Chương 21: Hoa sơn trà trắng ~

Lúc Mai Trục Vũ tỉnh dậy thì cảm nhận được một trận đau đầu, cậu đang nằm trên ghế dài cùng bộ y phục đi làm, bởi vì chân dài phải gác lên thành ghế quá lâu nên lúc tỉnh dây thực sự khá khó chịu. Mai Trục Vũ vươn tay day trán, bỗng cảm nhận được thứ gì đó, một thứ ấm ấm, có hơi nặng ở trên ngực mình, sờ thử thì thấy một mảng lông mềm mại. Cậu nhìn xuống thì phát hiện bản thân đang ôm một con mèo ly hoa, là con mèo ly hoa quen thuộc đó. 

Mai Trục Vũ ngồi dậy đặt mèo ly hoa lên đầu gối, còn bản thân thì nhắm mắt lại rồi lặng lẽ nôn khan. Bỗng có thứ gì đó chạm vào đầu gối cậu, Mai Trục Vũ mở mắt nhìn thì thấy mèo con tỉnh rồi, mèo ly hoa vươn vai một cái thật dài trên đầu gối cậu, chả sợ hãi gì mà dùng đuôi quét qua quét lại cổ tay cậu rồi nhảy xuống đất và chạy về phía cửa sổ.

Cậu không biết con mèo này là của nhà nào, mấy ngày nay mèo ly hoa này xuất hiện ở phòng cậu ba lần, thỉnh thoảng cậu còn nhìn thấy nó ở quan thự của hình bộ. Mai Trục Vũ suy nghĩ một lúc nhưng cũng không quá để ý đến chuyện này, cậu đứng dậy đi đến phía tủ, lấy ra một thanh kiếm gỗ rồi đi về phía hậu viện giãn gân cốt. 

Mai Trục Vũ cảm thấy không hài lòng với bản thân vì mới uống một hũ rượu được coi là thanh dịu nhất mà cũng say đến mức mất ý thức. Uống ít thế này thì chả phải phụ sự kỳ vọng của Võ Trinh sao. Nếu vậy mỗi ngày sẽ uống một hũ, nhất định phải thích nghi càng sớm càng tốt mới được.

Màn đêm buông xuống cũng là lúc Mai Tứ đặt bút xuống, cẩn thận đáng giá thành quả vất cả ngày dưới hàng tá ánh nến rực rỡ xung quanh. Trên tờ giấy bóng mịn đó là một khung cảnh rộng lớn với các sắc màu khác nhau, đám ác quỷ cưỡi những đám mây đen trong màn sương mù, thần sắc hũng dữ khiếp sợ, một bức tranh sống động như sinh vật sống, nếu nhìn nhầm lại tưởng bọn chúng có thể bay ra khỏi tờ giấy.

Mai Tứ hài lòng ngắm một lúc lâu, cảm thấy kỹ năng vẽ của bản thân rất có tiến bộ, cậu nhóc đặt bức tranh xuống rồi dùng đồ chặn giấy chặn hai bên cho khô mực, nhóc gật gù đắc ý rồi đi ngủ. Bức tranh Ngàn Quỷ mới vẽ được một nửa, ngày mai nhóc phải dậy sớm cố gắng vẽ, vẽ xong sớm thì có thể đem đi khoe với bạn bè sớm hơn.

Điều mà Mai Tứ không ngờ tới là sau khi nhóc ngủ say thì những con ác quỷ mà nhóc vẽ vừa nãy đang bay lên từ tờ giấy giữa tiếng chuông vang và bay ra ngoài từ khe hở của cửa sổ.

Sau khi ác quỷ hung dữ thoát ra khỏi tờ giấy thì trông đầy đặn và sống động hơn rất nhiều, từng con hung thần ác sát có thể dọa chết người khác. Những con quỷ rời khỏi nơi ở của Mai Tứ và bay thẳng về phía cung thành, như những đám mây đen lẳng lặng biến mất trong màn đêm.

Tiếng chuông như có như không đang vang lên khắp mọi nơi, nhưng hình như những binh lính tuần phòng đêm không nghe thấy gì cả, để mặc cho tiếng chuông như một sợi dây dẫn đám mây đen kia ra đến bức tường thành của hoàng cung.

