Quyển 2: Ở Kinh Đô - Chương 7: Hồng Bảo Thư
Phòng tám của Viện Giám Sát tên đầy đủ là Văn Anh Tổng Hiệu Xử của triều đình, có phần tương tự như cơ quan kiểm duyệt tin tức của một số chính phủ thời dân quốc, nơi đây chuyên phụ trách thẩm định mọi văn bản được gửi lên thông qua các kênh chính thức, chỉ những bài viết qua được sự xét duyệt của phòng tám mới được phép phát hành rộng rãi ra công chúng. Những năm gần đây, phần lớn chức trách của Văn Anh Tổng Hiệu Xử đã được chuyển giao cho Viện Giáo Dục nhưng họ vẫn giữ quyền kiểm tra những cuốn sách in ấn riêng.
Do đó, các bài viết liên quan đến miêu tả nghệ thuật cơ thể con người, tôn vinh bạo lực hay những đề xuất cải cách chưa được Hoàng Đế phê duyệt đều không thể nào vượt qua được kiểm duyệt của phòng tám. Tuy nhiên, dù con người ở thế giới nào thì đều có một sự đam mê khó tin đối với những đề tài như tình dục, bạo lực và chính trị, chính vì vậy những người buôn sách lậu cũng theo đó mà xuất hiện.
Thường thì không có nhà buôn nào dám động đến những luận thuyết chính trị nhưng những tiểu thuyết phong tình như Di Tình Trận lại được sao chép và in lậu với số lượng lớn, các cuốn sách này được vận chuyển qua nhiều con đường khác nhau, vào từng thành khác nhau rồi cuối cùng đến tay những người cần chúng.
Người thím bế con chính là mắt xích cuối cùng trong chuỗi lưu thông đó.
Cả Kinh Đô đã quen thuộc với cảnh tượng này từ lâu, chẳng ai còn cảm thấy bất ngờ hay thắc mắc, thậm chí quan phủ cũng nhắm mắt làm ngơ, huống chi là những người dân đã hưởng lợi từ những cuốn sách đó.
“Công tử nói gì cơ ?” Người phụ nữ bán sách cấm hiển nhiên không biết đến sự tồn tại kỳ diệu của thứ gọi là AV, trợn tròn mắt đầy ngơ ngác.
Phạm Nhàn mỉm cười hỏi: “Có những cuốn sách nào vậy ?”
Người phụ nữ trung niên đổi tay bế đứa trẻ rồi từ trong ngực áo lấy ra một quyển sách lớn cỡ tám tấc vuông, bìa sách màu đỏ rực, trông rất bắt mắt, quy cách đóng bìa quả thực không tồi. Phạm Nhàn chỉ hơi cảm thán, bởi một quyển sách lớn như vậy mà được giấu trong áo, dù bế cả một đứa trẻ thì vẫn không làm cong mép sách.
“Đây là tiểu thuyết đang nổi nhất ở Kinh Đô dạo gần đây.” Người phụ nữ trung niên cười bí hiểm.
Phạm Nhàn nhận lấy quyển sách, không hề để ý đến sự thần bí giả tạo của bà ta, cậu mỉm cười lật giở một trang....Và ngay lập tức, nét mặt trở nên cực kỳ đặc sắc.
Bìa sách không ghi tên nhưng ở trang lót lại nổi bật bốn chữ lớn: "Phong Nguyệt Bảo Giám".
Lật thêm một trang nữa thì thấy dòng văn thế này: "Ai ngờ nàng dâu kia có thú vui trời ban, hễ đàn ông vừa chạm vào là toàn thân nàng như tan ra, khiến người ta như nằm trên nệm bông."
Phạm Nhàn há hốc miệng, một lúc lâu không thốt nên lời, cậu chỉ cần liếc qua một cái là đã nhận ra cuốn sách này là gì, đây rõ ràng là Hồng Lâu Mộng mà chính tay cậu đã chép lại cho em gái. Còn đoạn văn ở trang lót là trích từ hồi thứ hai mươi mốt, phần Tiếu Bình Nhi khéo léo cứu Giả Liễn, kể về câu chuyện của Đa cô nương.
Người phụ nữ trung niên thấy chàng trai đẹp mã trước mặt có vẻ đã xiêu lòng, bèn hạ giọng cười khẽ: “Đây mới chỉ là một đoạn nhỏ thôi, những phần hay ho nhất vẫn còn ở bên trong.”
Nói đến kiếp trước, Phạm Nhàn vì nằm liệt giường quanh năm, cơ thể không tiện cử động nên chẳng thể nhờ cô y tá lật cho xem tiểu thuyết khiêu dâm, vì vậy chỉ đành lấy đoạn này trong Hồng Lâu Mộng ra đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Cũng nhờ dáng vẻ như ngọc trong sách của Đa Cô mà não bộ hắn được xoa dịu không ít lần buồn chán.
Hôm nay Phạm Nhàn bắt gặp đoạn văn quen thuộc đến mức không thể quen hơn giữa phố phường sầm uất ở Kinh Đô, làm sao cậu không kinh ngạc đến thẫn thờ chứ. Cậu cảm khái mãi không thôi, chỉ là không hiểu tại sao cuốn Hồng Lâu Mộng, vốn chỉ có cậu và em gái biết lại được in thành sách bán đầy trên đường phố như thế.
Không cần mặc cả, Phạm Nhàn rút tiền bạc trả ngay, chẳng hề tiếc rẻ, những đồng bạc này vốn là tiền cậu kiếm được từ việc bán báo ở Đạm Châu, tiêu xài cực kỳ hào phóng.
Chờ người phụ nữ trung niên ôm mặt mày rạng rỡ bước đi, Phạm Nhược Nhược mới dẫn Phạm Tư Triệt đến trước cửa tửu lầu, tay của Phạm Tư Triệt không còn cầm tò he nữa mà đã đổi sang một cây kẹo hồ lô, đang liếm lấy liếm để.
“Vừa rồi huynh làm gì thế ?” Phạm Nhược Nhược mỉm cười hỏi anh trai.
Chưa kịp để Phạm Nhàn trả lời thì Phạm Tư Triết đã cười lạnh châm chọc: “Ta nhìn thấy rồi, hắn ta mua một cuốn sách từ tay người phụ nữ kia, lại không biết né tránh, giữa phố phường mà mua mấy thứ không ra gì như thế.”
Phạm Nhược Nhược hơi ngẩn ra, không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Lúc này Phạm Nhàn lại đang muốn tìm chỗ hỏi chuyện em gái nên chẳng buồn đôi co với nhóc mập, đúng lúc đó Đằng Tử Kinh từ trên lầu bước xuống báo rằng phòng riêng đã được chuẩn bị xong, Phạm Nhàn bèn kéo lấy bàn tay nhỏ nhắn, hơi lạnh của Nhược Nhược rồi dẫn nàng lên lầu.
Phạm Tư Triết ngớ người, liếm thêm miếng cây kẹo hồ lô rồi vội vã theo sát phía sau.
Tửu lầu đông đúc nhưng tầng ba lại rất yên tĩnh, tuy nhiên các phòng riêng đã được đặt kín hết, có vẻ Đằng Tử Kinh vẫn xoay xở được một gian, quả thực rất có năng lực. Phạm Nhàn ngẫm nghĩ, việc mình đòi cha cho Đằng Tử Kinh đi theo quả là một quyết định chính xác.
Phạm Nhàn ngồi xuống bàn rồi liếc nhìn Phạm Tư Triệt đang đảo mắt liên tục, khẽ mỉm cười, cậu không kiêng dè gì mà đưa cuốn sách bìa đỏ trong tay cho Nhược Nhược.
Phạm Nhược Nhược hơi nhíu mày nhận lấy sách, chỉ là vừa mở trang đầu thì đôi mắt nàng đã hiện lên vẻ kinh ngạc, nàng lật thêm vài trang lại tỏ ra bàng hoàng hơn, vội vàng quay lại, giải thích với vẻ lo lắng: “Ca ca, đây là lần đầu muội nhìn thấy.”
Phạm Nhàn cười nhẹ, trấn an: “Ta đâu có trách muội.” Cậu đã sớm đoán được rằng Nhược Nhược chắc chắn sẽ đóng thành sách từ bản Hồng Lâu Mộng mà cậu chép tay rồi không kiềm lòng mà chia sẻ cho các khuê mật thân thiết. Tuy nhiên, cậu nghĩ rằng bạn bè của Nhược Nhược đều là tiểu thư khuê các trong các gia đình quyền quý nên dù có lan truyền đôi chút, cũng không lý nào lại ra đến phố.
Mãi đến hôm nay khi bắt gặp cuốn Hồng Lâu Mộng này giữa phố xá, Phạm Nhàn mới nhận ra dù cậu đã sang một thế giới khác thì vẫn không cách nào đánh giá thấp được sự lợi hại của các thương nhân chuyên in sách lậu.
........
Phạm Nhược Nhược chợt nhớ ra một việc. Năm ngoái, nàng vừa đóng xong sáu mươi tám hồi đầu tiên của Hồng Lâu Mộng rồi đặt ở trong khuê phòng, dùng gỗ cứng đè lên để giữ phẳng, một ngày nọ quận chúa Nhu Gia, con gái của Tĩnh Vương Gia đến phủ trò chuyện, vô tình nhìn thấy quyển sách này, quận chúa cầm lên xem và lập tức mê mẩn, nhất định đòi mang về phủ.
Nhưng với Phạm Nhược Nhược thì đây là tác phẩm tâm huyết của anh trai, làm sao nàng dám để nó rời khỏi phủ chứ ? Nhỡ đâu thất lạc thì biết làm thế nào ? Dù quận chúa Nhu Gia năn nỉ hết lời, thậm chí nổi cáu nhưng nàng vẫn không đồng ý. Cuối cùng chính Vương phi của Tĩnh Vương đã nghĩ ra cách, cho nữ quan trong phủ đến sao chép lại suốt mấy ngày.
Chuyện đã đến nước này, Phạm Nhược Nhược cũng không tiện ngăn cản nữa nên đành để họ sao chép. Ai ngờ, từ đó quyển sách ấy được một truyền mười, mười truyền trăm, chẳng mấy chốc đã thành bí mật mà ai ai cũng biết, lặng lẽ lan truyền khắp các phủ đệ quyền quý.
Rồi từ các vương phủ, nó lại truyền ra thị trường.
“Không ai biết là ta viết đấy chứ ?” Phạm Nhàn nhận lại cuốn sách, lật xem vài trang, cậu thấy tên tác giả ghi là Tào Tuyết Cần thì có phần yên tâm.
Phạm Nhược Nhược tự trách nói:“ Ca ca xem danh lợi như phù du, còn ta đã là sai lầm lớn lắm khi vô ý để sách này truyền ra ngoài, làm sao ta dám để lộ ra rằng đây là tác phẩm của huynh chứ.”
Danh lợi như phù du ? Phạm Nhàn cười ngượng xoa đầu em gái, nhưng rồi cậu nhận ra mình vừa vô tình làm rối tóc nàng bèn vội xin lỗi, dịu giọng trấn an: “Ta đã viết ra thì cũng là để mọi người đọc.” Nghĩ đến số bạc đã tiêu khi nãy, cậu hơi xót ruột, than thở: “Không ngờ lại bị bọn in lậu ăn chặn miếng ngon trước, đúng là tiếc thay cho đống bạc.”
Hai anh em tiếp tục trò chuyện thêm một lát, cho đến khi tiểu nhị bắt đầu mang món ăn lên, cả hai mới thôi không nhắc đến chuyện đó nữa.
Ngay lúc này, cả hai bỗng chú ý đến Phạm Tư Triệt, người im lặng nãy giờ như bừng tỉnh, nhìn Phạm Nhàn bằng ánh mắt đầy kinh ngạc, nhóc lắp bắp không giấu nổi vẻ ngưỡng mộ: “Quyển sách đó... là ngươi viết sao ?”
Nhận xét
Đăng nhận xét