Chương 12 : Quả đào ~

Hôm nay Võ Trinh cùng hoàng đế hoàng hậu và các phi tần vừa xem xong bài nhạc và điệu múa mới được luyện tập kì công ở Hạnh Viên.
Lúc chuẩn bị rời cung thì cô gặp được người quen là Hoàng Nghị Hoàng lang quân. Hắn là một trong những vị hôn phu mà Dự Quốc Công lựa chọn cho cô, sau đó vì thi đấu mà thua cô nên xấu hổ nhất quyết muốn huỷ hôn, còn trở thành huynh đệ của cô.

Hiện nay Hoàng lang quân là đô uý, có trách nhiệm canh giữ cửa cung và tuần tra các ngoại viên, hắn mặc bộ áo giáp lấp lánh toả sáng dưới ánh mặt trời, giống như vị thần giữ cửa khổng lồ. Hai người vẫn giữ quan hệ tốt nhiều năm nay nên nói chuyện rất thoải mái. Hoàng lang quân đã sớm nghe nói về cuộc hôn sự của Võ Trinh như bao người khác, lần này hắn vừa gặp Võ Trinh đã chặn cô lại để nói về chuyện đó.

"Ta thực sự không ngờ tới đó." Hoàng lang quân chống nạnh, gương mặt thô ráp cứng rắn lại sụt sịt. Những ngày này Võ Trinh gặpmười người thì hết chín người nói câu đó.

"Cách đây không lâu ta còn muốn giới thiệu người huynh đệ này cho muội, hắn ta mới từ biên giới Ích Châu trở về, cưỡi ngựa bắn cung cái gì hắn ta cũng giỏi, nhất định sẽ thắng được muội, ta cho rằng lần này cuối cùng cũng tìm được nam nhân xứng với muội, chắc chắn không làm muội thất vọng. Đáng tiếc, còn chưa kịp nói cho muội biết thì muội đã chọn được người để thành thân rồi, quá là đáng tiếc."

Có thể thấy sự tiếc nuối của Hoàng lang quân xuất phát từ đáy lòng, nhưng thực ra Võ Trinh cũng không hiểu cho lắm cái câu 'Chỉ có người đấu thắng Võ Trinh mới dám lấy cô' từ đâu ra. 
Tên nhóc này là người cứng đầu, Võ Trinh cũng lười giải thích với hắn, chỉ uể oải nhún vai nói: "Thực ra huynh muốn xem ta thi đấu với người khác thôi chứ gì, thôi được, lần sau có cơ hội sẽ thi đấu với vị huynh đệ đó của huynh, không huynh lại cứ nhớ mãi."

Không biết hoàng lang quân lại nhớ đến chuyện gì, đột nhiên thấp giọng nói: "Kỳ thực ta cảm thấy vị Mai Lang Trung kia không ổn lắm." 

Võ Trinh không ngạc nhiên chút nào, những nam nhân thực thụ mà Hoàng lang quân thích phải cao to lực lưỡng, thân cao chín thước*, có sức lực. Nhưng dù sao thì chàng thiếu niên này cũng có hơi gầy, nhìn giống một học giả cao quý, lọt vào mắt xanh của Hoàng lang quân mới lạ đó.

(cao chín thước*: cao khoảng 2m76, dựa theo thời đường 1 thước = 30,7cm ngày nay cre: fb Nam Phương Cố Sự)

Hoàng lang quân: "Muội biết vì sao không ? Là bởi vì Mai Lang Trung có định kiến với ta."

Đột nhiên Võ Trinh thấy hứng thú, buông bỏ dáng vẻ lười biếng kia nói: "Là sao, huynh quen biết cậu ấy ? Sao cậu ấy lại có định khiến với huynh được chứ ?"

Hoàng lang quân gãi đầu, khó hiểu nói: "Nếu quen biết cậu ta thì tốt rồi nhưng ta hoàn toàn không quen biết, ta chỉ gặp cậu ta mấy lần trong cung thôi, nhưng không hiểu sao mỗi lần gặp cậu ta đều mang cái vẻ mặt lạnh lùng, làm ta muốn hỏi cũng không dám hỏi..."

Võ Trinh: "E là huynh nghĩ nhiều rồi, cậu ấy đều như vậy với tất cả mọi người." Trừ ta.

Hoàng lang quân lắc đầu: "Không đâu, muội phải tận mắt chứng kiến mới hiểu được, là cái kiểu ánh mắt có thể nhìn thấu được người khác. Lần nào bị cậu ta nhìn đều cảm thấy có hàng vạn con dao đâm sau lưng, khiến ta thấy rất khó chịu. Ánh mắt của cậu ta cũng đáng sợ lắm, hung dữ giống như..." Hoàng lang quân cố gắng nghĩ ra từ để miêu tả: "Giống như ta cướp mất nữ nhân của cậu ta vậy."

Đột nhiên Võ Trinh nheo mắt, cô không ngốc nghếch như Hoàng lang quân, Võ Trinh đã phát hiện ra một ít manh mối. Hoàng lang quân hết lòng tiến cử nam nhân giỏi cưỡi ngựa bắn cung cho cô, lo lắng y chang cha cô. 

Võ Trinh nghĩ thông rồi vỗ vai Hoàng lang quân nói: "Sau này cẩn thận chút, nếu như cậu ấy muốn đánh huynh thật thì ta không giúp được gì đâu." Võ Trinh nghĩ cho đến bây giờ tiểu lang quân vẫn chưa đấu võ với tên ngốc này, có lẽ vì tiểu lang quân đánh không lại hắn.

Mặc dù Hoàng lang quân không biết tại sao cô lại nói như vậy nhưng khi nghe được những lời đó thì vẫn tức giận: "Ai cũng nói anh em như thể chân tay, nữ nhân như y phục, muội có gia đình rồi là đối xử với huynh đệ như vậy hả !"

Lời vừa nói ra thì Hoàng lang quân bỗng cảm thấy có gì đó không đúng. Đợi đã, hình như không hợp lý lắm, mặc dù vẫn là ý nghĩa đó nhưng có gì đó không đúng. 

Võ Trinh cười: "Huynh đệ, cho huynh một lời khuyên chân thành, lần sau lúc huynh đi loan tin sẽ tìm phu quân cho ta thì nhớ tìm xem phu quân tương lai của ta cùng đôi mắt hung dữ đó có ở quanh đấy không nhé."

Cái tên cứng đầu Hoàng lang quân này bỗng nhiên uỳnh một tiếng, cuối cùng hắn cũng hiểu vì sao lần nào Mai lang trung cũng nhìn hắn với đôi mắt hung dữ như vậy.

Hoàng lang quân: "À...Thì ra là như vậy."

Võ Trinh làm sáng tỏ thắc mắc của Hoàng lang quân xong thì rời đi, trên đường cưỡi ngựa trở về thì nhìn thấy một bóng người có chút quen thuộc.

Vừa rồi còn nói chuyện về cậu thì bây giờ đã gặp rồi. Hình như Mai Trục Vũ mới tan làm, tay cầm dây ngựa nhưng không có cưỡi mà chỉ lặng lẽ bước đi trên đường. 

Võ Trinh không biết cậu đang suy nghĩ gì, cũng không gọi cậu mà chỉ giảm tốc độ cưỡi ngựa rồi chậm rãi đi theo sau cậu, giữ khoảng cách để cậu không phát hiện ra cũng không làm mất dấu cậu. Cô chỉ nhìn chàng thiếu niên đang lặng lẽ bước đi trên phố, thỉnh thoảng ngước nhìn những cây du ven đường, sau đó bỗng dừng lại trước một người bán hàng rong.

Luôn có những gánh hàng rong thế này trên khắp các con phố, có người bán kim chỉ lặt vặt, có người bán bánh trái mới làm, có người bán bán trái cây và rau tự trồng, có người hoa theo mùa, chè giải khát. Khoảng cách có hơi xa nên Võ Trinh chỉ nhìn thấy tiểu lang quân mua đồ ở gánh hàng rong đó, còn mua gì thì cô không biết.

Đột nhiên Võ Trinh thúc vào bụng ngựa để nó đi nhanh hơn đuổi kịp Mai Trục Vũ. Cô đến gần hơn thì thấy bên trong gánh hàng là những quả đào còn chưa chín hẳn, kích thước nhỏ, màu xanh nhiều hơn màu đỏ, chỉ nhìn thôi cũng biết chua rồi. Tiểu lang quân một tay dắt ngựa, một tay cầm bọc lá sen, bên trong là chục quả đào xanh.

Cậu nghe thấy tiếng vó ngựa phía sau bèn quay đầu lại nhìn, đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Võ Trinh. Cậu sững sờ đến đờ người, gương mặt lạnh lùng lập tức tan biến.

Võ Trinh kéo dây cương, liếc nhìn quả đào trong tay Mai Trục Vĩ, tự nhiên hỏi: "Đào này ngọt không ?"

Mai Trục Vũ nhìn cô, ngẩn ngơ trông giây lát rồi nói: "Nàng muốn ăn sao ?"

Cậu cúi đầu chọn ra quả đào có màu đỏ nhất rồi đưa cho Võ Trinh, tuy nhiên ngay khi Võ Trinh định giơ tay lấy thì cậu lại rụt tay lại. Võ Trinh nhân cơ hội rướn người lên phía trước nhướn mày nhìn cậu, chỉ thấy tiểu lang quân cúi đầu lau sạch quả đào trước khi đưa lại cho Võ Trinh.

Võ Trinh cầm lấy cắn một miếng, chua đến mức ôm chặt hai má hít một hơi. Mai Trục Vũ thấy phản ứng của cô như vậy cũng cắn một miếng, vẻ mặt bình tĩnh, dường như không cảm thấy chua.

Dù nhìn thế nào thì Võ Trinh cũng cảm thấy quả đào trong tay cậu còn chua hơn nhiều.

"Không thấy chua ?"

Mai Trục Vũ thành thật trả lời: "Không chua."

Có một cây đào được trồng ở đạo quán cũng là nơi cậu lớn lên, quả thì vừa nhỏ vừa chua, nhưng năm nào mọi người cũng mong chờ cây kết trái, mấy quả đào đó còn chua hơn mấy quả này nhiều, ăn quen rồi thì không có gì là không chịu được.

Võ Trinh vân vê quả đào trong tay, trìu mến nhìn chàng thiếu niên đang gặm trái đào chua.

Tội nghiệp quá, chả nhẽ tiếu lang quân chưa từng được ăn trái cây nào ngọt sao ? Sớm biết như vậy thì cô đã cầm đống trái cây tiến cung cho hoàng đế và hoàng hậu ở Hạnh Viên mang về. Trái cây mùa này chưa to lắm, chỉ có những nơi như hoàng cung mới có hoa quả tươi ngọt để ăn, còn nhưng nơi khác còn lâu mới mua được.

Võ Trinh đem quả đào trong trong tay ném về phía Mai Trục Vũ rồi nói: "Cậu trở về đi." Sau đó cô phi ngựa về phía hoàng cung.

Mai Trục Vũ không biết cô định làm gì, cậu đoán rằng chắc cô có việc khác nên chỉ biết ngơ ngác đứng nhìn bóng hình cô dần dần biến mất ở ngã rẽ rồi mới quay đi. Cậu cụp mắt xuống, cầm quả đào Võ Trinh vừa cắn, cảm giác có chút cô đơn. Sự tiếp xúc khó có được này quá ngắn ngủi khiến cậu cảm thấy hụt hẫng, chán nản thất vọng.

Cậu về đến phủ không lâu thì lão nô bước vào với một giỏ trái cây đỏ đỏ.

"Đại lang, vừa rồi Võ nương tử có đến, nói rằng đưa cho ngài giỏ trái cây này."

Mai Trục Vũ đã hiểu tại sao lúc đó cô đột nhiên rời đi, trái tim hững một nhịp, phải vịn mới đứng dậy được.

"Nàng ấy đi rồi ?"

"Vâng, đưa đồ rồi đi luôn."

Mai Trục Vũ lại ngồi xuống, cầm lấy quả đỏ đỏ kia cắn một miếng, ngọt thật.

Không biết có phải vì quá ngọt hay không mà Mai Trục Vũ có một cảm giác kỳ lạ, cảm giác như có một dây leo mềm mại mọc ra từ cơ thể mình, hoa lá đâm trồi khiến da thịt cùng tứ chi của cậu có hơi tê tê ngứa ngứa, đồng thời trói chặt trái tim cậu, cảm giác nghẹt thở khó tả.

Rất lâu sau Mai Trục Vũ mới thở dài, ngồi xuống đầu bàn rồi lấy giấy cùng bút, chuẩn bị chép lại mấy lần Thanh Tĩnh Kinh để bình tĩnh lại.

"Khiển kì dục nhi tâm tự tĩnh, trừng kì tâm nhi thần tự thanh*,.... "

(*Khiển kì dục nhi tâm tự tĩnh, trừng kì tâm nhi thần tự thanh: Buông bỏ ham muốn, tâm sẽ dịu lại. Tâm trong sáng, thần tự khắc thanh tịnh. trích trong Thanh Tĩnh Kinh)

Quả nhiên, tâm không trong sáng, thần không thanh tịnh thì dục vọng không thể xua tan.

.......

"Mai Tứ, ngươi còn lề mề cái gì, đi nhanh lên !"

"Đúng đấy, ngươi nhanh cái chân lên, bọn ta đang đợi đây này, hôm nay ngươi nhất định phải mời được người anh họ của ngươi ra đây !"

"Lẹ coi, ngươi còn là người của bọn này nữa không đấy, bọn ta đến đây cũng là vì Trinh tỷ, muốn có mối quan hệ tốt đẹp với huynh ấy, ngươi không được cản trở bọn ta đâu đấy."

Mai Tứ bất đắc dĩ bị nhóm bạn kéo đến, thân dưới như bị liệt lết đến trước cửa nhà anh họ của mình. Kể từ khi tin tức Trinh tỷ sẽ thành thân với anh họ Mai Tứ được tung ra thì nhóm người thường xuyên đi chơi với Trinh tỷ đều muốn tìm cơ hội để gặp đỡ vị 'tỷ phu' tương lai này. Tuy nhiên người 'tỷ phu' này thực sự quá đỗi khiêm tốn, bọn họ ai cũng gửi hơn mười mấy tấm thiệp mời nhưng chả được hồi âm cái nào nên không có lựa chọn nào khác ngoài việc nhờ đến Mai Tứ.

Dù sao bọn họ cũng là họ hàng, nếu đích thân Mai Tứ mời thì cũng nể mặt mũi chút. 

Tuy nhiên trong lòng Mai Tứ, người gánh vách hy vọng của mọi người lại muốn từ chối, cậu nhóc là người có cảm xúc phức tạp nhất trong nhóm, đấy là Trinh tỷ đó ! Anh họ của mình sắp lấy Trinh tỷ !

Trên thực tế thì cậu nhóc không thân với người anh họ này lắm, mối quan hệ huyết thống này vừa mong manh vừa ngượng ngùng, thậm chí đến bây giờ cậu nhóc vẫn chưa hiểu rõ mối quan hệ giữa Trinh tỷ và anh họ mình.

Về mặt lý trí thì cậu nhóc biết từ bây giờ Trinh tỷ sẽ thành đường tẩu của mình, nhưng về tình cảm thì cậu nhóc lại lầm tưởng anh họ mình sẽ thành 'đường tẩu'. Ai bảo cậu nhóc luôn coi Trinh tỷ là đại ca cầm đầu chứ.

Trên đường đi suy nghĩ quá nhiều câu hỏi vướng mắc làm đầu óc của Mai Tứ không được tỉnh táo cho lắm, khi nhìn thấy anh họ mình đang ngồi yên lặng thì đầu óc của nhóc lại gọi: "Tỷ phu."

Mai Trục Vũ: "?"

Mai Tứ: "....."



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên