Chương 15 : Tiểu lang quân nho nhã yếu đuối ~

Triệu Tung Nham tính tình hơi nóng nảy, đã rất nhiều lần đánh nhau với người khác nên tất nhiên từng nhìn thấy máu, nhưng...khung cảnh trước mặt hoàn toàn không phải một trận đánh nhau mà là một vụ giết người. Những trận đánh nhau là phải bạo lực hăng hái chứ không phải cảnh tượng mang ý đồ giết người trầm lặng này. 

Triệu Tung Nham chưa từng giết ai bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy người khác giết người, dù sao cậu nhóc cũng chỉ một thiếu niên nên lúc này sợ đến chân mềm nhũn. Tuy rằng trong đầu cậu nhóc hiện lên ý muốn phải mau chóng giúp Mai đại lang tiêu huỷ thi thể, xoá bỏ dấu vết nhưng cơ thể cậu thì thành thật đứng chết trân tại chỗ, chỉ biết trơ mắt nhìn Mai Trục Vũ buông tay rồi đi về phía mình.

Ánh mắt của Triệu Tung Nham nhìn theo tên nô bộc cường tráng đang trượt từ từ ở trên tường xuống rồi lại quay sang nhìn Mai Trục Vũ đang tiến lại gần chỗ mình, bỗng nhiên trong đầu nảy ý nghĩ: Chả nhẽ vị Mai đại lang này cũng định giết nốt mình sao !

Bởi vì trước đây hai người có mâu thuẫn, cậu nhóc còn mắng Mai đại lang nữa nên giờ Mai đại lang muốn tính sổ nhóc đây ! 

Điều này khó mà xảy ra được nhưng Triệu Tung Nham thực sự không kiềm chế nổi suy nghĩ đó, bởi vì vẻ mặt của Mai đại lang đang đi về phía nhóc kia quá đáng sợ, quá nặng nề, khiến nhóc cảm thấy Mai đại lang sẽ đập đầu nhóc thật mạnh vào bức tường đá xanh bên cạnh....

"Xin lỗi."

Mai đại lang đáng sợ đó bước đến trước mặt cậu nhóc rồi nói câu đó, không có ấn đầu nhóc vào tường, không có....

Triệu Tung Nham: "....Hả ?"

Mai Trục Vũ không biết rốt cuộc trong đầu Triệu Tung Nham đang có suy nghĩ khủng khiếp gì, cậu chỉ tình cờ gặp được lang quân nhìn quen quen này, nhớ lại cảnh tượng xấu hổ ngày hôm qua nên tiến đến chào hỏi, dù sao cũng là bạn bè của Võ Trinh.

"Hôm qua ta không có ý làm đệ mất mặt, ta thực sự không giỏi uống rượu, xin lỗi." Mai Trục Vũ nói.

Cuối cùng Triệu Tung Nham cũng thoát khỏi trí tưởng tượng của mình, nhóc nhận ra dường như bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi. Sau khi chứng kiến người trước mặt tàn nhẫn độc ác giết chết hai người, lại còn có tâm trạng trò chuyện ngay tại đây thì Triệu Tung Nham phát hiện bản thân không thể tỏ thái độ kinh thường lúc đó với người này được nữa rồi, bây giờ nhóc chỉ cảm thấy sợ hãi, thậm chí giọng nói còn có chút run. 

"Không, không sao, ta mới là người nên xin lỗi. Ta, Trinh tỷ mắng, nói ta phải đi xin lỗi..."

Triệu Tung Nham nói xong những lời này thì cảm giác ngột ngạt trộn lẫn mùi máu trong không khí lập tức biến mất. Nhóc há hốc mồm khi nhìn thấy Mai đại lang vừa ngạc nhiên vừa vui mừng hỏi mình: "Nàng còn muốn đệ xin lỗi ta ư ?"