Đám ác quỷ ngưng kết thành một đám mây đen, trên cơ thể không bất kỳ hơi thở nào, cũng không có mùi mà những con ác quỷ thường có, chỉ thoang thoảng mùi mực. Bọn chúng bay qua những bước tường hoàng cung vừa dày vừa nặng mà không gặp cản trở nào, tiến vào bên trong hoàng cung, nơi có những cung điện cao ngất ngưởng che lấp đi núi non trùng điệp.

Dưới gốc cây hòe ngoài tường thành hoàng cung có một nam nhân đeo mịch li khẽ mỉm cười, cất chiếc chuông bạc đi rồi ngẩng đầu nhìn bức tường cao chót vót kia.

"Nào, để xem bọn mi có thể náo loạn đến mức nào."

Những con ác quỷ tiến vào bên trong hoàng cung, nhanh chóng tìm kiếm những thứ có thể thu hút chúng sau khi mất đi sự chỉ dẫn của tiếng chuông. Cung điện nơi hoàng đế cùng hoàng hậu ở vẫn sáng rực, những con ác quỷ không hề sợ hãi mấy thứ ánh sáng này, chúng hung hãn lao về phía điện. Tuy nhiên chẳng bao lâu sau chúng đã bị thứ gì đó chặn lại ở giữa không trung, không thể tiến thêm được bước nào nữa. Chúng giận dữ hét lên giữa bầu trời đêm, cuối cùng vẫn không dám rút lui, chỉ biết đi tìm các mục tiêu khác.

Có hai hành lang ở phía bên phải cung điện, đi qua hai hành lang đó là đến một cung điện nhỏ khác, chỗ đó cũng có hơi thở của một con ác quỷ đang thèm nhỏ dãi. Lúc này đèn trong cung điện đã tắt, không có rào cản vô hình nữa, bọn ác quỷ dễ dàng đụng đến cửa điện, đang chuẩn bị xông vào thì đột nhiên trên mặt đất nổi lên một cơn gió, cây hoa trà to bằng hai người cộng lại ở trước điện bắt đầu xào xạc. Một bóng trắng như sương mù ngưng kết từ cây sơn trà hiện ra, y vừa ra tay thì cơn gió đã thổi bay những con quỷ tà ác, ngăn chặn chúng thành công.

Làm sao mà lũ ác quỷ đó có thể dễ dàng bỏ cuộc sau khi bị ngăn cản hết lần này đến khác, nam nhân bạch y xuất hiện trước cửa cung điện chặn đường làm chúng giận dữ trừng mắt, tất cả đều lao thẳng về phía y.

Nam nhân bạch y đối mặt với vô số móng vuốt cùng hàm răng sắc nhọn của ác quỷ không lùi bước cũng không chịu thua, vững vàng đứng thủ trước cửa điện, cho dù bản thân bị thương cũng không cho phép bọn ác quỷ tiến thêm một bước nào. Bọn ác quỷ thấy nam nhân khó đối phó bèn tách thành hai nhóm, một bên đấu với nam nhân, bên còn lại cố gắng lọt qua khe hở của cửa sổ cung.

Nam nhân thấy vậy bèn vung tay áo lên, ngọn gió bỗng thổi càng lúc mạng hơn, gió thổi ào ào lấp đầy khe hỡ giữa cửa ra vào và cửa sổ, thổi ra một loạt tiếng rít thảm thiết, đồng thời ép lũ ác quỷ đen kia ra hết bên ngoài.

Lũ ác quỷ giận dữ đến mức không muốn xông vào điện nữa, chỉ chăm chăm tấn công nam nhân bạch y.

Một đêm trôi qua, tiếng gà gáy vang lên, tiếng chuông đầu tiên vang vọng khắp thành Trường An, lũ ác quỷ chiến đấu với nam nhân bạch y kia suốt một đêm đã dần kiệt sức. Tiếng chuông càng vang bọn chúng càng uể oải hơn, gấp gáp rút khỏi hoàng cung và biến mất trong bầu trời sắp chuyển sang màu trắng.

Căn phòng của Mai Tứ vẫn yên tĩnh, lũ ác quỷ như những con gà trống bại trận lẻn vào từ khe cửa sổ, bộ dạng không còn uy nghiêm như lúc bay ra ngoài tối qua nữa, con nào con nấy mặt mày xám xịt quay trở lại bức tranh. Mai Tứ nằm trên giường nói mớ mấy câu, cười ngây ngô hai tiếng, trở mình mấy cái rồi lại ngủ say, hoàn toàn không hề biết bọn ác quỷ đã chui ra từ bức tranh lúc đêm qua. 

Cơ thể của nam nhân bạch y mờ mờ ảo ảo sau khi đuổi được hết bọn ác quỷ ở trước cửa điện công chúa, y liếc nhìn cánh cửa điện đóng kín, bản thân không trụ được lâu đã tan biến thành lán khói bay trở lại cây sơn trà.

Cây bạch trà cành lá xum xuê ngày hôm qua nay đã rụng hết, nụ hoa chưa kịp nở đã rơi xuống đất. 

Các cung nhân dậy sớm mở cửa điện, chuẩn bị hầu hạ chủ tử, không ngờ lại nhìn thấy bộ dạng thê thảm của cây sơn trà trước điện, các nàng kinh hãi hét lên.

"Không, không xong rồi ! Cây sơn trà mà công chúa yêu quý nhất, không hiểu làm sao trông như sắp chết rồi."

Nô tì hầu hạ trong phòng công chúa nghe thấy tiếng hét bên ngoài thì vội vàng chạy ra ngoài kiểm tra, kinh hãi tột độ khi thấy cây sơn trà khô héo thành thế kia.

"Sao lại như thế được ! Rốt cuộc là ai đã làm ra chuyện này vậy, mau, mau gọi lính canh gác đêm qua và thái giám tuần sát gần đây, mau đi hỏi xem rốt cuộc đã có chuyện gì ! Nếu không đến lúc công chúa tỉnh dậy, thấy bộ dạng của cây như này thì thể nào cũng to chuyện !"

"Vâng, vâng !" Cung nữ vội vàng nhấc váy lên rồi chạy. 

Hoàng đế đương triều có rất ít con nối dõi, trong cung chỉ có một cô công chúa duy nhất, là con gái của Võ hoàng hậu, tên Lý Nguyên Chân.

Vị công chúa này thân phận cao quý, tính tình có phần hồn nhiên ngây thơ, điều hiếm thấy là nàng không hề ngổ ngáo dù rất được nuông chiều, bình thường các cung nữ hầu hạ mà nhỡ phạm lỗi nhỏ thì nàng cũng hề trách móc. Nhưng lần này ngay cả nô tì hầu hạ nàng từ nhỏ cũng không dám tưởng tượng công chúa sẽ tức giận đến mức nào nếu nhìn thấy cây sơn trà ngay lúc này.

Nô tì thở dài nhìn cây sơn trà rồi lo lắng bước vào trong phòng, vừa đi vừa nghĩ xem nên ăn nói như nào với công chúa sau khi nàng tỉnh giấc. Nếu nói không tốt thì có lẽ sẽ bị phạt.

Buổi chiều, Võ Trinh vào cung gặp hoàng hậu, vừa bước vào điện đã nghe thấy tiếng khóc. Tiếp đó là giọng của hoàng hậu:" Con ở đây khóc với ta thì có ích gì ? Chẳng nhẽ con khóc ở đây là ta có thể chữa được cây sơn trà cho con sao ?"

Sau đó là giọng nói dịu dàng dỗ dàng của Mai quý phi, "Được rồi Nguyên Chân, khóc lâu như vậy, mắt cũng sưng hết cả rồi, ta với mẫu thân con nhìn thôi cũng đau lòng, không khóc nữa, đứa trẻ ngoan không khóc nữa."

Võ Trinh nhìn thấy cháu gái luôn vui vẻ giờ đây lại khóc nức nở trong lòng Mai quý phi, còn tỷ tỷ của mình, hoàng hậu điện hạ đang lộ vẻ bất lực, ngồi bên cạnh viết cái gì đó.

Võ Trinh hành lễ xong thì liếc nhìn cháu gái mình rồi hỏi; "Điện hạ, cháu gái của ta sao lại khóc thảm thiết vậy, có chuyện gì sao ?"

Nghe thấy giọng nói của cô thì thiếu nữ đang vùi đầu khóc lóc lập tức ngẩng đầu lên, để lộ ra đôi mắt sưng như quả óc chó, nàng vừa khóc vừa chạy về phía cô: "Dì nhỏ !"

Võ Trinh vòng tay ôm lấy nàng, xoa xoa đôi má đỏ ửng, "Ây ya, khóc trông thương quá, làm sao vậy, có việc gì cứ nói với dì nhỏ, dì nhỏ giúp con giải quyết."

Hoàng hậu điện hạ bĩu môi nói: "Nói trước bước không qua, đến lúc không làm được thì cẩn thận muội sẽ bị nước mắt của nó nhấn chìm đó."

Hai mắt của Lý Nguyên Chân đỏ hoe, "Dì nhỏ, cây sơn trà trắng của con sắp chết rồi....con...đã gọi tất cả cung nhân chăm sóc hoa đến chữa, nhưng không ai có cách cả, làm sao đây..."

Võ Trinh ngạc nhiên hỏi: "Là cây sơn trà trắng mà năm con sáu tuổi nhất quyết muốn mang từ núi Mang về hả ?"

Lý Nguyên Chân gật đầu, giọng nói nghẹn ngào: "Ừm, đúng vậy, rõ ràng hôm qua vẫn còn khỏe mạnh, không hiểu sao một đêm trôi qua lại héo gần hết."

Hầu hết tất cả mọi người trong cung đều biết đến cây sơn trà trắng này, đó là thứ mà cô công chúa nhỏ thích nhất, không ai được phép bẻ dù chỉ là một cành cây một chiếc lá, bảo bối của nàng đó.

Mười năm trước, hoàng đế cùng hoàng hậu hành cung đến núi Mang tránh nóng lúc đó cô công chúa nhỏ mới sáu tuổi chạy nhảy khắp nơi, vậy mà một ngày nọ cô bé dám chạy đến ngọn núi phía sau. Trong núi có vô số dã thú, cô bé mất tích cả đêm, ai cũng nghĩ rằng nàng chắc chắn sẽ chết, nào ngờ hôm sau đã tìm được nàng không thương tích gì nằm dưới chân cây sơn trà trắng. 

Công chúa nhỏ không chịu kể đã có chuyện gì xảy ra trong đêm đó, một mực chỉ muốn mang cây sơn trà trắng mọc hoang ở trên núi về, trồng trong cung điện của mình. Hoàng đế thương con gái, lại được nàng làm nũng ôm lấy tay lắc lắc nên đã dễ dàng đồng ý, hoàng đế cho người đào cây sơn trà lên mang về cung.

Vốn dĩ trước điện của công chúa được lát bằng đá xanh, vì công chúa nhỏ muốn trồng cây sơn trà trắng gần nơi ở của mình nhất nên đã ra lệnh cho người đục hết những miếng gạch xanh lớn và vận chuyển rất nhiều đất từ trên núi xuống để trồng cây sơn trà trắng.

Mười năm sau, cây sơn trà trắng mọc trên núi được trồng sâu vào tường cung điện không hề khô héo tí nào, bởi vì cô công chúa hết mực bảo vệ chăm sóc nên cây lá mọc xum xuê, năm nào hoa sơn trà cũng mọc đầy cây.

"Con muốn mẫu hậu ban chiếu chỉ, tìm người có thể chữa khỏi cây sơn trà này trong nhân gian nhưng mẫu hậu không đồng ý. Dì nhỏ, mau giúp Nguyên Chân khuyên mẫu hậu đi, Nguyên Chân thực sự không muốn cây sơn trà đó chết." Đôi mắt đỏ hoe của Lý Chân Nguyên rơi nước mắc lã chã, hiển nhiên trong mắt nàng là sự tuyệt vọng và đau khổ tận cùng, nàng cầu xin Võ Trinh.

Võ Trinh cau mày nhận ra điều gì đó, lại lập tức thả lỏng, an ủi nàng:" Nào, mau lau nước mắt, Nguyên Chân dẫn dì nhỏ đi xem cây sơn trà trắng, nhỡ đâu dì nhỏ nghĩ ra được biện pháp cho con."

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên