Chương 11 : Hôn sự ~
Thanh kiếm gỗ đào nhuốm máu đâm thủng thân thể đang giãy giụa của bất hoá thi, đột nhiên bất hoá thi phình to rồi ngừng lại, nổ tung thành một đống bùn tanh hôi, bắn tung toé dưới chân Mai Trục Vũ.
Mặt đất cùng mặt tường của con hẻm tối tăm dính đầy bùn do bất hoá thi sau khi chết để lại, ngoại trừ khoảng trống dưới chân Mai Trục Vũ.
Tiếng lạch cạch khẽ vang, một giọt máu tươi rơi xuống đất, Mai Trục Vũ nhìn vết thương trong lòng bàn tay, tay trái nhặt thanh kiếm gỗ đào lên rồi rời đi.
Bất hoá thi đã được xử lý, cậu cũng nên rời đi. Có lẽ tí nữa sẽ có 'người' đến điều tra, Mai Trục Vũ không muốn đụng mặt bọn họ.
Dù đến Trường An đã được một năm nhưng Mai Trục Vũ luôn giữ thái độ khiêm tốn, không khác gì người bình thường là bao, đây là lần đầu tiên cậu ra tay ở thành này. Là người của đạo môn, đương nhiên Mai Trục Vũ biết có một khu Thành Yêu ở thành Trường An, nơi đó có hai người canh giữ.
Hai người đó cai quản mọi thứ ở đây, vậy nên việc xử lý ác quỷ như này là nhiệm vụ của bọn họ, vốn Mai Trục Vũ không nên lo chuyện bao đồng, nhưng....
Cậu cúi đầu giữ chặt miệng vết thương trên tay, suy nghĩ không biết bất hoá cốt kia đã rơi ở đâu. Trước kia, cậu nhìn thấy em họ mình cầm vật xui xẻo đó nên để tránh việc em họ bị hại, cậu đã xin cục bất hoá cốt từ nhóc con. Vật đấy chắc chắc không làm hại được ai vì cậu luôn mang theo bên người, nhưng đêm qua không biết làm sao mà đã biến mất. Cũng bởi vì Võ Trinh mà đêm qua tâm trạng cậu rối bời, cậu ở trong phòng chép kinh cả một đêm để bình tĩnh, nhưng sáng ra lại phát hiện cái túi đựng bất hoá cốt không cánh mà bay. Cậu tìm khắp phòng cũng không thấy, lo lắng Võ Trinh đã nhặt được.
Nếu mà như vậy thì dạy cô gặp nguy hiểm phải làm như nào mới ổn đây, cho dù cô có nổi tiếng thế nào nhưng cũng chỉ là một người bình thường, gặp phải thứ này thì vẫn rất nguy hiểm. Cậu lo lắng, trong lòng bất an cả một ngày, lại không dám đi hỏi Võ Trinh. Để tránh việc cô thực sự nhặt được bất hoá cốt và gặp nguy hiểm lần nữa, Mai Trục Vũ chỉ có thể thể tự mình tìm bất hoá cốt kia và giết chết nó, phải giải quyết vấn đề từ gốc rễ. Chỉ cần bất hoá thi chết thì bất hoá cốt sẽ biến thành cát sỏi, nên dù Võ Trinh có nhặt được hay không cũng không quan trọng nữa rồi.
Trong Nhạn lầu, Võ Trinh đang nói chuyện về bất hoá thi với Liễu Thái Chân Xà Công, đột nhiên bất hoá cốt trong suốt mà cô đang nghịch trong tay bỗng kêu răng rắc vỡ tan, những hạt cát li ti từ kẽ tay cô rơi xuống chiếc bàn đen bóng.
Lúc Võ Trinh và Liễu Thái Chân dùng bữa thì cô mở cái tủi vải đựng những bất hoá cốt khác ra, nhưng chỉ nhìn thấy mấy cục bất hoá cốt đó vỡ tan, đổ ra là một đống cát nhỏ trên bàn.
Võ Trịnh ném túi vải đi, ngả người ra sau cười nói: "Tuy không biết chuyện gì xảy ra nhưng xem ra cục bất hoá thi đó chết rồi ?"
Liễu Thái Chân kẽ ho một tiếng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện này là sao ?"
Võ Trinh: "Cái thứ đó chết rồi, giúp chúng ta bớt một thứ phiền phức không tốt sao ? Sao mặt ngươi nghiêm túc thế."
Liễu Thái Chân không tuỳ ý như cô, nàng cau mày nói: "Thứ kia vô duyên vô cớ sao tự chết được chứ, chắc chắn phải có nguyên nhân, cho dù thế nào đi chăng nữa cũng phải làm rõ mọi thứ để nhỡ có xảy ra rủi ro thì chúng ta còn có đề phòng."
Lúc nào Liễu Thái Chân cũng cẩn thận, cẩn thận đến mức quá thực tế, Võ Trinh cảm thấy có lẽ nàng đã thừa hưởng cái thói xấu từ cha nàng là Liễu Ngự Sử. Nhưng cô không dám nói gì, đành phải phối hợp với Xà Công nghiêm khắc, cam chịu đứng dậy: "Được, ta đi tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy rồi về báo cáo với ngươi."
Liễu Thái Chân cũng đứng lên: "Ta đi cùng ngươi."
"Thôi đừng." Võ Trinh ấn nàng ngồi xuống, "Ngươi vẫn còn chưa khoẻ lại, cứ ở đây nghỉ ngơi đi, chuyện nhỏ nhặt này để ta là được rồi."
Liễu Thái Chân còn muốn nói gì đó nhưng Võ Trinh đã mở cửa sổ nhảy ra ngoài, trong nháy mắt bóng dáng của cô đã biến mất trong màn đêm. Liễu Thái Chân đứng dậy đi đến bên cửa sổ, lặng lẽ ngắm nhìn Thành Quỷ nhộn nhịp bên ngoài, xa hơn nữa là thế giới của những con người bình thường bị bóng tối bao phủ.
Với thời tiết này thì gió đêm vẫn còn chút mát mẻ với thời tiết này, Võ Trinh đứng trên chỗ cao để gió đêm thổi vào mặt, chẳng mấy chốc cô đã ngửi thấy mùi hôi từ cơn gió. Đó là mùi mà người bình thường không ngửi thấy được nhưng với cô thì quá rõ ràng.
"Chẹp, hôi quá." Võ Trinh chán ghét bịt mũi, cô đứng ở lối vào của con hẻm tối tăm nhìn đống bầy nhầy trên vách tường và dưới mặt đất. Cô chỉ cần nhìn cảnh tượng này cũng có thể đoán được cách đây không lâu đã xảy ra chuyện gì, bất hoá thi xui xẻo đó có lẽ đã gặp phải người của đạo môn, còn là người có tu vi cao nữa.
Ngoài mùi hôi do bất hoá thi để lại thì trong không khí còn thoang thoảng mùi máu tanh hoà lẫn với mùi gỗ đào đặc biệt. Đây không phải mùi gỗ đào thông thường mà là mùi thơm của gỗ đào xương đen, một linh vật quý giá của đạo môn. Người có thể cầm được thứ này chắc chắc không phải đạo sĩ bình thường. Võ Trinh không ngạc nhiên khi có một người khiêm tốn như vậy ẩn náu trong thành Trường An, trên thực tế cô còn quen biết mấy đạo sĩ liền.
Tuy nhiên cô chắc chắn người giúp một tay này không phải người cô quen biết, bởi vì bất hoá thi này chết quá thảm, điều này cho thấy người ra tay là một người lạnh lùng tàn nhẫn, không giống như những thủ đoạn thông thường mà cô biết.
Hộc Châu và Thần Côn cũng bị mùi hôi này kéo đến, Hộc Châu ghê tởm mà bịt mũi, chán ghét nhìn đống bùn, "Mấy thứ này lần nào chết cũng đều làm người ta buồn nôn."
Thần Côn vuốt chòm râu trắng nói: "Có vẻ như lần này có một đạo sĩ tốt bụng đã giúp chúng ta giải quyết vấn đề."
Vì đã xác nhận không có biến cố nào khác nên Võ Trinh cũng không điều tra xem là ai làm, cô cử động tay, trong lòng bàn tay bốc lên một ngọn lửa màu tím sẫm. Ném ngọn lửa về phía đống bùn, để nó lan dọc theo đống bùn và đốt cháy toàn bộ chúng trong tức khắc.
Mùi hôi thối trong không khí đã bay hết, Võ Trinh buông ống tay áo xuống: "Được rồi, về thôi."
Giải quyết xong chuyện này làm tâm tình của Võ Trinh tốt lên nhiều, mấy ngày liên tiếp không gây chuyện. Vì hôn sự của cô mà gần đây Dự Quốc Công không có về chùa, vẫn luôn ở trong phủ, nhưng vậy ông vẫn chưa quen với việc cô con gái thứ ngoan ngoãn, không làm loạn. Từ ngày nói cho Võ Trinh về mối hôn sự đó, Dự Quốc Công luôn chuẩn bị tinh thần đối mặt với tin tức Võ Trinh sẽ lại gây chuyện, vậy mà lần này ba trong sáu lễ đã trôi qua nhưng Võ Trinh vẫn ngoan ngoãn không làm cái gì cả. Cô không hề đi gây rối cho Mai đại lang, cũng không kiên quyết phản đối mối hôn sự này, giống như cô đã ngầm chấp nhận.
"Không phải là ngầm chấp nhận mà con thực sự đồng ý thôi, chả nhẽ con chưa nói cho cha sao ?" Võ Trinh nhún vai nhìn cha mình, "Con thấy tiểu lang quân đó khá tốt mà, vì sao lại không đồng ý chứ."
Dư Quốc Công, người đã quyết tâm phải tác thành mối hôn sự này bằng mọi giá bỗng nước mắt giàn giụa, ông không ngờ rằng mình có thể đợi được đến ngày con gái ngoan ngoãn như này trong cuộc đời, quá đỗi cảm động nên ông quyết định đẩy ngày cưới lên sớm hơn. Nếu không tranh thủ lúc con gái còn vâng lời, để lễ thành hôn diễn ra càng sớm càng tốt thì chờ đến bao giờ nữa !
Mối hôn sự của Võ Trinh và Mai Trục Vũ diễn ra một cách suôn sẻ với sự ủng hộ mạnh mẽ của Dự Duốc Công và Võ hoàng hậu.
Sau khi ấn định ngày cưới, đầu tiên là những người bạn xung quanh Võ Trinh rồi gần như toàn bộ thành Trường An đều biết cuối cùng Võ nhị nương tử người thường xuyên lưu luyến phường nhạc kỹ quán, thường xuyên ăn mặc như nam nhân, tính tình phóng đãng không có tí lễ nghi nào sắp được gả đi rồi.
Thực sự sắp được gả đi rồi đó !
Xuất giá năm hai mươi sáu tuổi, cô được cho là người duy nhất như vậy trong giới quý tộc của thành Trường An. Vốn dĩ Võ Trinh có rất nhiều bạn bè, tin tức này vừa truyền ra ngoài thì cô không có được một ngày yên bình, nhóm bạn xấu thân quen và không thân quen đều đến gặp cô để chúc mừng nhưng phần lớn bọn họ toàn tò mò về hôn sự của cô, đến thăm dò tin tức. Võ Trinh luôn ngoảnh mặt làm ngơ với đủ loại câu hỏi cùng ánh mắt dò xét đó, vốn sống như nào thì vẫn sống như cũ.
Về phía Mai Trục Vũ, cậu vẫn tỏ ra bình tĩnh như mọi khi, sáng nghiêm túc làm việc, tối về yên lặng đóng cửa, cực kì kín đáo. Tuy nhiên dù có kín đáo đến đâu thì sự nổi tiếng của Võ Trinh đã cho cậu giải nghiệm cảm giác được mọi người chú ý đến.
Rất nhiều người lấy cớ là có việc cần đến hình bộ nhưng chủ yếu là hóng xem lang quân tương lai của Võ Trinh là ai, cưỡi ngựa trên đường cũng không ít ánh mắt tò mò nhìn chằm chằm Mai Trục Vũ, thậm chí ngay cả khi ở nhà thì cậu cũng không được yên tĩnh. Mai Trục Vũ nhận được rất nhiều thiệp mời từ những người cậu chưa từng quen biết, trước đó chưa từng có vị khách nào đến nhà cậu và cũng chưa từng có ai mời cậu đến tham dự tiệc rượu hay tiệc thơ gì đó.
Còn năm ngày nữa là đến ngày tham triều một lần, vốn Mai Trục Vũ vẫn luôn là người tàng hình, vậy mà lại được hoàng đế bệ hạ vì tò mò mà triệu kiến.
Hầu hết ai cũng tỏ ra ngỡ ngàng và không dám tin rằng 'Võ Trinh thực sự sẽ gả cho một nam nhân nào đó'. Sự ngỡ ngàng này được chia thành hai phe, một là 'Võ Trinh sao mà phải lòng một nam nhân bình thường được.' và 'Vậy mà có người dám lấy Võ Trinh.'
Là một nhóm đồng liêu thân cận nhất với Mai Trục Vũ, những ngày này các quan lại của hình bộ đều tụ tập bàn tán về vấn đề đó bất cứ lúc nào họ rảnh rỗi, ai ai cũng là vẻ mặt cùng giọng điệu 'không dám tin vào chuyện này.'
"Ta thực sự không ngờ rằng Võ nhị nương tử sẽ gả cho Mai Lang Trung, hai người này còn chả quen biết nhau, sao có thể đến với nhau được."
"Đúng đấy, Mai Lang Trung đến hình bộ lâu như vậy rồi, các ngươi đã bao giờ thấy cậu ấy đi đến kỹ phường cùng chúng ta một lần nào chưa. Ta chưa từng thấy cậu ấy cười, tuổi còn trẻ mà dáng vẻ nhàm chán cứng ngắc, Đỗ Thị Lang thích vui chơi nhất hình bộ này cũng không dám đùa giỡn với cậu ấy, các ngươi nghĩ xem một nam nhân như này có thể chịu đựng được việc ngày nào Võ nhị nương cũng quanh quẩn ở kỹ quán không ? Nếu hai người thành hôn, e là sau này không bền lâu được, không chừng dăm ba bữa lại cãi nhau."
"Chứ còn gì nữa, Võ nhị nương tử không phải người dễ trêu chọc, nghe nói cô ta từng đánh chết một nam nhân trong kỹ quán đó. Nhỡ Mai Lang Trung chọc giận cô ta thì bị đánh là cái chắc. Ta thấy Mai Lang Trung cũng không phải người dễ dàng nhận thua, ai da, chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy cuộc sống của cậu ấy khó khăn chắc luôn."
Một số người thở dài, đột nhiên tất cả đều im lặng. Gương mặt Mai Trục Vũ chả có biểu cảm gì, ôm một chồng công văn đã được xử lý đi ngang qua nhóm quan chức của hình bộ đang xấu hổ, như thể chưa từng nghe thấy bọn họ nói cái gì. Tuy nhiên, cậu vừa định bước đi thì lại dừng lại, nhìn vào một quan chức nào đó trong đám đông rồi bình tĩnh nói: "Võ nhị nương tử chưa từng đánh chết ai, không có công văn lưu trữ liên quan của hình bộ được ghi chép lại. Việc vu khống người khác trong điều 35 của Bộ Luật, nếu nghiêm trọng có thể bị phạt giam, lần sau chú ý, đừng đi tung tin tồn lung tung."
Cửa bị đóng lại, còn sắc mặt của mấy người ở bên ngoài lúc xanh lúc trắng, người bị Mai Trục Vũ nhìn chằm chằm đến nỗi da đầu tê dại khẽ nói: "Ta cũng là nghe người khác nói, các ngươi ăn nói như vậy...." Cuối cùng cũng không dám nói tiếp, nhóm người im lặng một lúc rồi mặt mày xám xịt quay trở lại làm việc.
Nhận xét
Đăng nhận xét