thôi điện hạ, cẩn thận kẻo ngã."
Lý Nguyên Chân không đầu lại mà chỉ hét lớn: "Không được phép đi theo, các ngươi quay về, không ai được phép đi theo ta !"
Các cung nữ lập tức dừng lại, ngơ ngác không dám đuổi theo nữa, chỉ nhìn theo nàng chạy về phía cây sơn trà trắng.
Lý Nguyên Chân thở hổn hển dừng lại, ngước nhìn thiếu niên bạch y đứng ở gốc cây. Thiếu niên vẫn lặng lẽ nhìn nàng, không nói câu nào giống như mười năm trước, giống trong những giấc mơ nàng hay mơ.
Lý Nguyên Chân đứng trước y, nhất thời không biết nói gì, thấy thiếu niên nhìn mình cười thì nàng cũng vô thức cười theo nhưng ánh mắt thì đầy chua xót.
"Ta..." Lý Nguyên Chân nắm lấy vạt váy, chân trần giẫm lên bùn nhưng cảm giác như đang giẫm lên mây. Giọng nói nàng nhỏ nhẹ, không giống như đang phát ra từ miệng của bản thân, "Ta vẫn chưa biết tên của chàng."
Thiếu niên chỉ cười rồi lắc đầu.
Lý Nguyên Chân đi xuyên qua cơ thể y nhìn cây sơn trà khô héo phía sau thì bật khóc, cô gái nhỏ nhếch nhác đáng thương giống như lần gặp đầu tiên của bọn họ.
"Ta vẫn chưa biết tên của chàng." Nàng nghẹn ngào nhắc lại.
Lý Nguyên Chân nhìn thiếu niên đi đến trước mặt mình, y nắm lấy tay nàng rồi đặt một nụ hoa vào lòng bàn tay. Ngón tay chỉ chạm nhẹ là bông hoa đã nở rồi, bốn cánh hoa trắng bao quanh nhụy hoa vàng non.
Đây là hoa nở trong năm nay. Lý Nguyên Chân ngơ ngác nghĩ đến câu nói đó, nàng không nghe được giọng nói của thiếu niên nhưng luôn có cảm giác mãnh liệt rằng y đến để nói lời từ biệt.
Y buông tay nàng ra rồi lùi một bước. Lý Nguyên Chân hoảng sợ, nắm chặt bông hoa trong tay rồi túm lấy tay áo của thiếu niên.
"Đừng đi mà."
Lý Nguyên Chân cảm giác bản thân không nắm được tay áo của thiếu niên, trơ mắt nhìn thiếu niên biến mắt mà mũi chua xót muốn khóc lần nữa. Đúng lúc này đột nhiên bên tai có một giọng nói vang lên.
"Tiểu Nguyên Chân, mau đưa bông hoa trong tay con cho ta."
Lý Nguyên Chân giật mình, tiếng khóc sắp tuôn trào thì nghẹn lại, chỉ biết nấc một cái. Nàng ngơ ngác quay đầu lại thì thấy Võ Trinh đứng phía sau.
"Dì...Dì nhỏ ?" Bây giờ đã là nửa đêm, làm sao dì nhỏ có thể vào cung được, lại còn đi không phát ra tiếng nữa. Lý Nguyên Chân cũng phát hiện các cung nữ cách đó không xa đều nằm trên mặt đất, chuyện gì đang xảy ra vậy ?
Đã tận mắt nhìn thấy ký linh rồi mà lại giật mình trước sự xuất hiện đột ngột của cô vào nửa đêm sao. Võ Trinh thấy Lý Nguyên Chân vẫn đang thất thần, bèn tự mình lấy bông hoa sơn trà trắng từ tay nàng rồi cẩn thận nhìn.
"Quả nhiên chỉ còn một chút tinh hóa kết tụ cuối cùng." Võ Trinh nói xong thì thổi một làn sương trắng về phía trước, tức khắc vây xung quanh thiếu niên, vốn dĩ bóng hình đã tan biến thì lại kết tụ, chỉ là càng thêm mờ ảo hơn.
Vốn công chúa nhỏ đã choáng váng khi nhìn thấy Võ Trinh thổi ra một làn sương mù dày đặc giờ lại càng choáng váng hơn khi thấy thiếu niên đó đã xuất hiện trở lại.
Võ Trinh vừa ngửa lòng bàn tay thì hiện ra một chiếc trâm được khắc từ gỗ, đầu chiếc trâm là hình bông hoa sơn trà trắng sinh động như thật, cô chĩa chiếc trâm về phía thiếu niên: "Ký sinh trong chiếc trâm này sẽ giúp ngươi an toàn, nhưng ngươi phải từ bỏ nguyên thân và sẽ không được tự do nữa, ngươi có bằng lòng ?"
Thiếu niên liếc nhìn Lý Nguyên Chân rồi gật đầu. Sau đó Võ Trinh quay sang nhìn Lý Nguyên Chân, "Nguyên Chân, con có bằng lòng nuôi dưỡng ký sinh..."
Lý Nguyên Chân nhanh chóng tỉnh táo lại và vội vàng hét lên: "Con bằng lòng !"
Võ Trinh: "Đợi ta nói xong đã, con gấp cái gì."
Lý Nguyên Chân ngoan ngoãn nghe lời: "Dì nhỏ nói đi ạ."
Võ Trinh nghiêm túc nhìn nàng: "Con đã nghĩ kĩ chưa. Y không phải người thường mà là một yêu ma ký linh, tuy có ý thức nhưng không nói được, tuy nhìn thấy được nhưng không phải lúc nào y cũng ở bên."
Lý Nguyên Chân không nhịn nổi nữa: "Gặp được chàng ấy là con vui rồi."
Võ Trinh nhướng mày: "Đường đường là công chúa mà sao không có tiền đồ vậy. Lẽ nào con không nghĩ đến chuyện khác sao ?"
Lý Nguyên Chân, công chúa nhỏ mười sáu tuổi trông khá bối rối, ký linh cách đó không xa tỏa ra hơi thở sạch sẽ thuần khiết.
Võ Trinh: "...Quên đi, con còn nhỏ, những chuyện khác để sau này nói."
Cô vừa nói vừa nắm lấy tay của Lý Nguyên Chân rồi bóp đầu ngón tay nàng. Những giọt máu lần lượt xuất hiện trên mười đầu ngón tay của Lý Nguyên Chân, mười giọt máu kết hợp thành một hình tròn rồi rơi xuống tay Võ Trinh. Võ Trinh hất chúng lên không trung, những giọt máu lập tức biến thành những sợi chỉ đỏ trói chặt cơ thể đang tan biến của thiếu niên bạch y. Cùng lúc đó, Võ Trinh cũng hất bông hoa sơn trà trắng mà thiếu niên để lại cho Lý Nguyên Chân về phía y rồi nói: "Nhập !"
Bóng hình của thiếu niên bạch y cứ thế hóa thành làn khói xanh quấn lấy sợi chỉ đỏ, bay vào bông hoa sơn trà trắng kia. Võ Trinh vừa vươn tay thì bông hoa sơn trà trắng mà thiếu niên đang sống nhờ bay đến chiếc trâm gỗ, bỗng nhiên trên lòng bàn tay Võ Trinh xuất hiện một tia sáng lấp lánh không khác gì ánh trăng.
Dưới ánh sáng rực rỡ, bông hoa sơn trà trắng hòa quyện vào chiếc trâm gỗ. Vốn chiếc trâm gỗ hoa trà mang màu gỗ trầm tự nhiên giờ trở nên sáng bóng, giống như miếng ngọc được chạm khắc tinh xảo, đã thế còn phảng phất một luồng khi tươi mát.
Võ Trinh nhắm mắt lại để con ngươi thẳng đứng của mình trở lại trạng thái bình thường. Sau đó cô thuận tay cài chiếc trâm lên vành tai của Lý Nguyên Chân. Lý Nguyên Chân không dám động đậy, cẩn thận gỡ chiếc trâm xuống rồi nhìn chằm chằm một lúc, sau đó hưng phấn đỏ mặt giơ chiếc trâm lên hỏi: "Chàng ấy, chàng ấy ở trong đó sao ạ ?"
Võ Trinh: "Đúng, từ nay về sau con phải mang theo y, nhất định phải mang theo mỗi ngày."
Lý Nguyên Chân hạnh phúc muốn bay rồi: "Liệu con có thể nhìn thấy chàng ấy nữa không ?"
Võ Trinh: "Khoảng một thời gian ngắn nữa, chờ y hồi phục hơn nửa đã. Con thử gọi y xem, nếu y nguyện ý thì sẽ xuất hiện."
Lý Nguyên Chân trầm mặc chốc lát, bỗng ngồi xổm xuống ôm đầu hét: "Aaaaa !"
Võ Trinh bị dọa sợ phải vội bịt miệng nàng lại: "Tiểu tổ tông, con hét lớn như vậy để mấy tên binh lính tuần tra chạy đến thì dì nhỏ biết trốn đi đâu hả."
Lý Nguyên Chân vui đến phát điên, đôi mắt nàng sáng rực, tay nắm chặt chiếc trâm ngọc rồi nhảy lên ôm Võ Trinh: "Dì nhỏ ! Dì nhỏ ! Con có thể nhìn thấy chàng ấy rồi !"
Võ Trinh thấy tiểu Nguyên Chân tràn đầy hạnh phúc cũng bật cười theo. Được rồi, cháu gái nhỏ vui vẻ như vậy cũng không phí công của cô để có được khối gỗ đó, tuy cô nợ con yêu quái kia một ân huệ lớn nhưng tối nay mọi việc rất suôn sẻ, ông trời cũng tác thành.
"Cảm ơn dì nhỏ ạ. Sau này dì nhỏ có chuyện gì thì Nguyên Chân nhất định sẽ tận lực giúp đỡ !"
"Được rồi." Võ Trinh buồn cười nói: "Ta có gì cần con giúp đỡ chứ, con vẫn nên cảm ơn trăng tròn tối nay đi, ánh trăng thuần túy đã giúp con một việc lớn đó."
Đợi Võ Trinh rời đi thì Lý Nguyên Chân đã nằm trên giường ôm chiếc trâm bình tĩnh lại, cuối cùng cũng nhớ ra một vấn đề, nàng ngơ ngác ngồi bật dậy, đợi đã tại sao dì nhỏ lại biết mấy phép thuật giống như tiên nhân vậy ?!
.....
Ánh nắng bên ngoài hắt vào cửa sổ, tất cả nến trong phòng đã tắt hết, chỉ thoang thoảng mùi đèn dầu. Mai Tứ nhìn chằm chằm bức tranh chả có tí thay đổi gì trên bàn, mắt đỏ bừng, tay cũng đỏ bừng. Để tránh việc ngủ quên vào nửa đêm thì mỗi lần Mai Tứ cảm thấy buồn ngủ sẽ véo thật mạnh vào cánh tay.
Nhóc đã mất cả đêm để suy nghĩ xem nên dùng tư thế nào để chém bức tranh nếu bọn ác quỷ chui ra, kết quả đến sáng rồi mà bức tranh vẫn không thay đổi gì, nghĩ ra được mười tư thế mà chả dùng được cái nào.
Mai Tứ đứng dậy với thanh kiếm trong tay thì chân nhóc bắt đầu run, ngồi suốt một đêm nên chân tê hết rồi. Nhóc đi vòng quanh bàn, thỉnh thoảng nhìn bức tranh trên bàn, trong lòng cứ do dự.
Nhóc cảm thấy bức tranh này có gì đó không đúng lắm dù chưa tận mắt chứng kiến, nếu cứ hủy đi thì nhóc không nỡ làm vậy. Sau một hồi chần chừ bối rối thì cuối cùng Mai Tứ cũng đã ra quyết định. Nhóc lấy cái chậu chuyên dùng cho giấy hỏng, nghiến răng ném cuộn giấy trên bàn vào chậu và đốt lửa, Mai Tứ nhìn cây bút trên bàn có chút ngập ngừng nhưng vẫn ném nó vào trong chậu.
Mai Tứ nhìn ngọn lửa nuốt chửng những con ác quỷ trong tranh mà thở phào nhẹ nhõm, ngồi phịch xuống chiếc đệm.
Đúng lúc này đột nhiên có một làn khói tím bay lên từ ngọn lửa và lao thẳng về phía Mai Tứ như sấm chớp, Mai Tứ chưa kịp phản ứng thì làn khói đã bay thẳng vào người nhóc khiến nhóc khựng lại rồi ngã về phía sau.
Chỉ sau một lúc thì Mai Tứ mở mắt nhưng lúc này trông nhóc không còn vẻ ngây thơ chân thành như thường ngày nữa, thay vào đó đôi mắt của nhóc tối hơn trước, không thể phản chiếu một chút ánh sáng nào.
'Mai Tứ' đứng dậy, nhìn cơ thể hiện tại của mình rồi nở nụ cười nham hiểm, ngay sau đó 'nhóc' rời khỏi Mai gia và biến mất tại một góc hẻo lánh nào đó trong thành Trường An.
Mai Trục Vũ đang ký mấy công văn tại quan thự của hình bộ, đột nhiên cậu cảm thấy mí mắt giật giật, hình như đã có chuyện xảy ra, cậu vô thức quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, trời xanh mây trắng nắng đẹp.
Mai Trục Vũ đặt bút xuống, định bấm ngón tay tính gì đó thì đột nhiên một tên quan nhỏ vội vàng bước vào.
"Mai Lang Trung, phường Vĩnh Phúc xảy ra án mạng, Từ Thế Lang bảo ngài lập tức đến đó."
Mai Trục Vũ đặt công văn trên tay xuống, cầm lấy công văn từ tay tên quan nhỏ kia đọc: "Ta biết rồi."
Người dân phát hiện hai thi thể trong một căn nhà bỏ hoang tại phường Vĩnh Phúc, tình trạng chết rất khủng khiếp, giống như bị thú hoang cắn vậy. Nhưng mà làm sao lại có thú hoang ăn thịt người ở thành Trường An rộng lớn này.
Nhận xét
Đăng nhận xét