Chương 13 : Lời mời ~
Mai Trục Vũ không biết Mai Tứ trải qua bao nhiêu suy nghĩ đau đầu, cậu chỉ sửa lại xưng hô của em họ: "Ta nhớ ta là anh họ của đệ."
Mai Tứ chỉ biết cười ngượng: "Đệ, đệ cũng vừa nhớ ra huynh là anh họ của đệ."
May mắn Mai Trục Vũ không quá để tâm đến vấn đề này mà chỉ hỏi thẳng: "Tứ lang tìm ta có việc gì sao ?"
Mai Tứ tiếp tục cười ngượng: "Ha ha, thật ra cũng không có gì, chỉ là đệ có mấy người bạn, bọn họ muốn mời anh họ cùng đi uống rượu."
Mai Trục Vũ nghe đến hai từ 'uống rượu' thì nghĩ cũng không nghĩ định từ chối nhưng cậu lập tức nghe thấy những lời tiếp theo của Mai Tứ "Bình thường mọi người hay đi chơi cùng Trinh tỷ, anh họ huynh muốn gả....lấy Trinh tỷ thì sau này chắc chắn sẽ phải gặp nhau thường xuyên, làm quen với nhóm bạn của Trinh tỷ trước cũng là chuyện đương nhiên."
Mai Trục Vũ nói không được câu từ chối, cậu do dự suy nghĩ một lúc rồi mới gật đầu đồng ý trước đôi mắt mong đợi của Mai Tứ.
Mai Tứ không làm phụ sự mong đợi của mọi người mà đã mời được anh họ đi cùng, nhận được ánh mắt hài lòng của mọi người. Tiếp đó cả nhóm nhanh chóng đi đến một trong những phường nhạc mà họ thường lui tới.
Phường nhạc này ở thành đông, rất gần với phường Trường Lạc của Mai Trục vũ nhưng cậu chưa bao giờ đến đây. Đây là lần đầu tiên cậu đến đây, mặc dù Mai Trục Vũ đã nghe đến tiếng tăm của Võ Trinh, biết rằng cô rất thích đến phường nhạc kỹ quán, nhưng cậu chưa từng đặt chân đến những nơi như vậy và cũng chỉ biết đại khái tình hình của chốn này mà thôi.
Nói ra thì khó tin nhưng ngày nay mấy tên nam nhân có chút tiếng tăm địa vị đều thích hẹn nhau tụ tập uống rượu trò chuyện ở kỹ quán, nhiều khi không phải vì tìm thú vui hưởng lạc mà chỉ vì đây là một hoạt động rất phổ biến. Giống như các quý tộc cùng nhau đi săn bắn, cho dù có thích hay không thì luôn luôn có nhóm người tụ tập nói chuyện trên trời dưới đất ở những nơi như này, như vậy mới dễ hoà nhập vào một nhóm nhất định.
Chỉ có duy nhất Mai Trục Vũ, người đến Trường An được một năm, giữ chức Tư Lang Trung vẫn chưa hoà nhập được với kinh đô nhộn nhịp phồn hoa và đám đông ăn mừng hoàn toàn xa lạ này. Cũng vì cậu không thích tham gia những hoạt động này nên không được lòng các đồng liêu, gần như bị tẩy chay. 
Mai Trục Vũ chưa bao giờ quan tâm đến loại chuyện này, cậu vốn không hề tỏ vẻ thanh cao như các đồng liêu hay nói, cậu chỉ là không thích và không quen nên mới không muốn đi.
Với sự dẫn dắt của một nhóm thiếu niên xa lạ thì hôm nay là lần đầu tiên cậu đặt chân vào phường nhạc, phản ứng của Mai Trục Vũ là nơi lộng lẫy sầm uất này còn sống động hơn cậu nghĩ. Đây là nơi nàng ấy thích sao ?
"Nào nào nào, ngồi ngồi, đừng khách sáo làm gì, hôm nay hãy để bọn ta tiếp đón anh họ thật tốt." Thôi Cửu cười ngốc nghếch nhường chỗ cho Mai Trục Vũ.
Đám nhóc này đều là những tên nhóc không có phép tắc, xưng hô cũng tuỳ tiện, có người học theo Mai Tứ gọi anh họ, có người gọi thẳng cậu là đại lang, còn có người gọi tỷ phu, tóm lại là mấy tên trẻ trâu ầm ĩ.
Những cô nương quen thuộc với bọn họ đã ôm nhạc cụ đứng xếp hàng rồi lần lượt ngồi xuống chỗ của mình, bắt đầu đàn một khúc xuân sa mạn. Các vũ nương eo thon mềm mại duyên dáng bước đến, xoay tròn trên tấm thảm có hoa văn cầu kì, liếc mắt đưa tình với các lang quân và nhận được rất nhiều tràng pháo tay.
Mai Trục Vũ không quen với cảnh tượng xinh đẹp và dịu dàng này, cậu vẫn ngồi nghiêm chỉnh trên chiếc đệm gấm mềm mại. Ngược lại thì những tên nhóc bị ánh mắt yêu kiều đó làm cho mềm nhũn đến độ ngã xuống phần ghế dựa, bị sự nghiêm chỉnh của cậu biến thành một đống bùn. 
Dù sao thì Mai Tứ cũng là em trai, cậu nhóc luôn chú ý đến trạng thái của anh họ mình, thấy Mai Trục Vũ ngồi nghiêm chỉnh như vậy cũng vô thức duỗi thẳng lưng. 
Dần dần thì hầu hết mọi người cũng ngồi thẳng lên một chút, vừa ngồi thẳng vừa thấy không thoải mái.
Như thường lệ, khi các vũ công múa xong thì sẽ phải ngồi xuống cạnh các lang quân bồi rượu, bữa tiệc ngày hôm nay là dành cho Mai Trục Vũ nên nàng vũ cơ chính ngồi xuống cạnh Mai Trục Vũ.
Các nàng đã quá quen thuộc nơi này rồi, đương nhiên thị lực rất tốt, có thể nhìn ra khách quen muốn tiếp đãi vị lang quân lạnh lùng lạ mặt này nên mới liếc mắt đưa tình, ăn nói nhẹ nhàng để người đó thư giãn, nhằm tạo bầu không khí vui vẻ hơn.
Ai ngờ nàng còn chưa kịp đến gần thì Mai Trục Vũ đã đưa tay chắn, cúi đầu nói: "Xin lỗi, mong cô nương ngồi cách xa ta một chút."
Nàng vũ công cứng đờ, nàng được coi là một trong những nương tử nổi tiếng nhất quán này, là một bông hoa dịu dàng kiều diễm được vô số nam nhân yêu mến, nàng chưa bao giờ gặp phải sự từ chối thẳng thừng như này.
Dù vậy nàng phản ứng rất nhanh, lập tức mềm mại hơn, giả vờ hờn dỗi nhẹ giọng nói: "Sao lang quân lại thờ ơ đến vậy chứ, có phải các tỷ muội đàn hát không vừa ý lang quân. "
Nàng vừa nói vừa muốn lại gần lần nữa nhưng khi nhìn vào đôi mắt đó, nàng vô thức im lặng, lặng lẽ lùi lại rồi quy củ ngồi sang một bên, không dám lại gần nữa. Rõ ràng lang quân trước mặt giọng nói bình thường, biểu cảm cũng không hung dữ nhưng ánh mắt đó mang hàm ý không cho phép từ chối khiến người khác không thể phản kháng. Ngay chính lúc nãy thôi, nàng thậm chí còn cảm thấy vị lang quân trước mặt rất nguy hiểm, sau lưng toát ra mồ hôi lạnh nhưng bây giờ nghĩ lại thì lại thấy vô lý, rõ ràng chỉ là một lang quân bình thường thôi mà. 
Những người khác ít nhiều cũng chú ý đến Mai Trục Vũ, bọn họ thấy cậu đẩy cô nương kia sang một bên thì vô thức im lặng, khung cảnh trở nên sượng trân hơn. Mặc dù nhóm người đều muốn làm cho bầu không khí trở nên náo nhiệt, nhưng không hiểu sao khi nhìn thấy Mai Trục Vũ ngồi đó cùng vẻ mặt lạnh lùng thì bọn họ thấy muốn náo nhiệt cũng không thể.
Thấy ai ai cũng ngượng gạo không biết nên nói gì tiếp thì cuối cùng cũng có một vị lang quân đứng dậy.
Cậu nhóc nâng chén rượu trước mặt Mai Trục Vũ: "Nào, lần đầu đến đây chơi, cứ thoải mái, ta kính huynh một chén."
Mai Trục Vũ ngẩng đầu nhìn cậu nhóc rồi trả lời: "Xin lỗi, ta không uống rượu."
Cậu thành thật trả lời, nhưng đột nhiên vẻ mặt của vị lang quân cầm chén rượu trở nên khó coi.
Triệu lãng quân này là người coi thường Mai Trục Vũ nhất trong nhóm, với nhóc thì loại nam nhân chàm chán không biết đánh nhau, không biết chơi này hoàn toàn vô dụng, không xứng đáng với Trinh tỷ, nhóc miễn cưỡng làm vậy vì nể mặt Mai Tứ. Nhưng giờ thì hay rồi, mất hết mặt mũi chỉ vì mời rượu, sự bất mãn của nhóc bớt chợt bộc phát. Vốn dĩ nhóc cũng không phải người tốt lành gì, ném chén rượu đi rồi lạnh giọng nói: "Không uống ? Đúng thôi, nhìn ngươi như này cũng biết là một người cao thượng, khinh bỉ cái loại con cháu quý tộc ăn chơi bọn này."
"Sao nào, uống chén rượu thôi cũng làm ngươi khó chịu sao. Đã không tình nguyện ngồi ở đây thì đừng đến đây nữa, đến đây để ra mặt với ai, cũng chỉ dựa vào quan hệ để lấy được cái chức quan năm phẩm bé tí, khách khí như vậy là đã nể mặt ngươi rồi đấy !"
Mai Trục Vũ bị mắng thì ngơ ra, không biết phải nói gì. Trước khi trả lời thì cậu thực sự không nghĩ nhiều như vậy, quả thực cậu không uống rượu. Cậu đã tu hành cùng sư phụ và các sư huynh từ khi còn nhỏ ở đạo quán, mặc dù cậu không tu hành kiểu giống các sư huynh nhưng cuộc sống trong đạo quán rất khổ, các sư huynh không được phép gần nữ giới và không được phép uống rượu, vậy nên cậu cũng quen với việc không uống rượu. Cậu cứ sống như vậy trong một thời gian dài nên thực sự không thích ứng được với hoàn cảnh trước mắt.
Cậu không có ý từ chối lòng tốt của người khác, cũng không muốn gây rắc rối với những người này, sở dĩ cậu đến đây là muốn làm quen với bọn họ, với nhóm bạn của Võ Trinh nhưng tính cách như vậy nên vẫn không thể làm tốt được.
Mai Trục Vũ mím môi, rót cho mình một chén rượu. Rượu trong như hổ phách, là rượu ngon, Mai Trục Vũ không biết có ngon không mà chỉ uống cạn.
Đối với người chưa từng uống rượu thì lần đầu tiên uống sẽ không quen, Mai Trục Vũ bỗng ho khan vì bị hương vị đó làm cho nghẹn.
Triệu lang quân khoanh tay nhìn cảnh này thì cười khẩy: "Đến rượu còn không biết uống, có phải nam nhân không vậy ?"
Mai Tứ cau mày, đứng lên nói: "Được rồi, ngươi bớt nói vài câu không được à ?"
Triệu lang quân khinh thường nói: "Hắn không nể mặt ta trước, chẳng lẽ ta phải cúi đầu mời hắn rượu sao, ta bắt nạt hắn ?"
Khung cảnh trở nên đóng băng hoàn toàn.
Đúng lúc này, nô bộc ở cửa đón chào một người. Người tới tay cầm roi ngựa, mặc áo xanh gấm, môi hồng răng trắng, mỉm cười xinh đẹp, không ai khác chính là Võ Trinh.
Cô vừa bước vào thì đã nhìn thấy Mai đại lang, người mà cô đã nhiều ngày chưa gặp đang ngồi ở đó, mặt có chút đỏ vì ho, những người khác có đứng có ngồi đều cứng ngắc tại chỗ, tất cả nhìn chằm chằm cô. Ánh mắt của Triệu lang quân chột dạ nhìn cô, Võ Trinh lập tức đoán được chuyện gì đã xảy ra.
Cô đi đến bàn của Mai Trục Vũ, vô tư ngồi xuống chiếc bàn đang bày biện rất nhiều đồ ăn, cô cầm chiếc bình bạc bên cạnh rồi rót một cốc nước đưa cho Mai Trục Vũ: "Uống rượu bị sặc sao ? Uống chút nước đỡ hơn đó."
Sau đó cô nhìn khắp đại sảnh, cười nói: "Ta nói sao hôm nay bọn ngươi lại biến mất hết cả lũ, hoá ra là giấu ta rủ đại lang đi chơi."
Lúc nãy Triệu lang quân còn kiêu ngạo nhìn người bằng lỗ mũi, từ lúc Võ Trinh xuất hiện thì ngoan ngoãn như mèo con, bây giờ thì đứng cúi đầu ở một bên không dám ho he gì, sợ Võ Trinh tức giận hỏi chuyện vừa xảy ra.
Nhưng Võ Trinh cũng không có hỏi chuyện gì đã xảy ra, chỉ quay đầu lại mỉm cười nhìn Mai Trục Vũ rồi hỏi cậu: "Đỡ hơn chưa ?"
Trong lòng Mai Trục Vũ cảm thấy thấp thỏm, cảnh tượng vừa nãy rất khó coi, cậu chỉ cảm thấy bản thân làm hỏng chuyện gì đó nên có chút bất lực, nhưng từ lúc Võ Trinh đến thì đột nhiên cậu thấy bất an.
Giống như vị lang quân mời rượu vừa nãy, còn có nhiều người nói qua nói lại mấy ngày này, hai người họ khác nhau đến mứa khó có thể hoà hợp nếu về bên nhau, giống như bây giờ vậy, cậu ngồi ở đây nhưng lại khiến bạn bè của Võ Trinh không vui. Võ Trinh...có lẽ sẽ không vui khi nhìn cảnh tượng này.
Võ Trinh đứng dậy, lấy roi ngựa gõ lên mặt bàn: "Đi thôi, ta đưa cậu về."
Thôi Cửu nhanh chóng bước ra giảng hoà: "Trinh tỷ, vội vàng rời đi làm gì, bọn đệ mới đến đây không lâu, mọi người chơi với nhau một lúc là quen ngay thôi, sau này đều là bạn bè, đừng khách khí."
Võ Trinh: "Thôi đi, các ngươi cho rằng đại lạng giống các ngươi suốt ngày ăn không ngồi rồi hả, người ta đi làm vất vả, mãi mới được ngày nghỉ, thế mà các ngươi lại kéo cậu ấy đến chỗ này, giống cái gì hả."
"Được rồi, đừng nói nhảm nữa, các ngươi chơi của các ngươi đi, ta đưa đại lang về nghỉ ngơi."
Cuối cùng vẫn không thể hoà nhập vào thế giới của nàng ấy, Mai Trục Vũ im lặng đứng dậy rồi bước ra ngoài cùng cô.
Hai người đi tới cửa thì bỗng Võ Trinh lùi lại về sau mấy bước, nói với mọi người trong phòng: "Các ngươi đó, sau này không cho phép các ngươi làm phiền đại lang nữa, cậu ấy hướng nội thích yên tĩnh, lần sau mà các ngươi còn bắt nạt cậu ấy là ta sẽ giận đó."
Triệu lang quân cảm thấy tủi thân, đang định nói gì đó thì bỗng thấy Trinh tỷ của bọn họ bật cười rồi dùng roi ngựa gõ nhẹ vào từng người, có chút bất lực nói: "Mấy đứa nhóc nhãi ranh này, đừng gây rắc rối cho Trinh tỷ, ngoan ngoãn một chút, nghe chưa ?"
Các thiếu niên lập tức vâng lời kêu meo meo, cũng chỉ là một đám mèo con mà thôi.
Võ Trinh đưa Mai Trục Vũ rời khỏi phường nhạc, tay dắt ngựa vai kề vai chậm rãi đi trên phố.
"Xin lỗi nhé, ta thay bọn nhóc xin lỗi cậu, có chỗ nào xúc phạm thì mong cậu lượng thứ. Có thể mấy đứa nó tính tình trẻ con nhưng không hề có ác ý gì, trở về ta sẽ giáo huấn bọn chúng."
Mai Trục Vũ sửng sốt, đứng lại hỏi: "Nàng không trách ta sao ?"
Võ Trinh cũng sửng sốt, kỳ quái nhìn cậu: "Ta trách cậu cái gì ?"
Nhận xét
Đăng nhận xét