Chương 22 : Ký linh ~
Năm sáu tuổi, tiểu công chúa bị lạc ở núi Mang nằm phía sau hành cung*.
(*hành cung: Hành cung là các cung điện hoặc trạm nghỉ để nhà vua dừng chân nghỉ ngơi khi đi ra khỏi kinh thành. Thường thì các hành cung đều được xây cất, trang hoàng, chuẩn bị từ trước để sẵn sàng phục vụ mỗi khi vua và đoàn tùy tùng tới nghỉ.)
Rừng sâu núi thẳm có rất nhiều âm thanh đáng sợ vào ban đêm, tiếng xào xạc trong lùm cỏ luôn khiến người ta cảm giác sẽ có thứ gì đó sắp nhảy ra ngoài ngay lập tức, phảng phất còn nghe thấy tiếng hú của dã thú. Gió xuyên qua những kẽ lá phát ra tiếng rít như tiếng người khóc thảm. Bên trong núi thực sự rất tối, cành cây cùng lụm cỏ có hình dạng như những con yêu quái nhe nanh múa vuốt, nhiều bóng đen đang đung đua trong gió, trông đáng sợ cực kỳ.
Lý Nguyên Chân che miệng, bước đi loạng choảng, ánh mắt sợ hãi nhìn bóng tối xung quanh, thậm chí còn không dám khóc. Nàng sợ sệt chỉ biết nhỏ giọng kêu phụ hoàng, mẫu hậu nhưng xung quanh chỉ toàn những bóng đen khiến nàng sợ hãi, không có một bóng người quen thuộc nào cả.
Đường núi khó đi, Tiểu Nguyên Chân vấp phải một gốc cây nhô ra và ngã mạnh xuống đất, đầu gối đau nhức khiến nàng khóc nấc.
Ngay lúc này nàng nhìn thấy một người.
Đó là một thiếu niên tuấn tú, mặc y phục trắng tỏa sáng trong bóng tối. Y đứng sau gốc cây không dám lại gần, ngập ngừng nhìn về phía nàng.
Tiểu Nguyên Chân đi lạc trong núi lâu như vậy, chắn chắn đã sợ đến mức hoảng loạn rồi, vừa mới nhìn thấy bóng người bèn chả quan tâm gì nữa, chỉ biết lao đến ôm chầm lấy thiếu niên bạch y rồi bật khóc.
"Ta muốn về nhà, ta muốn phụ hoàng mẫu thân !"
Thiếu niên có chút bất lực để nàng ôm một lúc, sau đó thấy nàng khóc đến mất sức ngồi sụp xuống, y chỉ đành vươn tay bế nàng lên.
Thiếu niên bế tiểu Nguyên Chân đi xuống núi. Qua một hồi lâu, tiểu Nguyên Chân nhìn thấy một cái cây cực kỳ nổi bật trong khu rừng tối tăm, là bởi vì nó đang nở đầy hoa trắng, giống như y phục của thiếu niên. Tình cờ ánh trăng sáng chiếu lên cây hoa trắng khiến tiểu Nguyên Chân ngơ ngác nhìn quên cả khóc.
Đến khi thiếu niên để nhóc ngồi lên một cành cây thấp thì lúc này tiểu Nguyên Chân mới hoàn hồn lại, nàng không chịu buông tay, cứ ôm chặt lấy cổ thiếu niên, vùi đầu mình vào ngực y, giống như chú cún con đang run rẩy sợ hãi vì bị dạo sợ.
Thiếu niên hết cách, đành tự mình ngồi lên cành cây, để tiểu Nguyên Chân ngồi trong lòng mình. 
Y vẫn luôn yên lặng không nói gì, nhưng cơ thể lại rất ấm áp khiến tiểu Nguyên Chân thực sự cảm thấy rất an toàn. 
Sau đó tiểu Nguyên Chân ngủ thiếp đi. Khi tỉnh dậy lần nữa thì cung nữ cùng binh lính đã tìm thấy nàng rồi, ai nấy đều vui mừng vì nàng không xảy ra chuyện gì, còn Lý Nguyên Chân thì mải tìm kiếm nam tử đó xung quanh. Y biến mất rồi, chỉ để lại nàng dựa vào thân cây sơn trà trắng vẫn nở đầy hoa, những cánh hoa mỏng manh rơi khắp người nàng.
"Ta muốn đem cây này về trồng trong hoàng cung !" Trên đầu của tiểu công chúa sáu tuổi còn có một bông hoa nhỏ.
Mặc dù chỉ là một đứa trẻ nhưng nàng biết rất nhiều thứ, nàng nghĩ nếu dời cây sơn trà trắng này về thì có khi gặp lại được ân nhân. Đến khi tiểu Nguyên Chân lớn hơn một chút thì lại nghĩ có khi thiếu niên đó không phải người mà là tiên hoặc là yêu, có khi lại là quỷ núi, nhưng dù y là ai thì nàng vẫn muốn gặp lại y.
Trong những năm qua, Lý Chân Nguyên đã cẩn thận tâm huyết chăm sóc cho cây sơn trà trắng này. Hằng năm nàng đều ngắm nhìn cây nở đầy hoa trắng, vào đêm cây sơn trà ra hoa nàng đều nán lại dưới gốc cây. Đôi khi nàng chỉ chớp mắt bèn có cảm giác như nhìn thấy một bóng trắng đứng dưới gốc cây, đứng rất gần nàng nhưng khi hoàn hồn thì lại phát hiện chỉ là ảo giác của bản thân, dưới gốc cây không có ai cả chỉ có mình nàng.
Năm nay là năm thứ mười, cây sơn trà trắng sắp nở hoa rồi, nó vừa nhú ra những nụ hoa nhỏ. Hôm qua Lý Nguyên Chân còn tưởng rằng có lẽ năm nay hoa sẽ nở rất nhiều, nhưng chỉ trong một đêm đã chết khô.
Lý Nguyên Chân đưa Võ Trinh đến điện công chúa, nàng nhìn chằm chằm lá sơn trà đen khô héo mà trong lòng đầy chua xót, nhẹ nhàng vuốt ve thân cây.
Trước cửa điện có một hàng cung nữ đứng nom nớp lo sợ nhìn về phía trước không dám cử động, không dám thở mạnh. Bộ dạng tức giận của tiểu công chúa sáng nay đáng sợ đến mức để lại cho bọn họ ấn tượng khó quên, bọn họ không dám làm tiểu tổ tông tức giận nữa.
Còn Võ Trinh thì khoanh tay, thầm tặc lưỡi trong lòng, nhìn chằm chằm cành cây bên cạnh cháu gái. Có một thiếu niên bạch y mờ mờ ảo ảo đang ngồi trên cành cây đó, trông khá đáng thương.
Lý Nguyên Chân buồn bã nhìn cành cây khô héo, thiếu niên bên cạnh thì chăm chú nhìn Lý Nguyên Chân.
Đột nhiên Võ Trinh thở ra một luồng sương mù nhẹ tênh vào người của thiếu niên bạch y, lúc này y mới chú ý đến cô, vẻ mặt ngạc nhiên gật đầu ra hiệu với cô.
Võ Trinh quan sát thiếu niên một hồi lâu, cô đến điện công chúa mấy lần rồi, lần nào cũng chỉ cảm giác cây sơn trà có chút linh khí mà thôi, không nhận ra sự tồn tại của thiếu niên. Đây là lần đầu tiên cô thấy người này, có lẽ y bị thương rất nặng nên không thể quay trở về ký sinh trên cây sơn trà được nữa, vì vậy Võ Trinh mới nhìn thấy y.
Nói chính xác hơn thì thiếu niên này là ký linh. Cái gọi là ký linh khác hoàn toàn với ma quỷ, đúng như tên gọi chúng là một loại linh hồn sống nhờ trên một thứ gì đó. Thứ có thể ký linh được như vậy thường là những vật dụng có linh tính, chằng hạn như thư pháp, tranh vẽ, giấy, bút. Võ Trinh cũng đã từng nhìn thấy lược, gương, thậm chí là cả bát, nhưng đây là lần đầu cô thấy ký linh trên thực vật.
Đó là một cơ hội hiếm thấy khi có thể sinh ra linh tính là có thể biến hóa thành hình người, nhưng tiếc là với hình dạng như này thì nó đã hao tổn quá nhiều, mất đi linh khí, không thể tồn tại được lâu nữa, cũng vì lý do này nên cây sơn trà trắng ký sinh đã héo mòn.
Hình dạng của ký linh tương tự như yêu nhưng chúng mỏng manh hơn, trước khi ký linh thành hình thì nó không thể rời khỏi vật ký gửi thường xuyên, nếu ký linh rời đi quá lâu thì tổn thất càng lớn.
Ký linh này sắp tan biến rồi.
Chắc là bản thân y cũng biết nên mới ngồi đó nghiêm túc nhìn Lý Nguyên Chân. Y vươn tay chạm vào chán của Lý Nguyên Chân, nhưng Lý Nguyên Chân không cảm nhận được, cũng không nhìn thấy. Nàng không hề chú ý đến bản thân đã lướt qua ngón tay của y, nàng vừa gấp gáp vừa mong đợi quay sang nhìn Võ Trinh. "Dì nhỏ, dì có cách gì không ? Dì quen biết nhiều người, chắc sẽ tìm được người giỏi chẩn bệnh và chữa bệnh cho cây đúng không ạ."
Võ Trinh đoán rằng thứ cháu gái mình thực sự quan tâm không phải cây sơn trà trắng mà là thiếu niên ký linh này. 
Lý Chân Nguyên thấy Võ Trinh không nói gì thì sắc mặc dần nghệt ra. Đột nhiên Võ Trinh thở dài bất lực bước tới vỗ nhẹ đầu nàng, "Được rồi, ai biểu tiểu Nguyên Chân là cháu gái bảo bối của ta chứ, ngày mai ta sẽ tìm cách giúp con cứu cái cây này nhé."
Lý Chân Nguyên sửng sốt, vô cùng ngạc nhiên nhảy lên ôm lấy cánh tay cô hỏi: "Thật sao dì, dì nhỏ thực sự có cách cứu sao."
Võ Trinh cười xoa đầu nàng, "Đương nhiên rồi. Hôm nay con cứ thoải mái ngủ một giấc, nhìn mắt con nè, bảo cung nữ bôi thuốc cho, đừng khóc nhiều quá. Ngày mai ta nhất định sẽ làm con vui vẻ mãn nguyện."
Trước giờ Võ Trinh luôn nói được làm được, giọng điệu lúc nói của cô luôn vững vàng và tự tin khiến ai cũng tin tưởng cô, Lý Nguyên Chân thở phào nhẹ nhõm.
"Vâng ạ, ngày mai con sẽ đợi dì nhỏ."
Võ Trinh rời hoàng cung và đi thằng đến thành đông. Sau khi tìm kiếm một lúc thì cô cũng nhìn thấy người mình đang tìm kiếm đang ngồi dưới gốc cây. Nam nhân này chỉ có mỗi bộ y phục vải thôi, già nua như rễ cây héo, trên cái bàn nhỏ trước mặt có treo một lá cờ, trên mảnh vải đó viết bốn chữ 'Thần toán bán tiên'.
"Thần Côn."
Võ Trinh ném một miếng vàng xuống, "Ta gặp phải rắc rối rồi, đến hỏi ngươi cách giải quyết."
Thần Côn, một trong hai trợ thủ của Miêu Công Thành Yêu, làm ăn xin ở Thành Yêu vào ban đêm, còn hôm nay biến thành một ông lão mới mở tiệm đã kiếm được mười đồng.
Hắn nhìn miếng vàng nặng trĩu trên bàn rồi nói: "Ta chỉ xem bói, không giải quyết các vấn đề khác."
Võ Trinh cười khinh, "Ngươi nghĩ rằng ta không dám đánh ngươi ở nơi đông người sao."
Thần Côn: "....Biết vậy hôm nay không nên biến thành ông lão, mà nên biến thành một thiếu niên tuấn tú, ít nhất thì lúc Miêu Công đánh người sẽ nhân từ một chút."
"Khụ." Thần Côn ho khan một tiếng, lẳng lặng nhét vào vào tay áo rồi vui vẻ nói: "Ngài hỏi đi Miêu Công."
Võ Trinh: "Một ký linh sắp tan biến rồi, ngươi có cách nào cứu không ?"
Thần Côn: "Ký linh sao, cái này khó cứu lắm."
Võ Trinh: "Nếu dễ thì ta cần gì tìm đến Vô Tự Thư ngươi, ngươi là Thiên Thư trong truyền thuyết đó, trên đời có thứ mà ngươi không biết sao ?"
Bởi vì cần giúp đỡ nên Võ Trinh hiếm khi nói mấy lời tử tế, tuy mồm nói thế nhưng ánh mắt thì tối sầm và có sức áp bức. Thần Côn nghĩ nếu bản thân không giải quyết được vấn đề của Miêu Công thì bản thân chết chắc.
Thần Côn: "....Từ từ, đợi để ta tìm đã, có khi lại có cách cứu." Hắn được khen mà toát mồ hôi lạnh, lấy cuốn Vô Tự Thiên Thư ra.
.......
Mai Tứ đã ở trong phòng một ngày rồi, nhóc không cầm bút vẽ nữa mà đang thất thần nhìn những bức tranh ở trên bàn, sau cú sốc và sự hoài nghi ban đầu thì giờ nhóc đã tràn đầy quyết tâm. Nhóc yêu cầu hạ nhân thắp thật nhiều nến rồi thận trọng ngồi xuống, đặt một thanh kiếm trước mặt và nhìn chằm chằm bức tranh. 
Khi Mai Tứ thức dậy vào sáng sớm thì phát hiện bức tranh mình vẽ ngày hôm qua đã thay đổi rồi. Mai Tứ nhớ rõ những con ác quỷ mà nhóc vẽ hôm qua vô cùng sống động dũng mãnh, cưỡi gió đạp mây, vậy mà khi nhóc nhìn lại thì những con ác quỷ trong bức tranh đều có bộ dạng ủ rũ, trông như thể chúng đã thua trận vậy. Nhóc còn thấy rõ một trong số đó có con bị gãy tay !
Đó là bức tranh đấy ! Là bức tranh do chính tay nhóc vẽ đó ! Hôm qua vẽ là một con ác quỷ nay lại thành quỷ cụt tay rồi ! Sự thay đổi quá rõ ràng này như chứng minh đây là một bức tranh hoàn toàn khác, tuy nhiên nét vẽ ngoại hình đều rất quen thuộc, rõ ràng là bức tranh của nhóc mà. 
Mai Tứ không tin là bản thân lại nhớ nhầm nữa, nhóc cảm thấy có gì đó không ổn khi hàng chục con ác quỷ nhóc vẽ trước đó đã biến mất một cách khó hiểu. Giờ đây xảy ra sự thay đổi như này làm Mai Tứ nghi ngờ liệu có điều gì khó giải thích hay không.
Chẳng hạn như có ma thật.
Mai Tứ thích vẽ ma quỷ, nhóc một lòng tin rằng trên đời có sự tồn tại của những thứ không phải ma cũng chẳng phải người, nhưng đây là lần đầu tiên nhóc được trải nghiệm sự việc kỳ quái này kể từ khi ra đời. Mai Tứ không hào hứng như nhóc nghĩ trước đó mà chỉ lo lắng không thôi. Nếu thực sự có thứ như vậy, lại còn xuất hiện bên cạnh nhóc thì liệu nó có gây hại cho người thân bạn bè nhóc không ?
Mai Tứ không dám nói cho ai biết sự nghi ngờ của mình, vì vậy chỉ đành tự mình quyết định đêm nay không ngủ mà ngồi canh bức tranh cả đêm. Nếu có ác quỷ thật thì nhóc sẽ dùng kiếm chém bức tranh. Dù là bức tranh nhóc vẽ nhưng nếu có ác quỷ yêu quái gì đó dám xuất hiện trong đó thì nhóc cũng sẽ tiêu diệt sạch bọn chúng !
Nhận xét
Đăng nhận xét