Chương 8 : Đêm khuya ~

Mai Trục Vũ không để ý đến sự cố tình của nàng, y sợ con mèo lại vô tình tóm được cái túi nhỏ nên đã thắt nút thật chặt trên eo, đồng thời đứng dậy đi về phía án thư* tránh xa Võ Trinh.

(*án thư: bàn hình chữ nhật có cao có thấp, thời cổ đại dùng để đọc, viết hoặc để sách.)

Tất nhiên Võ Trinh sẽ không dễ dàng bỏ cuộc, nàng lại đi theo y đến chỗ án thư.

Mai Trục Vũ ngồi xuống ngay ngắn, bắt đầu mài mực, chuẩn bị viết cái gì đó. Nhìn thấy mèo con đi theo mình, y nhớ tới con mèo ly hoa có bàn chân dính đầy mực lần trước, tuy không biết có phải cùng một con mèo hay không nhưng y vẫn dời nghiên mực sang một bên, tránh con mèo đụng phải.

Võ Trinh thấy y không có ý định đuổi mình đi bèn nhảy lên bàn, ánh mắt dán chặt vào chiếc eo hơi gầy của Mai Trục Vũ....ở đó có cái túi đựng bất hóa cốt. Một lúc sau cô mới phát hiện ra Mai Trục Vũ đang viết cái gì.

Y đang viết thiếp canh*, trên đó là sinh thần bát tự của y, nó được dùng khi đính hôn. Trong chốc lát Võ Trinh cảm thấy phức tạp, nàng nhìn eo của tiểu lang quân rồi lại nhìn mặt y.

(*thiếp canh: thiếp ghi tám chữ Can Chi ngày tháng năm của bên đằng trai hoặc bên đằng gái lúc đính hôn theo phong tục xưa.)

Hình như nàng mới nhận được thông tin này từ cha và tỷ tỷ ngày hôm qua, thế mà hôm nay đã thấy tiểu lang quân viết cái này rồi ? Chẳng phải hôn sự nên bàn bạc từ từ sao ? Võ Trinh nhớ lại những trải nghiệm trong quá khứ, quả thực chuyện này chưa bao giờ diễn ra nhanh như này. Có lẽ cha và tỷ tỷ cảm thấy đêm dài lắm mộng* nên quyết định giải quyết cho xong việc này rồi tính tới cái khác sau.

(*đêm dài lắm mộng: ví với thời gian kéo dài, sự việc có thể nảy sinh nhiều bất lợi.)

Nhưng nàng đã quyết định đâu. Tiểu lang quân này kém nàng tận bốn tuổi, lẻ loi không nơi nương tự, nàng lại là Miêu Công nên không thể ỷ vào gia thế cùng người chị gái là hoàng hậu để ép tiểu lang quân lấy mình được.

Võ Trinh biết rõ những tin đồn về mình, gì mà phóng đãng ngỗ ngược, nam nữ ăn tất, không biết lễ nghi, không học vấn, không tài năng, vân vân... Tóm lại là không phải loại tốt đẹp gì cả. Các lang quân môn đăng hộ đối cũng không bằng lòng lấy nàng, à, phải là hầu như không ai dám lấy mới đúng. Nhìn dáng vẻ của Mai Trục Vũ cũng biết không cùng một loại với mình, phóng chừng nàng cũng không phải kiểu người y thích nên chắc hẳn sẽ không bằng lòng lấy nàng đâu.

Chuyện này chả có gì vui nữa.

Xưa nay Võ Trinh đều yêu thích vui vẻ tự do nhưng không hiểu sao cha cùng tỷ tỷ lại luôn lo lắng sốt ruột về chuyện này, thỉnh thoảng nàng cũng nghĩ cứ tìm đại một người để gả đi là được rồi, dù sao các nữ nhi khác thường sẽ lo lắng mình bị bắt nạt nhưng đến nàng thì chỉ có nàng bắt nạt được người khác. Nếu như không hạnh phúc thì nàng có thể tùy lúc đá đối phương rồi về phủ Dự Quốc Công. 

Sở dĩ suốt thời gian qua nàng không quan tâm đến chuyện hôn nhân là vì nàng lười biếng quen rồi và cũng không có ý định chung sống cùng người lạ, điều khiến nàng do dự nhất là nếu thật sự thành thân thì ban đêm sẽ khó mà lẻn ra ngoài được.

Chuyện này cũng quá phiền phức.

Nghĩ đến đó thôi cũng thấy đau đầu, Võ Trinh nghĩ nếu bây giờ không lấy được bất hóa cốt thì ở đây cũng vô ích bèn nhảy xuống, tính rời đi trước. 

Nàng lặng lẽ chuồn đi từ cửa sổ, nhảy lên một tảng đá cạnh cái ao bên ngoài thì phát hiện trong ao có vài con cá màu đỏ, trước đó nàng chưa từng thấy vì chúng ẩn dưới lớp lá sen và bèo. Nhờ những có cá đỏ này mà dường như khoảng sân vườn xanh mướt bỗng trở nên tươi mát hơn.

Nàng quay lại liếc nhìn Mai Trục Vũ đang cực kỳ nghiêm túc viết thiếp canh ở trong phòng, thấy vậy nàng bèn quay đầu đi, trèo tường rồi chạy.

Võ Trinh vẫn giữ nguyên hình dạng con mèo đi đến phường Bình Khang, may mắn phường Trường Lạc cách phường Bình Khang không xa lắm nên chỉ mấy bước là nàng đã đến nơi. Phường Bình Khang có rất nhiều nhà thổ, ban ngày khá yên tĩnh, người cô tìm là Hộc Châu đang ở phía đông của phường Bình Khang, một căn nhà nhỏ nhưng được trang trí tinh xảo.

Miêu Công có hai trợ thủ, một là Thần Côn lười biếng ngỗ ngược, người còn lại là Hộc Châu hô mưa gọi gió. Hộc Châu cũng là một người nổi tiếng ở thành Trường An, nàng kỹ nữ vừa tài năng vừa xinh đẹp có danh tiếng nhất phường Bình Khang. Không biết có bao nhiêu văn sĩ làm thơ về nàng, con cháu quý tộc tiêu tiền như nước chỉ để gặp và mời nàng rượu là chuyện bình thường.

Nương tử Hộc Châu giỏi mê hoặc lòng người như vậy, bởi vì nguyên thân là một con hồ ly nên cũng dễ hiểu. Từ xưa đã có tin đồn về yêu quái trong tiểu thuyết, nói rằng những con yêu quái có gương mặt xinh đẹp hầu hết đều là hồ yêu. 

Phần lớn những hồ yêu mà Võ Trinh gặp trong nhiều năm qua đều rất xinh đẹp, bản tính phong lưu, Hộc Châu là người nổi bật nhất trong số đó. Chỉ cần lọt vào mắt xanh của nàng thì một đêm mặn nồng không thành vấn đề.

Hộc Châu vẫn đang ngủ say, Võ Trinh nhảy qua cửa sổ rồi lại nhảy lên giường. Quấn trong chăn là một....con hồ ly đỏ với bộ lông bóng mượt. Võ Trinh dứt khoát giẫm lên người để đánh thức nàng, Hộc Châu mơ màng tỉnh dậy, trong nháy mắt đã biến thành mỹ nữ yêu kiều quyến rũ.

Nàng uể oải ngồi dậy, chiếc chăn gấm rơi xuống làm lộ mấy vết đỏ hồng trên làn da trắng như tuyết của nàng. Hộc Châu nheo đôi mắt ngấn nước nhìn con mèo phía trên, khàn giọng phàn nàn: "Tiểu tổ tông à, nô tài mới nghỉ ngơi được một lúc mà."

Võ Trinh mặc kệ nàng, "Tìm cho ta bộ y phục, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Hộc Châu dựa vào chiếc gối mềm mại phía sau, không thèm quan tâm đến cảnh xuân trên ngực bị lộ, mỉm cười ôm lấy con mèo: "Gần đây rất bình yên, có chuyện gì sao ~"

Võ Trinh giơ chân lên, những móng vuốt sáng bóng lộ ra làm Hộc Châu cứng đờ người, giữ lấy ngực mình rồi nhanh chóng đặt nàng xuống, còn bản thân lập tức nhảy xuống giường: "Vâng vâng vâng, có ngay đây, tiểu tổ tông ngài sao mà nóng nảy quá, ta sợ ngài thật đó."

Ở chỗ Hộc Châu không có y phục của nam tử, chỉ có các kiểu váy lộng lẫy. Võ Trinh không thích mặc váy vì cưỡi ngựa rất khó, đã lâu nàng không mặc váy nhưng cũng không nói gì cả, chỉ mặc vào rồi nghiêm túc nói với Hộc Châu đang ngáp ngắn ngáp dài: "Xà Công nói với ta rằng bọn họ phát hiện được dấu vết của bất hoá thi ở thành Trường An, không biết thứ đó đã rải rác bao nhiêu bất hóa cốt nữa, chúng ta phải nhanh chóng tìm cho ra."

Hộc Châu thở dài, khoanh tay nói: "Vâng, nô biết rồi, nô sẽ đi nghe ngóng xem gần đây có ai cực kỳ xui xẻo hay không."

Những người mang theo bất hóa cốt bên người sẽ cực kỳ xui xẻo, hầu hết ai cũng nghĩ là xui xẻo nhất thời mà không ngờ rằng đó là do thứ bẩn thỉu mà bất hóa cốt thu hút được. Hộc Châu tin tức linh thông, để nàng điều tra thứ này là hợp lý nhất.

Giải quyết xong chuyện chính, Hộc Châu quan sát nàng: "Hôm nay xảy ra chuyện gì mà lại thành như này, đến cả y phục cũng không tìm thấy ?"

Võ Trinh đáp: "Y phục ở dưới gầm giường của Mai đại lang."

Hai mắt Hộc Châu sáng lên, "Ồ ? Là tiểu lang quân muốn lấy ngài mà tối qua ngài nói sao."

Võ Trinh phẩy tay: "Không nói vấn đề này nữa."

Hộc Châu vô cùng tò mò nhưng thấy cô như vậy bèn hiểu rõ không tra ra được gì đâu nên chỉ đành hối tiếc trong âm thầm: "Tối nay chúng ta đi điều tra xung quanh thành Trường An chứ ?"

Võ Trinh: "Ngươi đi cùng Thần Côn đi, ta phải đi đến Mai gia lần nữa, lần này phải lấy được bất hóa cốt từ chỗ y."

Tiểu lang quân kia có bất hóa cốt mà nàng lại để bất hóa cốt dưới gầm giường phòng y, nếu như mặc kệ thì có lẽ đêm nay y sẽ chết trong căn phòng đó.

Hộc Châu: "Vậy đại lang nhà họ Mai..."

Võ Trinh liếc nhìn nàng, Hộc Châu hậm hực ngậm miệng.

"Được rồi, ngươi chú ý nhiều vào, mau chóng tìm ra các bất hóa cốt khác, ta đi trước đây." Trước khi đi đến chỗ Mai đại lang thì nàng phải về nhà để ăn tối với người cha già đã.

Võ Trinh vẫn theo thói cũ trèo xuống từ tầng hai, Hộc Châu nghe thấy tiếng chửi bên ngoài, hình như lâu rồi Miêu Công không mặc váy nên bất cẩn làm chân váy vướng vào cành cây suýt nữa thì ngã.

Võ Trinh về đến phủ Dự Quốc Công thì nhìn thấy cha mình ngồi ở đại sảnh mỉm cười, cảm thấy có chút kỳ lạ.

"Sao cha cười vui vẻ thế, có chuyện tốt gì sao ?" 

Dự Quốc Công sờ râu, vẫy tay với nàng: "Đến đây, ta dẫn con đi xem thứ này."

Võ Trinh đi theo người cha cứ giấu giấu diếm diếm ra phía sau nhà thì nhìn thấy một cặp ngỗng trời được nhốt trong lồng. Dự Quốc Công chỉ vào cái lồng rồi nói: "Cặp ngỗng trời này là do người mai mối mang đến ngày hôm nay, tự tay Mai đại lang săn được, nghe nói y đã xin nghỉ phép để ra ngoài thành săn ngỗng trời mang đến cầu thân, quả thực tấm lòng này rất hiếm thấy ! Y chân thành như vậy, sau này chắc chắn sẽ chung sống thật tốt với con."

Võ Trinh: "....Cha không thấy có chút nhanh sao ?"

Dự Quốc Công mắng: "Không nhanh thì lại hỏng mất."

Võ Trinh nhìn vẻ mặt sung sướng của người cha già mà mềm lòng, không nỡ làm ông thất vọng như mọi khi, dù sao cũng chỉ là thành thân thôi mà, cứ thuận theo ý của ông là được, kẻo lại làm ông già lo lắng thêm.

Võ Trinh nửa đùa nửa thật hỏi cha mình: "Đại lang nhà họ Mai thật lòng muốn lấy con hay là do áp lực từ người, hoàng hậu điện hạ cùng Mai quý phi ?"

Dự Quốc Công: "Ta chưa nói cho con sao, là tự Mai đại lang đề cập đến mối hôn sự này với Mai quý phi."

"Y chủ động đề cập đến ?" Lúc này Võ Trinh thực sự rất kinh ngạc, cho đến khi dùng bữa tối xong rồi lẻn ra ngoài đi đến nhà của Mai đại lang thì nàng vẫn mải mê suy nghĩ xem trước đây có từng nhìn thấy Mai Trục Vũ hay không.

Võ Trinh suy nghĩ một lúc nhưng vẫn không nghĩ ra được gì, chỉ đành vứt vấn đề này sang một bên. Nàng ngồi trên tường, dựa vào thân cây lớn để che đi bóng dáng mình, nhìn khung cửa sổ phản chiếu ánh sáng phía bên kia. Nàng muốn đợi đến lúc Mai Trục Vũ ngủ say rồi mới lẻn vào lấy hai cục bất hóa cốt kia.

Tuy nhiên đợi đến đêm khuya mà đèn vẫn chưa tắt, không biết lí do gì mà Mai Trục Vũ vẫn thức. Tiếng gõ từ canh phu* vang lên bên đường, Võ Trinh ngồi xổm trên nóc tường đến mỏi cả chân.

(*canh phu: người đi tuần đêm điểm canh.)

Nàng đứng dậy đi lại vài vòng trên chóp tường, chợt cảm thấy cái gì đó bèn quay đầu về nhìn phía trong sân. Chỗ đó xuất hiện một bóng đen, cái bóng đó xiên vẹo rồi biến thành một cô gái có vẻ mặt đáng thương.

Cô gái vuốt từng ngọn tóc mai một cách quyến rũ, sau đó quay sang mỉm cười với Võ Trinh, hé môi thì thầm vài câu gì đó rồi bước tới gõ cửa phòng Mai Trục Vũ.

Đương nhiên Võ Trinh có thể nhận ra cô gái này là do Hộc Châu biến thành, những lời nàng vừa nói là "Nô đến giúp ngài."

Nửa đêm có người đến gõ cửa, Mai Trục Vũ mở cửa thì nhìn thấy một cô gái xinh đẹp yếu đuối, cô ấy nói đang trốn kẻ xấu, cầu xin một nơi trú. Nếu như mọi nam nhân khác thì dù trong lòng có nghi ngờ nhưng cũng không nỡ đuổi một cô gái yếu đuối xinh đẹp như này.

Nhưng đại lang nhà họ Mai chỉ cau mày khi nghe những lời cô gái nói, không hề dao động tí nào, trực tiếp gọi lão nô trong phủ đến, hai người hộ tống cô gái tội nghiệp đó ra khỏi cửa, đồng thời gọi lính canh gác đang đi tuần tra bên đường, nói rõ rằng cô gái này lai lịch không rõ đột nhập vào nhà dân lúc đêm khuya, yêu cầu giam cô gái này theo luật pháp.

Hai tên lính tuần tra biết Mai Trục Vũ, trước đây ở phường này xảy ra án mạng, là vị Mai lang trung này áp giải tội nhân đến kết án. Dù là nhìn cái xác đáng sợ hay khi thấy bà lão đau lòng mất đi đứa con trai thì từ đầu đến cuối cậu đều lạnh lùng, thờ ơ, không nói nhiều mà nhanh chóng kết án khiến người khác cảm thấy hắn vô tâm.

Vậy nên cho dù bọn họ thấy cô gái này yếu đuối đáng thương nhưng dưới ánh mắt của Mai lang trung thì bọn họ cũng không dám nói gì, vâng lời mang người đi.

Võ Trinh nhìn Hộc Châu ngơ ngác bị binh lính bắt đi, thì thầm trong lòng câu ngươi vất vả rồi. Còn bản thân thì nhân cơ hội lẻn vào phòng của Mai Trục Vũ để lấy y phục để dưới gầm giường lúc sáng cùng bất hóa cốt. Nhưng một cái nữa ở trên giường lại tìm không thấy, nàng nghĩ chắc là Mai đại lang cầm. 

Mai Trục Vũ quay trở lại quá nhanh, Võ Trình còn đang suy nghĩ nên rời đi hay trốn trong phòng chờ cơ hội thì cánh cửa bị đẩy ra. Lần này Võ Trinh không cần do dự nữa mà cúi người chui xuống gầm giường.

Nàng rất tự tin rằng bản thân có thể che giấu hơi thở mà không bị phát hiện, chỉ cần đợi tiểu lang quân ngủ say là có thể lấy được bất hóa cốt.

Nhưng nàng lại không ngờ rằng, Mai đại lang vừa đi đến bên giường đã cất tiếng: "Người nào đang trốn ở đây !". Sau đó nhanh chóng bắt lấy cánh tay nàng, kéo ra khỏi gầm giường.

Một tay của Võ Trinh bị nắm chặt, nằm ngửa trên mặt đất nghĩ thầm: Toang rồi, thất bại thảm hại.


Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên