Chương 20 : Mơ chua ~
Võ Trinh đã nói sẽ đẩy lễ thành thân lên sớm, lời vừa dứt thì lễ thành thân đã được đẩy lên trước Tết Đoan Ngọ. Võ nhị nương tử tùy hứng quen rồi, không ai quản được cô, vì thế những thợ thủ công ở các cửa tiệm đang làm vật phẩm, y phục cho lễ cưới đều vội vã đẩy nhanh tiến độ. May mắn là những vật phẩm có giá trị đã làm xong từ lâu nên những thứ còn lại không quá khó khăn.
 
Về phía Mai Trục Vũ cũng phải chuẩn bị rất nhiều thứ, cha mẹ cậu đã mất, trưởng bối họ hàng duy nhất ở thành Trường An chỉ có Mai Thượng Thư, tức cha của Mai Tứ và quý phi trong cung. Có rất nhiều việc cần sự giúp đỡ của trưởng bối để tránh chân tay luống cuống, vì vậy Mai Trục Vũ thường đến kính cẩn thăm hỏi những ngày gần đây và việc gặp gỡ Mai Tứ cũng thường xuyên hơn.
Mai Tứ là kiểu người yêu ai thì yêu cả đường đi lối về, thái độ của Mai Tứ đối với tỷ phu tương lai...không phải, đối với biểu huynh sắp cưới đại tỷ của mình ngày càng tốt hơn, lúc nào gặp cũng nói thêm vài câu với Mai Trục Vũ.
Khi Mai Trục Vũ đến thăm một lần khác, đúng lúc Mai Tứ đang ở nhà, nhóc thấy cậu đến thì cực kỳ vui mừng đi đến chỗ cậu: "Đường huynh, đệ đã nghĩ xong nên tặng hai người quà mừng gì rồi !"
Nhóm bạn bè của nhóc đã tranh cãi rất lâu về việc nên tặng quà mừng như nào, Thôi Cửu nói nhóc muốn tặng một tấm bình phong hoa mẫu đơn thêu bằng chỉ vàng nhưng lại bị đám bạn chê cười nói quá tầm thường không đẹp. Hồi trước Triệu lãng quân còn nói muốn tặng hai con ngựa tốt quý hiếm, mấy ngày trước nhóc lại đổi ý nói muốn tặng một con hổ, khi cả nhóm tụ tập ngày hôm qua thì nhóc lại đổi ý nói muốn tặng một bộ lông cáo to để trải giường nhưng vẫn chưa chắc về số lượng. Tôn nương tử nói sẽ tự mình điều chế một lọ hương thơm, dường như ai nấy đều có ý tưởng riêng.
Chỉ có Mai Tứ loay hoay mãi không biết nên tặng gì. Bởi vì dù thế nào đi nữa, nhóc với tư cách người thân bạn bè của cả hai bên thì món quà nhóc tặng phải tốt và có thành ý hơn những món quà khác !
Trầm tư suy nghĩ mấy ngày thì cuối cùng sáng nay đã có một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu Mai Tứ, nhóc biết nên tặng quà mừng gì rồi.
"Đường huynh, mau đoán xem là gì nào !"
"Thôi, chắc chắn huynh đoán không được, đệ cũng không nói ra đâu, đến lúc đó đệ sẽ cho hai người một bất ngờ !"
"Được rồi, đệ không nói nữa, nhân lúc còn sớm đệ phải đi mua loại giấy cùng loại bút tốt nhất !"
Mai Tứ độc thoại một tràng dài, không thèm để ý đến phản ứng của Mai Trục Vũ, nhóc càng nghĩ càng hưng phấn, hoa chân múa tay chạy đi mua.
Mai Trục Vũ: "...." Nếu đã nói như thế thì có lẽ quà mừng là một bức tranh tự vẽ rồi. Theo sở thích thông thường của đường đệ này thì về cơ bản chắc chắn là một bức tranh trừ tà xuy đuổi ma quỷ gì đó.
Mai Tứ vui vẻ sải bước trên phố, vừa chống eo vừa nghĩ, món quà của mình nhất định phải chân thành và đặc biệt nhất ! Thứ nhóc quyết định tặng là một bức Trừ Tà Nghìn Yêu do chính nhóc vẽ ! Đến lúc đó sẽ để Trinh tỷ và đường huynh treo trong phòng, đảm bảo rằng không con quỷ nào xâm nhập vào được, bình an hạnh phúc !
Cũng vì thế nên Mai Tứ quyết định tạm thời đặt các loại yêu quái biến thành trong 'Ghi chú về ma quỷ' của Bạch Xà Lang sang một bên, trước tiên tập trung 
vào bức tranh Trừ Tà Nghìn Yêu này. Để xứng với lễ thành thân của Trinh tỷ, Mai Tứ muốn mua loại giấy và bút tốt nhất, sở trường của cậu nhóc là vẽ tranh nên thường xuyên lui tới mấy tiệm bán bút mực và giấy, nhưng lần này nhóc tìm mãi mà vẫn không tìm được món nào ưng ý. Cuối cùng chỉ biết bất lực đi đến những cửa tiệm khác tìm.
Kết quả tìm kiếm cả một ngày vẫn không mua được bút mực và giấy ưng ý, khiến Mai Tứ vô cùng ủ rũ. Cậu định về nhà rồi đợi tới ngày mai sẽ đi hỏi mấy người bạn xem bọn họ có bút với giấy tốt không, nào ngờ bị một người đi đường đang vội vã xô ngã.
Người đó đeo mịch li*, che khắp mặt và thân, chỉ nhìn ra được là một nam nhân. Hắn ta cũng bị hất ngược ra đằng sau, chiếc hộp gỗ trong tay hắn cũng rơi lăn lóc, để lộ ra một cuộc giấy sáng mịn và một cây bút màu tím sẫm. Đôi mắt Mai Tứ mở to khi nhìn thấy chúng, nhóc vừa nhìn đã biết đó là hàng cực phẩm, cực kỳ vừa ý nhóc. Muốn thứ gì thì phải mua, Mai Tứ không để tâm việc bị đụng phải, nhóc lao tới ôm chiếc hộp rồi háo hức hỏi: "Cái này, cái bút với cuộn giấy này ngươi có bán không ? Bán cho ta đi !"
Giọng nam nhân đeo mịch li đó khàn đặc: "Chiếc hộp này đồ ký gửi, ngài muốn mua thì càng tốt, ta đỡ phải đi đường xa thêm lần nữa."
Hắn ta vừa ra giá thì Mai Tứ lập tức đồng ý trả tiền, vui vẻ nói cảm ơn rồi ôm chiếc hộp về nhà. Với cây bút cùng cuộn giấy loại tốt như này, chắc chắn nhóc sẽ vẽ còn đẹp hơn trước !
Nam nhân đeo mịch li cười nhẹ đứng đó nhìn Mai Tứ rời đi rồi bước vào một con hẻm tốt tắm, lập tức biến thành một làn khói đen rồi biến mất.
Mai Tứ vội vàng về nhà, lao thẳng đến thư phòng. Cậu nhóc cẩn thận mở cuộn giấy ra, dùng tay miết nhẹ tờ giấy mà say mê không ngừng, đi mài loại mực mà bình thường không dám dùng. Mai Tứ hít một hơi thật sâu, cầm chiếc bút mang lại cảm giác tuyệt vời lên và bắt đầu múa bút vẽ bức ngàn con quỷ tưởng tượng trong đầu.
Mặc dù nhóc chưa từng thấy ma quỷ thật ngoài đời nhưng nhóc rất thích chúng, trí tưởng tượng của cậu nhóc có thể tạo ra được một thế giới mới, và thế giới đó sắp được xuất hiện dưới ngòi bút của nhóc.
Mai Tứ hào hứng miệt mài vẽ, cho đến khi nến trong phòng dụi tắt thì nhóc mới cảm thấy bản thân đang mệt vô cùng, đành miễn cưỡng cất bút giấy đi, bước đến chiếc giường nhỏ rồi ngủ thiếp đi.
Trong màn đêm yên tĩnh, bức tranh mà Mai Tứ để trên bàn chợt rung nhẹ. Hàng chục con quỷ nhễ nhại mực đen hung ác sống dậy, đôi mắt chúng co giật trên tờ giấy, sau đó một cục màu đen to lớn nhảy ra khỏi cuộn giấy rồi bay lên không trung tạo thành một con quỷ ác độc.
Chúng nó lặng lẽ bay ra từ cửa sổ và tường sân rồi biến mất trong đêm tối.
Mai Tứ ngủ say đến trưa hôm sau, việc đầu tiên nhóc làm là ngắm nhìn bức tranh mình vẽ hôm qua, không ngờ vừa bước tới cái bàn thì nhóc sững sờ một lúc lâu mới hét lên, khiến đám nô tì nô bộc đều hoảng sợ.
"Lang quân, sao vậy ạ. Có chuyện gì vậy ạ ?"
Mai Tứ ngỡ ngàng ngã xuống chiếc ghế, liên tục vuốt ve tờ giấy sáng mịn, trên đó trống trơn, không có một chút vết mực nào.
"Làm sao, làm sao thế được, ác quỷ ta vẽ hôm qua đâu mất rồi ! Rõ ràng đã vẽ được hơn chục tờ rồi mà ! Ta vẽ đẹp như vậy, còn tính sáng nay dậy thưởng thức chúng nữa, làm sao lại biến mất hết vậy !"
Đám nô bộc nghe xong những lời Mai Tứ nói thì lén nhìn nhau hỏi: "Lang quân, liệu hôm qua ngài không có vẽ gì hết, tất cả là nằm mơ thôi ?"
"Đúng vậy, nếu không thì làm sao trên tờ giấy lại không có chút dấu vết nào."
Mai Tứ ôm lấy cái đầu còn đang choáng váng, ngơ ngác nhìn tờ giấy trắng: "Rốt cuộc là bây giờ ta đang mơ hay là hôm qua đang vẽ thì ta nằm mơ ?". Mai Tứ dụi mắt mấy lần thì đành phải thừa nhận có lẽ bản thân đã vẽ tranh trong mơ rồi, nên bây giờ tỉnh lại thì thấy không có gì trên giấy cả.
"Ôi....rõ ràng ta đã vẽ một lần rồi, bây giờ lại phải vẽ thêm lần nữa!" Mai Tứ ấm ức suýt thì khóc. Nô bộc đứng bên cạnh khuyên nhóc: "Lang quân, ngài phải chú ý đến sức khỏe, sao có thể cả ngày không ngủ chỉ để vẽ tranh chứ, chắc chắn ngài mệt quá nên mới mơ như vậy."
"Được, ta biết rồi." Mai Tứ sờ tờ giấy rồi vui vẻ trở lại, "Vẽ lại thì vẽ lại ! Lần này ta chắc chắn sẽ vẽ đẹp hơn !"
Trong khi Mai Tứ đóng cửa vẽ tranh thì Võ Trinh đi mua rượu trong quán rượu. Cô hiểu rõ những thứ này trong lòng bàn tay, chỉ cần nhìn màu sắc của rượu là biết Hổ Phách Quang được vận chuyển từ đâu. Cùng một màu rượu nhưng cô chỉ cần nếm một ngụm là biết Ngọc Thiếu Xuân của Ngọc Châu Đông hay của Ngọc Châu Tây, ngửi thôi cũng biết loại rượu nào, ủ từ bao lâu.
Kiếm Lâm, Xuân Tửu, rượu gạo Tầm Dương, Vọng Phong Thủy Nhưỡng, rượu gạo trúc....Võ Trinh dạo quanh thành đông tây và ba mươi cửa hàng rượu ngon, mỗi loại cô đều chọn ra vị rượu ngon nhất. Cuối cùng chất đầy một xe lớn, để nô bộc của phủ Dự Quốc Công mang đến nhà của Mai Trục Vũ.
Lễ thành thân đang đến gần, cần phải luyện tửu lượng rồi.
Mai Trục Vũ về đến nhà thì thấy một xe rượu lớn. Đi cùng xe rượu là một lá thư do Võ Trinh viết, trong thư viết hũ được đóng bằng hồng phong là loại rượu mạnh nhất, hũ được đóng bằng hoàng phong có hương vị dịu hơn, cô còn viết ngắn gọn về sự yêu thích của mình với mỗi loại rượu, đồng thời lần lượt đưa ra các đề xuất cho cậu.
Mai Trục Vũ đọc bức thư mấy lần liền, sau đó làm theo như bức thư viết, lấy hũ rượu nhỏ được đóng bằng hoàng phong ở trên xe, tên rượu là mơ vàng, là loại rượu được ủ từ quả mơ.
Xử lý xong mọi việc thì Mai Trục Vũ đem rượu về phòng mình, mở nắp và rót ra chén. 
Rượu có màu hơi vàng như quả mơ, trong sáng lấp lánh, mùi vừa thanh mát vừa ngào ngạt.
Rượu càng đục thì càng rẻ, còn rượu càng trong thì càng đắt, thế nên màu rượu trong vừa phải là ngon nhất. Tuy Mai Trục Vũ không uống rượu nhưng cậu biết giá thành của loại rượu này chắc chắn rất cao.
Nhấp một chén rượu mơ vàng nhỏ, đúng như trong thư viết, tràn ngập vị ngọt, hậu vị hơi chua và vị cay rất ít. Khác với loại rượu Hổ Phách Quang cậu uống vội lần trước, rượu mơ vàng ngọt dịu ấm áp tràn ngập trong cổ họng, Mai Trục Vũ uống liền một lúc nửa hũ thì thấy bản thân vẫn không sao nên uống nốt nửa hũ còn lại.
Ngoài cửa sổ là con mèo ly hoa đang ngồi trên cành cây, cô nhìn Mai Trục Vũ uống rượu như uống nước hết chén này đến chén khác, lắc đầu thở dài thầm nghĩ cách uống này của tiểu lang quân thực sự phung phí của trời. Rượu mơ vàng này phải nếm từ từ mới cảm nhận được toàn bộ hương vị trong đó, tuy rượu này không nồng nhưng uống rồi thì thi vị dai dẳng. Uống hết một hũ vẫn là quá mức so với một người chưa từng uống rượu.
Đúng như dự đoán, mèo ly hoa thấy mắt của tiểu lang quân dần dần mơ màng, trong tay vẫn còn cầm chén rượu mơ vàng chưa uống hết.
Rồi xong, đã say.
Mèo ly hoa vẫy đuôi rồi nhẹ nhành nhảy vào phòng, nghênh ngang đi đến trước mặt tiểu lang quân.
Mai Trục Vũ phải mơ màng một lúc mới từ từ nhìn mèo ly hoa trước mặt, cứ như vậy nhìn chằm chằm một lúc lâu. Bỗng nhiên cậu quỳ xuống trước mặt mèo ly hoa, hành lễ với cô rồi đưa chén rượu lên nói: "Cha, đã lâu không gặp. Kính thưa cha, con sắp thành thân rồi, không thể về Cừ Châu thắp hương cho cha và mẹ được nữa, trong lòng vô cùng áy náy, kính cha và mẹ chén rượu lạt này."
Võ Trinh: "...."
Sau khi Mai Trục Vũ nhận cha xong thì ngã xuống đất và lặng lẽ ngủ tiếp đi. Võ Trinh giật giật râu mèo, uống cạn chén rượu được cậu dâng trước mặt, rồi đi đến bên má của tiểu lang quân, giơ chân mèo lên vỗ nhẹ mấy cái.
Mai Trục Vũ bị cô đánh thức trong cơn choáng, cậu đứng dậy dụi mắt rồi đi đến giường, vừa đặt đầu xuống là ngủ không biết trời trăng gì.
(*mịch li: không biết giải thích như nào nên mình để hình ở đây nha)

Nhận xét
Đăng nhận xét