Chươg 18 : Hoa Đỗ Quyên ~
Trước đây Mai Trục Vũ chưa từng đi dọn rừng bao giờ. Vô duyên vô cớ đi tiêu diệt lũ yêu quái trong rừng núi thì có hơi khoa trương, tuy mấy tên yêu quái không ở trong thành nhưng nhỡ động tĩnh quá lớn sẽ thu hút sự chú ý của hai vị chủ nhân Thành Yêu kia ở trong thành Trường An, bỗng dưng nảy sinh tình huống xấu sẽ làm ảnh hưởng đến chuyến đi chơi này, thế thì được một mất mười.
Còn một lý do quan trọng khác là Mai Trục Vũ không có thời gian, vậy nên đêm trước chuyến đi cậu vội vàng tắm rửa sạch sẽ, thắp hương bái tổ tiên cầu mong chuyến đi suôn sẻ. Thường thì trong chùa khi hai sư đệt thỉnh thoảng ra ngoài làm việc gì nguy hiểm sẽ tắm rửa rồi thắp hương, kính cẩn bái lạy sư gia phù hộ. Mai Trục Vũ chưa từng làm chuyện này bao giờ, nhưng lần này thì khác, cậu hy vọng chuyến đi sẽ suôn sẻ.
Dù sao việc đi du ngoạn cùng người trong lòng thực sự khiến cậu bồn chồn không yên. Sư phụ cùng các sư huynh đều là tu sĩ không lấy vợ, bọn họ không biết tiếp xúc với nữ tử như nào cả nên chắc chắn không dạy cậu được những chuyện như vậy. Cho dù Mai Trục Vĩ là một đạo sĩ hung hãn có thể giết chết một con yêu quái vài trăm tuổi chỉ bằng một bàn tay nhưng cậu vẫn hoảng sợ trong phạm trù này.
Sau khi thành kính dâng hương cho sư gia xong thì Mai Trục Vũ lại ngồi trước cửa sổ, nghiêm túc nhìn các vì sao trên bầu trời và đếm từng ngôi sao. Một lúc sau cậu mới thở phào nhẹ nhõm. May quá, thời tiết ngày mai khá đẹp, sẽ không mưa nên có lẽ sẽ là một chuyến đi suôn sẻ.
So với sự cẩn thận của Mai Trục Vũ thì Võ Trinh gần như quên mất chuyện đi chơi, cô hẹn đánh mã cầu và gặp được đối thủ giỏi, làm cô hứng thú ở lại sân đánh mã cầu hai ngày liền. Võ Trinh hứng thú với rất nhiều thứ nhưng chỉ được có mấy ngày thì hết, vậy nên hầu hết những người quen biết cô đều biết cô giỏi nhiều thứ vớ vẩn nhưng toàn hời hợt chơi cho vui, chưa từng nghiêm túc.
Sau khi chơi đánh mã cầu được hai ngày và khiến đối thủ kiệt sức, Võ Trinh cảm thấy hơi ngán ngẩm. Trong lúc nghỉ giải lao thì Mai Tứ tiến đến hỏi cô: "Trinh tỷ, nghe nói ngày mai tỷ sẽ đi núi Đỗ Quyên chơi với biểu huynh của đệ nhỉ, tỷ có dẫn bọn đệ theo không ?"
Lúc này Võ Trinh mới nhớ ra có chuyện này, cô nhấp ngụm nước rồi vẫy tay chào Mai Tứ: "Bọn ta đi cùng nhau để vun đắp tình cảm, dẫn bọn ngươi đi theo làm gì, đến phá đám hả ?"
Mai Tứ: ....Tâm tình phức tạp đến mức không biết cảm giác đau lòng này là do ai gây ra.
Võ Trinh, người vừa mới nhớ ra mình có cuộc hện đã vứt gậy đánh mã cầu đi, "Ta đi về trước."
Cô nói được nửa thì bỗng quay đầu lại nhìn đám đàn em của mình, dùng ánh mắt nhìn thấu mọi thứ nhìn đám nhóc: "Ngày mai các ngươi muốn đi chơi đâu thì đi nhưng cấm không được đến núi Đỗ Quyên làm phiền ta, hiểu ?" Da mặt của tiểu lang quân mỏng, không chừng sẽ cảm thấy không thoải mái khi bị đám nhóc này vây quanh.
Nhóm đàn em: "....Vâng ạ Trinh tỷ." Vốn định đi theo rồi nhìn trộm bọn họ nhưng bây giờ bị lộ mất tiêu, tiếc quá đi ! Biết vậy đã không nói gì để ngày mai bọn nhóc lén lút đi theo !
Võ Trinh ngủ một giấc ngon lành, ngày hôm sau tràn đầy sức sống cưỡi ngựa ra khỏi thành cùng Mai Trục Vũ. Thành đông tây của buổi sáng vẫn chưa mở cổng nhưng trên các con phố và ngõ hẻm đã rất náo nhiệt. Nhiều người bán hàng gánh những gánh hàng đi qua các con phố để bán đồ ăn, các quầy bán bữa sáng đã chuẩn bị thu dọn, tiếng hét nạt nộ vang khắp nơi. Còn những phu nhân thì đang giặt giũ rửa rau ở các con kênh trong thành, buôn chuyện về chuyện nhà chuyện cửa. Những nam nhân kia thì vội vàng đi làm, những tên nam nhân nhàn rỗi không có việc làm thì lại tụ tập dưới tán cây ở góc phố cùng đánh cờ hoặc nghe sách, hàn huyên suốt buổi. Võ Trinh lắng nghe thì thấy bọn họ đang nói về cuộc đua thuyền rồng của Tết Đoan Ngọ năm ngoái.
Vẫn còn hơn một tháng nữa mới đến Tết Đoan Ngọ, sau Tết Đoan Ngọ sẽ là lễ thành hôn của Võ Trinh và Mai Trục Vũ.
Trên đường chính là xe sang ngựa quý của thương gia người Hồ, những người đi con đường này đều đi về phía thành tây. Còn những người lái xe bò thì phần lớn đến từ các điền trang ngoài thành, vào thành để bán hoa quả rau củ, đồ dùng làm bằng mây tre với giá rẻ, họ chỉ muốn đến sớm để thử những món ngon theo mùa nên đi về hết thành đông rồi.
Trên đường rời thành thì Võ Trinh nhìn thấy một số xe ngựa lớn, nhìn có vẻ như là các hàng buôn lớn đang lấy hàng từ bên ngoài. Có vô số đoàn xe chở hàng và phải mất một lúc mới vào được kinh đô. Một tên nam nhân trông có vẻ như là quản sử của một đoàn xe ngựa nhìn thấy Võ Trinh thì hét lớn chào cô, "Võ nhị nương tử, cửa tiệm của ta mới nhập rất nhiều loại vải thời thịnh, khi nào đến may một ít y phục."
Võ Trinh không dừng lại mà chỉ nói: "Được, các ngươi tự chọn một ít rồi mang đến phủ Dự Quốc Công."
"Được ! Chắc chắc sẽ chọn loại tốt nhất cho nhị nương tử !"
Sau khi đi ngang qua mấy chiếc xe đó thì Võ Trinh quay sang giải thích cho Mai Trục Vũ đang ở bên cạnh: "Đó là một vài cửa tiệm vải quen thuộc, thường thì y phục của ta được may ở chỗ bọn họ."
Nói đến đó thì cô bỗng nhớ đến chiếc áo cổ tròn màu đỏ vẫn đang ở dưới gầm giường của tiểu lang quân cũng được may ở cửa hàng đó.
Đã hẹn trước hôm nay đi du ngoạn nên cả hai đều chầm chậm cưỡi ngựa, không có vội vã gì cả. Trên đường đến núi Đỗ Quyên có rất nhiều loại cây và hoa, Mai Trục Vũ cưỡi ngựa đi ngang qua một cái cây thì ngửi thấy một mùi thơm dịu, cậu ngẩng đầu lên cẩn thận tìm kiếm rồi vươn tay hái một bông hoa nhỏ màu xanh lá không có gì bắt mắt trên cành cây đưa lên mũi ngửi.
Không biết là loài hoa gì nhưng mùi hương rất thơm. Mai Trục Vũ do dự một lúc rồi thúc ngựa để gần Võ Trinh hơn, đưa bông hoa nhỏ đó cho cô.
Võ Trinh lười biếng nheo nheo mắt, dây cương ngựa quấn chặt trong tay. Bình thường cô cưỡi ngựa rất nhanh nhưng bây giờ con ngựa đi chậm đến mức làm cô sắp gục đến nơi. Đột nhiên có một mùi thơm thoang thoảng xộc vào mũi làm cô giật mình, Võ Trinh tỉnh táo lại bèn nhìn xuống thì thấy một bông hoa nhỏ bình thường trước mặt.
Võ Trinh ngồi thẳng dậy, cầm lấy bông hoa ngửi ngửi: "Ưm, thơm quá, năm nào cũng đúng vào thời điểm này con đường này sẽ cực kì thơm, ta cũng không biết rốt cuộc là mùi của loài hoa nào, đến bây giờ mới biết hoá ra là mùi của vật nhỏ này." Cô ngắm nhìn bông hoa trong tay một lúc rồi nói: "Trông rất đỗi bình thường, sao lại có mùi thơm như vậy chứ ?"
Sau khi ngửi một hồi, cô tuỳ ý ngắt một bông hoa nhỏ cắm lên búi tóc đang được búi gọn gàng bằng khăn vấn đầu đen, phần còn lại thì cắm lên phần da của dây cương ngựa.
Mai Trục Vũ thấy bộ dạng yêu thích cùa cô thì cũng thoải mái hơn nhiều, cả hai đều không nói gì trong suốt quãng đường đi, cậu sợ Võ Trinh mất hứng, sợ cô đột nhiên thay đổi ý định quay về khi còn chưa đi đến chân núi Đỗ Quyên.
Kết quả của việc Võ Trinh bày tỏ sự thích thú là khi đến chân núi Đỗ Quyên thì chiếc dây cương của cô đã chất đầy hơn chục loại hoa được Mai Trục Vũ hái trên đường. Khi Võ Trinh cưỡi ngựa đi về phía trước, gió thổi mang theo hương thơm của những bông hoa đó bay vào mũi cô.
Mũi có chút ngứa, cô muốn hắt hơi.
Núi Đỗ Quyên là một ngọn núi nhỏ nằm gần Nam Sơn, đỉnh núi rất nhỏ, không bằng những ngọn núi cao xung quanh, nhưng có rất nhiều hoa đỗ quyên mọc trên núi Đỗ Quyên, chúng cực kì đẹp khi nở rộ, hoa khoe màu đua sắc khắp núi. Núi Đỗ Quyên là một thắng điểm khá nổi tiếng, là một trong những địa diểm được nam thanh nữ tú thường xuyên ghé thăm mỗi khi xuân về. Võ Trinh cũng từng dẫn bọn nhóc đến đây chơi khi hoa đỗ quyên nở khắp núi.
Ở thời gian này thì gần như hoa Đỗ Quyên trên núi đều lụi tàn gần hết, cảnh vật không còn đẹp như trước nữa nên không có nhiều người đến, ngoại trừ Mai Trục Vũ và Võ Trinh thì chỉ có hai ba người.
Võ Trinh và Mai Trục Vũ buộc ngựa dưới chân núi rồi cùng nhau đi lên núi.
Con đường núi được thiết kế đặc biệt, có thể dễ dàng đi lên đỉnh núi, nhưng Võ Trinh lại kéo Mai Trục Vũ đến một con đường hẻo lánh có hàng cây cao gần bằng một người.
Mai Trục Vũ cũng không hỏi tại sao cô lại không đi con đường chính kia mà chỉ đi theo sau cô, thỉnh thoảng vươn tay phủi đi những cành xiên và gai trên đầu cô.
Võ Trinh biết rõ đường đi, quay lại giải thích cho cậu, "Hoa Đỗ Quyên trên đường núi chính kia tàn lụi gần hết rồi, chả có gì để ngắm cả. Nơi này có một con đường núi hẻo lánh, hoa Đỗ Quyên ở đó nở muộn, đi vào thời điểm vừa vặn ngắm hoa, hơn nữa số người biết con đường này cực kì ít nên cậu cứ từ từ ngắm."
Mai Trục Vũ trả lời "Ừm." nhưng rồi lại cảm thấy như vậy có hơi lạnh nhạt quá không, nên chưa kịp nghĩ gọi đã hỏi thêm một câu: "Có rất nhiều hoa Đỗ Quyên sao ?"
Võ Trinh nở nụ cười thần bí: "Đến nơi thì cậu sẽ biết ngay thôi, tiểu lang quân nhất định sẽ rất thích."
Mai Trục Vũ không quen với việc bị Võ Trinh gọi là tiểu lang quân, đâm ra khiến cậu cảm thấy tuổi của mình rất nhỏ. Ở trong chùa cậu còn chịu trách nghiệm dạy bảo các sư triệt, các sư triệt tầm tuổi cậu đều rất kính nể cậu, không ai gọi cậu là tiểu lang quân cả, sư phụ cùng các sư huynh thì càng không. Nhưng nghĩ đến Võ Trinh lớn hơn mình mấy tuổi nên có lẽ cô thích gọi như vậy.
Thôi bỏ đi, xưng hô chỉ là chuyện nhỏ thôi, không cần để ý. Mai Trục Vũ lại nghĩ tiếp bản thân nên nói thêm cái gì nữa. Nhưng cậu còn chưa kịp cân nhắc nên nói gì thì Võ Trinh người dẫn đường đã lên tiếng: "Đến nơi rồi."
Mai Trục Vũ tiến lên thêm một bước, đi ra khỏi khóm cây cuối cùng bỗng cảm thấy sáng tỏ thông suốt, trong mắt hiện lên một rừng đỏ sậm đỏ nhạt.
Đúng như Võ Trinh nói, phía sau ngọn núi này trồng rất nhiều hoa Đỗ Quyên, chúng mọc so le nhau, những bông hoa mọc thành cụm rồi tụ thành những hoa cầu, quả đúng là một khu rừng hoa lãng mạn bừng bừng khí thế.
Võ Trinh đi phía trước dọc theo con đường tràn ngập hoa Đỗ Quyên, Mai Trục Vũ rớt ở phía sau vài bước nhìn theo bóng lưng cô. Chàng thiếu niên chỉ cảm thấy Võ Trinh đứng giữa rừng hoa xinh đẹp rạng ngời, y phục tung bay theo từng bước chân, lướt qua nhẹ nhàng như chim nhỏ bay qua cành hoa.
Võ Trinh ném một bông Đỗ Quyên vào miệng thì phát hiện phía sau không có tiếng bước chân bèn quay đầu lại nhìn thấy tiểu lang quân hình như ngắm hoa đến ngơ luôn, khiến cô bật cười: "Đứng ngơ ra đó làm gì vậy, lại đây, phía sau có một con đường nhỏ mọc còn nhiều hoa đẹp hơn đó."
Mai Trục Vũ đuổi kịp và sánh bước cùng cô. Mùi hoa Đỗ Quyên không nồng, nhưng ở đây hoa nở thực sự quá nhiền khiến hương thơm trở nên ngạt ngào hơn, bao trùm khắp họ.
Bầu không khí đẹp đến mức Mai Trục Vũ cảm thấy tinh thần mơ màng như đang rơi vào giấc mộng. Cho đến khi cậu bất ngờ nhìn thấy một con Sơn Bà Sa(?) lại trên con đường núi hẹp trước mặt.
Sơn Bà Sa này là một yêu ma vô hại, nó được hình thành bởi sự oán giận còn sót lại của ngưởi và động vật đã chết trong núi nhiều năm, hình hài như một cái bóng đang nhảy múa, thường xuất hiện trên đường núi. Người bình thường không nhìn thấy được Sơn Bà Sa, nếu đi xuyên qua nó thì dương khí của người sống sẽ làm Sơn Bà Sa tan biến, nhưng sự oán giận của Sơn Bà Sa sẽ xâm nhập vào cơ thể con người và khiến họ đổ bệnh nặng.
Vẻ mặt của Mai Trục Vũ bình tĩnh, đến khi hai người đến gần Sơn Bà Sa hơn thì đột nhiên cậu bước nhanh về phía trước và làm Sơn Bà Sa tan biến lập tức, đồng thời nhặt một bó hoa cầu Đỗ Quyên ở phía sau Sơn Bà Sa rồi đưa cho Võ Trinh: "Đóm hoa này đẹp thật."
Võ Trinh mỉm cười nhận lấy, trong lòng thì thầm mắng. Đương nhiên vừa rồi cô nhìn thấy Sơn Bà Sa chặn đường mình, vốn dĩ tính bước nhanh hơn một bước để tiêu diệt Sơn Bà Sa, nào ngờ tiểu lang quân chân dài đi xuyên qua Sơn Bà Sa trước cô.
Thân là Miêu Công, cho dùng cô gặp hàng trăm mấy tên yêu ma nhỏ như Sơn Bà Sa thì cũng sẽ không bị bệnh, nhưng người bình thường như tiểu lang quân chắc chắn sẽ bị bệnh nặng. Đang yên lành hẹn người đi chơi, kết quả lại làm người ta bị bệnh mà không hề biết, toang thật.
Tâm trạng Võ Trinh không tốt, trong khi Mai Trục Vũ cảm thấy vui mừng, may mắn cậu kịp tiêu diệt Sơn Bà Sa, dù sao một đạo sĩ có tu vi cao như cậu chắc chắn sẽ không để tâm đến mấy con yêu quái nhỏ như Sơn Bà Sa. Loại yêu quái này không khiến cậu bị bệnh được, nhưng Võ Trinh thì khác, nếu cô vô tình đụng phải Sơn Bà Sa thì chắc chắn sẽ đổ bệnh, nếu hôm nay cậu để người trong lòng của mình đổ bệnh vì yêu quái dơ bẩn ở đây chắc cậu sẽ áy náy cả đời mất.
Hai người đều có suy nghĩ riêng, đi được một đoạn ngắn thì đột nhiên Võ Trinh dừng lại, nắm lấy vạt áo của Mai Trục Vũ rồi nghiêm túc nói: "Ta xin thất lễ."
Mai Trục Vũ bối rối: "?"
Võ Trinh kéo đầu cậu cúi xuống, còn mình ngẩng đầu lên hôn cậu.
Để tránh việc tiểu lang quân trở về sẽ bị bệnh, chỉ đành cho cậu ấy một ít nước bọt để loại trừ thứ dơ bẩn kia. Võ Trinh nghĩ. Không phải là cô muốn giở trò lưu manh, là vì nghĩ cho cơ thể của tiểu lang quân nên cô chỉ có thể làm một tên lưu manh.
Nhận xét
Đăng nhận xét