Chương 17 : Lời đồn đại ~
Có hai người đang trò chuyện ở hành lang, một người là nam nhân trung niên mặc áo cổ tròn màu đỏ, hình như là một vị thị lang nào đó của hình bộ, người còn lại mặc áo cổ tròn xanh lam, chắc là một quan chức nhỏ. Thay vì nói hai người này hàn huyên thì nên nói một nam nhân trong số họ đang nói xấu Mai Trục Vũ, còn tên quan chức nhỏ kia nịnh nọt hắn ta.
"Tên Mai Lang Trung kia đúng là xảo quyệt, một chút điểm yếu cũng không có, để xem lần sau hắn có thể lúc nào cũng may mắn như vậy không."
"Tội gì Từ Thế Lang lại tức giận vậy, cho dù không tìm được sai sót của Mai Lang Trung thì ngài có thể gây rắc rối cho hắn ta như thường ngày, cho hắn thêm đau khổ là được mà. Chức quan của ngài cao hơn hắn, nếu muốn làm khổ hắn thì có phải dễ như trở bàn tay không."
"Không có đơn giản như vậy, ngươi đừng bị cái vẻ cao quý của hắn che mắt, thật ra là dựa vào quan hệ với quý phi mới có được cái chức Tư Lang Trung của hình bộ. Ngươi coi hắn ta là người suy nghĩ đơn giản nhưng có khi lại có nhiều bí mật không nói ra được. Hơn nữa, nếu như không có quan hệ hoàng thất thì liệu hắn ta có thể lấy được Võ nhị nương tử của phủ Dự Quốc Công không ? Đó là muội muội ruột của hoàng hậu điện hạ đó."
"Nói đến đây, ta thực sự khâm phục Mai Lang Trung, vì để lấy lòng Dự Quốc Công và hoàng hậu điện hạ mà ngay cả Võ nhị nương tử cũng dám lấy, chỉ điểm này thôi thì kẻ vô danh như chúng ta không thể so với sự rộng lượng của hắn được, e là khăn chít đầu đen của hắn phải thay bằng khăn chít đầu xanh lục rồi." Giọng nói của tên quan chức nhỏ kia rất kinh thường.
Võ Trinh vẫy vẫy đuôi ngồi ở bên trên hòn non bộ gần đó.
Từ Thế Lang cười khẩy rồi vuốt hai hàng ria mép dưới mũi: "Ta lại nghĩ hai người đó là một cặp trời sinh, vị Mai Lang Trung này chưa từng đến phường nhạc kỹ quán bao giờ, ngươi nghĩ xem, làm gì có nam nhân nào giống hắn ta chứ, ta nghĩ hắn ta đoạn tụ* là cái chắc. Còn cả ả Võ Trinh, suốt ngày ăn mặc như nam nhân, chẳng giống nữ nhân chút nào cả, lại còn mập mờ với mấy nương tử ở kỹ quán, lúc nào cũng dẫn theo nhóm nương tử ở nhà thổ đi chơi, mấy mối hôn sự kia nói huỷ là huỷ, không chừng ả ta cũng là ma kính*, hai người này đều có bệnh, không phải rất đẹp đôi sao."
(đoạn tụ*: từ dùng chỉ đồng tính nam ở thời xưa.
ma kính*: từ dùng chỉ đồng tính nữ ở thời xưa, ma ở đây là ma sát, gương chỉ kính gương, ám chỉ việc quan hệ tình dục của phái nữ như hai cái gương ma sát với nhau.)
Võ Trinh để đầu dựa vào hai chân trước nhìn bộ ria mép....của hai người bên dưới. Gần đây việc nam tử nuôi râu rất phổ biến ở thành Trường An, cả trẻ lẫn già đều để bộ râu y chang nhau, nghe nói nhiều tên nam nhân lén lút so sánh bộ râu với nhau. Võ Trinh không hiểu râu ria như lông mày có gì hay ho, cô nhìn thôi cũng thấy cay mắt, may là tiểu lang quân không để râu, nếu không chắc cô sẽ không nhịn được mà cạo giúp cậu luôn.
Võ Trinh ghét bỏ hai bộ râu ngắn trước mặt, bình tĩnh lắng nghe hai người đó tiếp tục trò chuyện.
"Nếu Từ Thế Lang thực sự muốn làm khó Mai Lang Trung, chi bằng để hắn ta phụ trách vụ án tồn kia, chắc chắn sẽ tra tấn chết hắn ta."
"Hừ, ta lại nghĩ nếu thực sự dày vò chết Mai Lang Trung, có khi hắn ta lại đi khóc lóc tỉ tê với cô mẫu quý phi, lúc đó chả phải ta vô cớ rước rắc rối vào mình."
"Cũng, cũng đúng, dù hắn ta không đi tìm quý phi thì vẫn còn Võ nhị nương tử. Với cái tính của Võ nhị nương tử thì nếu thực sự quản việc bên này thì so với quý phi còn phiền hơn....ờm....Từ Thế Lang ngài Võ nhị nương tử sẽ quản hắn không ?"
Từ Thế Lang với vẻ mặt kiêu ngạo nhìn thấu sự thật nói: "Ta thấy Võ nhị nương tử chưa chắc sẽ quản hắn, ả ta làm gì rảnh rỗi đến vậy. Suy cho cùng chẳng qua cuộc hôn nhân này chỉ là nói cho vui, Dự Quốc Công xấu hổ vì con gái thứ không chịu gả đi, vậy nên mới tìm một nam nhân dễ nắm thóp lấy con gái mình, mà Mai Lang Trung lại là đồ hèn nhát muốn tìm chỗ dựa, chẳng phải một mũi tên trúng hai đích sao, chả nhẽ hai người đó lại có tình cảm với nhau. Võ nhị nương tử kia đính hôn rồi vẫn bay nhảy đến kỹ quán, ta đoán thậm chí ả ta còn chưa gặp Mai Lang Trung."
Hai người đó vẫn tiếp tục hàn huyên nhưng Võ Trinh không muốn nghe nữa, toàn những lời lặp đi lặp lại, chả có tí mới mẻ gì, nhàm chán. Cô duỗi người trên hòn non bộ rồi nhảy lên tường rời khỏi hình bộ.
Cũng tại buổi chiều hôm nay, khi các quan chức của hình bộ chuẩn bị về nhà sau giờ làm việc thì nhìn thấy một nữ tử ăn mặc rực rỡ ở cửa quan thự. Cô mặc một chiếc áo màu đỏ thẫm, đeo vòng cổ ngọc trai lấp lánh, eo đeo tám miếng vàng, chân đi giày mây, tay cầm roi ngựa được khảm vàng ngọc. Cô nhàn rỗi ngồi trên lưng ngựa nghịch cây roi ngựa trên tay. thỉnh thoảng nhìn về phía cổng chính của hình bộ.
Các quan chức cứ nhìn cô rồi thì thầm to nhỏ.
"Đó là ai vậy ? Nữ tử nhà ai mà lại đứng chờ ở cổng chính hình bộ vậy, nữ tử được đến chỗ này sao ?"
"Ngươi khờ à, nhìn bộ dạng chả ra thể thống kia thì ngoài nhị nương tử nhà họ Võ, muội muội của hoàng hậu điện hạ thì còn có ai dám ăn mặc như này."
"Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy vị Võ nương tử trong truyền thuyết đó, nàng ấy đẹp hơn ta tưởng tượng rất nhiều."
"Đẹp thì đẹp, nhưng ngươi chịu được loại nữ nhân như vậy không. "
"Trước đây nghe nói Mai Lang Trung của hình bộ chúng ta sắp lấy nàng ta, chả nhẽ nàng ta đến tìm Mai Lang Trung sao ?"
"Chắc chắn rồi, nhưng không biết nàng ta tìm Mai Lang Trung làm gì, có khi là muốn tự mình đến xem vị hôn phu rồi, ôi, lát nữa chúng ta ở lại xem xem nàng ta có hài lòng không, nếu như không hài lòng thì có khi chúng ta lại được thấy nàng ta dùng roi đánh người."
Võ Trinh nghe rõ những lời thì thầm xung quanh, cô thản nhiên liếc nhìn mấy tên quan chức đang nhìn cô với nhiều vẻ mặt khác nhau, có tò mò, có kinh thường, có sợ hãi, có mong chờ nhìn về phía cô.
Một lúc sau, Võ Trinh nhìn thấy Từ Thế Lang và tên quan chức nhỏ kia vừa nói xấu bọn họ bước ra, trùng hợp là Mai Trục Vũ cũng đi ra sau bọn họ.
Võ Trinh mỉm cười, đột nhiên thúc ngựa về phía trước rồi tăng tốc. Nhiều tên quan chức mặt tái mét vội vàng bỏ chạy sang một bên, còn hai kẻ Từ Thế Lang kia thấy Võ Trinh đang phi thẳng đến chỗ mình thì càng sợ hãi hơn, chưa kịp hoàn hồn thì ngựa của Võ Trinh đã xuất hiện trước mặt.
Đôi chân của Từ Thế Lang và tên quan chức nhỏ kia run rẩy ngã ngửa ra sau, con ngựa bật dậy dưới lệnh của Võ Trinh rồi nhảy qua đầu bọn họ, vững vàng đáp xuống trước mặt Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ thì vẫn bình tĩnh như mọi ngày nhìn cô.
Rõ ràng cậu chưa nói gì nhưng Võ Trinh dường như hiểu ra cậu tính nói gì, thản nhiên cười nói: "Cưỡi ngựa trước quan thự, phạt mười lượng, ta nhớ đúng chứ ?" Cô vừa nói vừa lôi ra chiếc túi vải nặng trịnh ném về phía Mai Trục Vũ.
Mai Trục Vũ: ".....Không gây thương tích, phạt năm lượng là được rồi."
Võ Trinh thân thiện đáp lại: "Vậy nửa còn lại cho cậu. Sao mấy ngày không gặp mà trông cậu gầy đi vậy, bữa trưa của hình bộ dở vậy sao, lần sau cậu xuất cung ra ngoài ăn đi."
Mai Trục Vũ: "Thật ra cũng ngon."
Hai người họ nói chuyện như thể không có ai xung quanh vậy, lời lẽ vô cùng tự nhiên làm đám đồng liêu hóng hớt ngơ ngác luôn. Đa số bọn họ đều cho rằng hai người này chưa gặp nhau nhiều nên chắc chắn sẽ không thân, nhưng nhìn cảnh tượng hôm nay...chả nhẽ hai người họ gặp nhau thường xuyên ?
Từ Thế Lang vừa bị ngựa của Võ Trinh doạ sợ đã được tên quan nhỏ bên cạnh đỡ dậy, sắc mặt hắn lúc trắng lúc đỏ khi thấy Võ Trinh trò chuyện cùng Mai Trục Vũ, trông cực kỳ đặc sắc.
Võ Trinh cười mỉm nhìn Mai Trục Vũ rồi nói: "Lang quân, lần tới là ngày nghỉ của cậu, đi du ngoạn đến núi Đỗ Quyên nằm dưới chân núi Nam cùng ta nhé."
Ánh mắt vốn bình tĩnh của Mai Trục Vũ bỗng hiện tia mong chờ, cậu không dự dọ mà gật đầu đồng ý: "Được, sau ba ngày là đến ngày nghỉ của ta."
Trước khi hỏi thì Võ Trinh cũng không biết Mai Trục Vũ có đồng ý không, dù cậu có đồng ý hay không cũng chả sao, cô chỉ thể hiện thái độ của mình mà thôi. Nhưng bây giờ trông dáng vẻ vui sướng của cậu thì cô chả hiểu sao cũng vui vẻ hơn, nụ cười càng thêm rạng rỡ: "Được, đến lúc đó ta tìm cậu."
Mai Trục Vũ nhìn nụ cười quá mức rạng rỡ kia thì bỗng đơ ra, đứng im nhìn chằm chằm cô.
Lúc này đám quan chức xung quanh bỗng cảm thấy có phải bản thân không nên tồn tại ở đây, có phần hơi dư thừa hay không. Thậm chí còn có người dụi mắt mấy lần cảm thấy hình như bản thân nhìn thấy Mai Lang Trung giả rồi.
Cái người đang lúng túng ngơ ngác nhìn thiếu nữ ngồi trên ngựa kia là ai ? Chắc chắn không phải Mai Lang Trung ít nói lạnh lùng thường ngày, nhất định là hoa mắt rồi, sao Mai Lang Trung lại có thể lộ ra vẻ mặt như vậy chứ.
Vì cảnh tượng này diễn ra trước cổng Hình bộ nên đã có một làn sóng tin đồn về Võ Trinh và Mai Trục Vũ được lan truyền rộng rãi. Còn Từ Thế Lang, người chứng kiến toàn bộ bị vả mặt thì tức đến mức mất ngủ cả đêm. Ngày hôm sau lại thấy có người bàn tán về sự việc hôm qua ở quan thự, bao gồm cả cảnh tượng xấu hổ bản thân bị ngựa doạ sợ ngày hôm qua, hắn ta tức đến độ suýt đập vỡ nghiên mực.
"Từ Thế Lang nguôi giận, việc gì chúng ta phải so đo với bọn chúng chứ, không bằng buổi chiều tan làm xong chúng ta tìm mấy nương tử thân thiết uống rượu ở phường Bình Khang ?" Tên quan chức thấp bé nịnh nọt đề nghị.
"Cũng được, vậy thì đến chỗ Ngô nương tử, nơi chúng ta thường đến."
Tối đến tại kỹ phường của Ngô Diệp thuộc phường Bình Khang, Từ Thế Lang cùng tên quan chức kia vừa nghe nhạc vừa được hai nương tử bồi rượu. Mà ở phòng bên cạnh, Võ Trinh ngồi vắt chéo chân còn ngân nga giai điệu nào đó, vẻ mặt cực kỳ thanh thản, đám đàn em của cô thì ồn ào chơi trò phạt rượu, thẻ phạt rượu được ném tới ném lui.
"Trinh tỷ, hôm nay chúng ta tới đây chơi cái gì nào ?" Mai Tứ tiến đến hỏi.
Võ Trinh mỉm cười rồi đặt chén rượu xuống, nhởn nhơ nói: "Chơi hai tên nam chân đã lắm mồm còn nhiều râu."
Đêm đó cứ thế trôi qua, sang ngày hôm sau, trong lúc đang dùng bữa trưa tại Hình bộ thì Mai Trục Vũ nghe được một tin sốt dẻo, nghe nói Từ Thế Lang cùng tên thuộc hạ của hắn được tìm thấy trong tình trạng không mảnh vải che thân còn ôm chặt lấy nhau ở phường Bình Khang.
"Ta thực sự không ngờ rằng hoá ra Từ Thế Lang là tên đoạn tụ, đúng là không thể trông mặt bắt hình dong."
"Đúng vậy, nghe nói là bị một đám thiếu niên bắt gặp tại trận, quá là mất mặt. Ngươi nghĩ xem hai người đó đã đoạn tụ rồi còn đi kỹ quán làm gì chứ, thậm chí còn gọi cả Ngô nương tử đến bồi rượu, giá của Ngô nương tử không hề rẻ đâu, đúng là lãng phí tiền bạc mà."
Trong đám người thì thầm cười nói to nhỏ thì chỉ có duy nhất Mai Trục Vũ là nghiêm túc ngồi ăn cơm trưa, dường như đang lạc ở trong một thế giới khác vậy. Cậu dùng bữa xong thì đứng dậy rời khỏi đám người hóng hớt kia, hoàn toàn phớt lờ những người không liên quan và tin tức không liên quan. Bây giờ trong đầu cậu chỉ có một tin duy nhất.
Ngày hôm sau cậu sẽ cùng Võ Trinh đi chơi tại núi Đỗ Quyên.
Trên núi thường có nhiều cánh rừng đẹp, cậu đang cân nhắc xem tối nay có nên đi trước một chuyến, dọn dẹp ngọn núi đó cho sạch đẹp hơn ?
Nhận xét
Đăng nhận xét