Triệu Tung Nham cứ thế buông bỏ nỗi lo lắng, nói cũng trôi chảy hơn: "Đúng vậy, Trinh tỷ nói ta không nên tuỳ ý nổi nóng với huynh, là lỗi của ta." Triệu lang quân nhận ra lời xin lỗi cũng không khó nói đến thế, rốt cuộc nhóc cũng nhớ tới hai thi thể phía sau Mai Trục Vũ, vẻ mặt nhóc phức tạp nhưng kiên quyết khẽ nói: "Huynh yên tâm, huynh là người của Trinh tỷ, cho dù huynh có giết người thì ta cũng không hé mồm nói gì cả, những thứ khác tạm thời bỏ sang một bên, trước tiên xử lý hai thi thể này đã, tránh để người khác phát hiện. "

Triệu lang quân cảm thấy bản thân rất có nghĩa khí và trung thành, không ngờ Mai đại lang lại cau mày sau khi nghe nhóc nói vậy: "Hai tên này chưa chết, chỉ bị thương nhẹ thôi, theo luật nước ta thì đánh nhau gây chết người sẽ bị kết án. Hai tên này vô cớ tấn công ta, ta tự vệ đánh trả nhưng chắc chắn không ảnh hưởng đến tính mạng, bây giờ tìm đội binh lính tuần tra gần đây rồi lập án, chờ tới ngày mai sẽ phán quyết và đưa ra hình phạt."

Triệu lang quân cảm thấy kính nể nhìn Mai đại lang đầy chính nghĩa này, nhóc cũng nhớ ra rằng người này là Tư Lamg Trung làm ở hình bộ.

"Ha ha, vậy sao ?" Triệu Tung Nham chỉ biết cười ngượng.

Chuyện này đã được giải quyết đúng như lời của Mai Trục Vũ, các binh lính kiểm tra hai tên ngất xỉu trong hẻm, trong thời gian đó Mai Trục Vũ còn giúp họ viết hồ sơ vụ án, dựng lại hiện trường vụ án chi tiết, ký vào văn án rồi giao cho các binh lính. Người văn thư đi cùng ngưỡng mộ nhìn cậu viết cẩn thận tỉ mỉ rồi cầm cuốn hồ sơ rời đi với vẻ mặt được hưởng lợi.

Triệu lang quân, người theo dõi toàn bộ quá trình bị cuốn luật pháp sống này làm cho ngơ luôn, cuối cùng mặt mày xám xịt bỏ chạy. Trước khi rời đi nhóc còn cố ý đi tìm Lữ lang quân đang ở gần đó nhưng hắn đã chạy mất tiêu rồi, có lẽ lúc đó thấy nhóc đột nhiên xuất hiện, cho rằng mọi chuyện toang rồi bèn bỏ chạy.

"Hừ, Lữ cẩu vô dụng !" Triệu Tung Nham tức giận nói, nhóc lấy lại khí thế bướng bỉnh quý tộc của một tiểu lang quân, nhanh chóng cưỡi ngựa rời khỏi hiện trường vụ án.

Nhóc phải đi mách Trinh tỷ !

Hôm nay Võ Trinh không có ở phường nhạc, cô đang ở thao trường nơi Hoàng lãng quân thường đến, so tài cưỡi ngựa bắn cùng cùng người huynh đệ mà Hoàng lang quân lúc nào cũng nhớ đến. Triệu Tung Nham đi loanh quanh một lúc mới tìm thấy Võ Trinh, lúc đến nơi thì thấy cô đang cưỡi ngựa, chân dẫm lên bàn đạp, toàn thân đứng thẳng, một mũi tên bắn trúng vòng tròn đỏ ở phía xa.

Trên thao trường vẫn còn một số người đang hò reo cổ vũ, hai mắt Triệu Tung Nham sáng ngời, reo hò khen hay rồi chạy lên bục cao xem trận đấu cùng mọi người. 

Cuộc đấu kết thúc, Võ Trinh nhảy xuống rồi hàn huyên vài câu với nam nhân cao to kia, vị nam nhân đó tâm phục khẩu phục chắp tay với cô nhưng Võ Trinh không để ý đến chỉ xua xua tay rồi rời khỏi chỗ thi đấu.

Triệu Tung Nham nhanh chóng lao về phía Võ Trinh, vây quanh cô cùng lời khen ngợi: "Trinh tỷ, tỷ giỏi thật đó ! Bia ngắm ở rất xa, vị trí đó thực sự rất khó bắn trúng, vậy mà tỷ có thể bắn trúng hồng tâm được, đúng là thần mà !"

Võ Trinh lau mồ hôi trên mặt, cười nói: "Ngươi biết bản thân còn phải học hỏi nhiều hơn chưa, đừng ỷ lại bản thân biết qua loa mà coi thường người khác, ngươi mau sửa cái tật xấu đó đi cho ta."

"Vâng vâng vâng !" Triệu Tung Nham chỉ biết gật đầu nói vâng còn đi vòng qua vòng lại sau lưng cô, gần như quên mất mục đích đến đây.

Mãi cho đến khi Võ Trinh hỏi cậu nhóc: "Sao ngươi lại chạy đến đây ? Có chuyện gì à ?"

Lúc này Triệu Tung Nham mới nhớ đến mục đích đến của mình, lập tức giận dữ mách: "Trinh tỷ, vừa rồi tên cẩu Lữ Trì dẫn người chặn Mai đại lang !"

Lời vừa nói ra đã làm nụ cười trên mặt Võ Trinh vụt tắt, cô cau mày: "Nói rõ hơn đi."

Mỗi lần Triệu Tung Nham nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trinh tỷ đều rất sợ hãi, nhưng trong lòng nghĩ đến người xui xẻo lần này là tên Lữ Trí đó, nhóc lại vui vẻ rồi vội vàng giải thích: "Hôm nay đệ ngoan ngoãn đi tìm Mai đại lang để xin lỗi theo lời của Trinh tỷ, nào ngờ nhìn thấy Lữ Trí cùng hai tên nô bộc đi phía sau hắn, hai tên nô bộc đó ép Mai đại lang vào trong hẻm. Đệ nhìn thôi cũng thấy tức rồi, sao có thể trơ mắt để bọn chúng bắt nạt người của Trinh tỷ chứ, nên đệ lập tức chạy đến ngăn cản. Hiện giờ hai tên nô bộc đó bị linh bính tuần tra bắt đi rồi, nhưng tên cẩu Lữ Trí kia thấy tình hình không ổn bèn chạy trước rồi, không bắt được hắn !"

Vẻ mặt Võ Trinh không tốt chút nào: "Đại lang không chịu thiệt chứ ? Bị đánh rồi ?" Nếu Mai đại lang thực sự bị thương, cô sẽ dẫn người đi giết Lữ Trí ngay bây giờ.

Triệu Tung Nham xua tay: "Không có, không có, không có chuyện gì cả !" Người có chuyện là hai tên máu me khắp mặt bị Mai đại lang ấn vào tường.

Võ Trinh nhìn thấy vẻ mặt đắc ý kia của Triệu Tung Nham thì hiểu lầm, cho rằng cậu nhóc đến kịp thời bảo vệ thành công tiểu lang quân yếu đuối kia nên hài lòng vỗ nhẹ lên người Triệu Tung Nham, khen ngợi nhóc: "Lần này làm tốt lắm, ghi công cho ngươi."

Triệu Tung Nham chưa kịp phản ứng lại, được khen đến mức ngớ ngẩn luôn, mãi một lúc sau mới nhận ra hình như Trinh tỷ hiểu lầm chuyện gì rồi. Kỳ thực nhóc chưa có làm gì cả, Mai đại lang mới là người chỉnh đốn hai tên kia.

"Cái đó, Trinh tỷ, thật ra Mai đại lang...."

Võ Trinh đang suy nghĩ gì đó nên không để ý đến vẻ mặt của cậu nhóc, cô chỉ nói: "Đại lang trông có vẻ hung dữ nhưng thực chất tính tình rất tốt, bị bắt nạt chắc chắn không dám ho he gì, trông cậu ấy như vậy thôi chứ không đánh nhau đâu, nếu không có ngươi thì lần này cậu ấy chịu thiệt thòi rồi, được rồi, làm tốt lắm, Trinh tỷ rất vui."

Tính tình tốt, không biết đánh nhau ? Vẻ mặt của Triệu Tung Nham lại càng thêm phức tạp, nhưng cuối cùng vẫn im lặng không nói gì nữa. Thôi vậy, không nói thì hơn, Trinh tỷ không tận mắt chứng khiến chắc chắn sẽ không tin, không chừng lại nghĩ cậu nhóc cố tình chia rẽ ly gián, hơn nữa nhỡ Trinh tỷ thích kiểu nam tử nho nhã yếu đuối này thì sao, nếu cậu nhóc nói ra chuyện đó thì chẳng phải hai bên không được lợi sao ?

"Trinh tỷ, chúng ta có cần dẫn người đến dạy dỗ Lữ Trí không ?"

Võ Trinh lắc đầu: "Không cần, ta có tính toản riêng, ngươi không cần can thiệp."

Dứt khoát đem người đến dạy dỗ Lữ Trí thì đơn giản, nhưng nghĩ xem nếu tiếp tục dây dưa với hắn như này sẽ không có kết thúc, nhỡ đâu tên kia cuống quá làm liều đi gây rắc rối cho tiểu lang quân, vẫn nên tìm cách khác để giải quyết.

Võ Trinh nói là làm nên Triệu Tung Nham cũng không dám tự mình đưa ra quyết định. Hơn nữa cậu nhóc hiểu rõ tính tình của Trinh tỷ, nếu cô tức giận thật thì chắc chắn sẽ không dễ dàng bỏ qua cho Lữ Trí, tuy rằng nhóc thấy có chút tiếc nuối khi không thể đích thân tham gia nhưng nhất định có kịch hay để xem.

Võ Trinh chào mọi người ở trên sân rồi vội vàng rời khỏi thao trường.

Khi màn đêm buông xuống, Thành Yêu khu đông tây vốn tĩnh mịch cả ngày nay đã được thắp sáng rực rỡ, Võ Trinh tiến vào Thành Yêu, đi thẳng đến quảng trường của Nhạn lầu, gõ mấy cái vào chiếc trống nhỏ trước mặt, chưa đến một giây đã có rất nhiều yêu quái tụ tập lại.

"Miêu Công, không biết ngài có phân phó gì." Một người mặc áo choàng xanh, đầu cài trâm đứng phía trước cúi người hỏi.

Võ Trinh: "Không có chuyện to tát gì, ta chỉ muốn tìm mấy tên tiểu yêu giúp ta làm một việc nhỏ thôi."

Lời vừa dứt thì tất cả yêu quái ở phía dưới đều hưởng ứng, một nhóm đông yêu quái tới tấp hét: "Miêu Công cứ việc phân phó, ta cung kính không bằng tuân mệnh !", "Làm việc cho Miêu Công, ta tuyệt đối không nhiều lời !"

Võ Trinh vén sợi tóc rơi xuống trước mắt: "Ta muốn tìm mấy tên có vẻ ngoài đáng sợ chút, thay ta dạy dỗ một người, đừng doạ chết hắn, chỉ cần doạ gần chết là được."

"Ta ! Ta đi !" Một ông lão thấp bé giậm chân nói.

Võ Trinh cười: "Lão chuột, người nhìn hiền từ hoà nhã quá, chỉ sợ không doạ được ai."

Lũ yêu quái bật cười, cuối cùng Võ Trinh chọn ra mấy tên tiểu yêu có vẻ ngoài xuềnh xoàng, hài lòng gật đầu rồi phân bố nhiệm vụ. Kể từ bây giờ, cuộc sống đau khổ của Lữ Trí bắt đầu rồi.

Hôm nay Lữ lang quân không dạy dỗ được người hắn muốn dạy dỗ, thậm chí hai tên nô bộc còn bị bắt, nên tâm trạng bực bội, cả đêm không ngủ nổi chỉ biết mắng chửi Võ Trinh trong phòng. Hắn ta tức giận, kéo rộng áo ngủ rồi phẩy quạt, đang không ngừng mắng Võ Trinh lớn tuổi rồi đáng đời không gả được cho ai thì đột nhiên hắn nghe thấy một âm thanh kỳ lạ phát ra từ phía trên đầu mình.

Hắn ta khó chịu ngẩng đầu lên, đột nhiên sắc mặc trắng bệch, trên xà có một bóng đen dài, tay chân thì mềm oặt, mái tóc đen nhánh xoắn tít như rắn quấn quanh cái giá đỡ, một gương mặt quỷ phẳng phiu cười giả tạo hiện ra giữa mái tóc, miệng há to để lộ chiếc lưỡi dài đang nhỏ từng giọt máu xuống chỗ hắn.

"Aaaaaaaaaaa !!!!"

Tiếng hét của Lữ lang quân vang vọng khắp bầu trời đêm.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên