Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 28: Cướp sách
Phạm Nhàn thực sự rất ghen tị với những cảnh tượng "hồng tụ thêm hương, đêm đọc sách" mà mình từng tưởng tượng thời đi học ở kiếp trước, chính vì vậy cậu mới nằng nặc kéo Tư Tư ngồi bên cạnh mình cả buổi chiều, để cùng thưởng thức hương thơm từ lư hương trong phòng, hương thơm thoang thoảng từ cơ thể thiếu nữ cùng tiếng bút lông mềm mại chạm lên mặt giấy, mang lại một cảm giác an tĩnh kỳ diệu không gì sánh bằng.
Nhưng nghĩ đến việc viết sách nếu bị truyền ra ngoài, rất có thể sẽ dẫn tới nhiều phiền phức không cần thiết, Phạm Nhàn quyết định sau này sẽ lặng lẽ viết một mình, tránh rước họa vào thân.
Cậu luôn cảm thấy mình cần phải chuẩn bị trước thật kỹ cả về vật chất lẫn tinh thần cho cuộc sống ở kinh đô sau này, một tác phẩm dài hơi như Hồng Lâu Mộng thì tuyệt đối không thể giống như mấy bài thơ đạo văn, tiện đâu ngâm đó hay dùng để lấy lòng người tại các bữa tiệc rượu, do vậy cậu bắt buộc phải chuẩn bị sẵn từ bây giờ.
Không hiểu vì sao mà Phạm Nhàn luôn có cảm giác tương lai của mình chắc chắn sẽ gắn chặt với kinh đô của Khánh Quốc, cái trung tâm quyền lực xa xôi ấy, có lẽ bởi vì người cha ruột làm quan to của mình, có lẽ vì cô bé tóc vàng lơ mơ nào đó trong trí nhớ hoặc có lẽ bởi vì người mẹ chưa từng gặp mặt nhưng lại khiến cậu tò mò khôn nguôi.
Nghĩ đến đây, cậu lại cúi xuống tiếp tục hoàn thành đoạn về những chuyện không tiện kể giữa Bảo Ngọc và Tần Chung. Sau khi mực khô, Phạm Nhàn cẩn thận gấp tờ giấy lại, bỏ vào phong thư rồi chuẩn bị gửi cho Phạm Nhược Nhược đang ở tận kinh đô.
Tại phủ đệ ở cảng Đạm Châu, Phạm Nhàn không bao giờ giữ lại bản thảo, cứ viết xong một chương thì cậu lại lập tức gửi thẳng lên kinh đô, bởi trong lòng cậu không thể nào kìm nén được cái khao khát muốn chia sẻ những trải nghiệm tuyệt vời của thế giới cũ với thế giới này. Điều đó giống như bạn sở hữu một viên ngọc đẹp nhất trần đời, lại còn là loại chưa ai từng nhìn thấy nhưng cứ giấu nó dưới gầm giường suốt nhiều năm, trong lòng thể nào cũng ngứa ngáy, chỉ muốn hét lên cho thiên hạ biết, à không, ít nhất cũng phải cho một người biết rằng viên ngọc này đẹp đến mức hớp hồn ra sao.
Những nhà sưu tập giấu tranh cả đời không cho ai xem, nếu không phải là biến thái thì chắc chắn là kẻ đã ăn cắp bức tranh đó.
Phạm Nhàn tự nhủ mình không phải biến thái, mặc dù cậu quả thật là một tên trộm nhưng cái hay ho là ở chỗ là thế giới này chẳng ai hay biết gì cả.
Vì thế Phạm Nhàn hoàn toàn không bận tâm đến tuổi tác của Phạm Nhược Nhược ở kinh đô, cậu đều đặn mỗi tháng gửi một chương bản thảo cho nàng rồi viện cớ rằng đây là một câu chuyện tên gọi Thạch Đầu Ký* do một tác giả tên Tào Tuyết Cần sáng tác. Cậu bịa thêm rằng mình tình cờ quen biết với tác giả này và mỗi tháng đều phải "đánh cắp" bản thảo đôi chút từ ông ấy để chia sẻ với em gái rồi như này như kia...
(*Thạch Đầu Ký: một tên khác của Hồng Lâu Mộng)
Dù trong mười năm chương đầu của Hồng Lâu Mộng có những đoạn như Tần Khả Khanh gặp Bảo Ngọc trong mơ hay lần đầu Bảo Ngọc nếm trải mưa móc xuân tình nhưng Phạm Nhàn rất tự tin rằng qua những năm tháng thư từ thấm đẫm văn chương của mình thì cô em gái chắc chắn sẽ không coi những đoạn ấy là tà dâm bại hoại, mà cũng chẳng nhìn mình như kẻ háo sắc.
Quả nhiên, ban đầu Phạm Nhược Nhược nhận được bản thảo còn ngơ ngác, đọc qua cứ như thể đang nhai đứt một cánh hoa mẫu đơn, chẳng hiểu vị gì nhưng cô bé càng đọc càng ngấm, nhất là từ khi đọc đến đoạn Đại Ngọc vào phủ thì lập tức bị cuốn hút, từ đó tháng nào nàng cũng viết thư hối thúc anh trai phải tranh thủ "xin" thêm của Tào Tuyết Cần.
Phạm Nhàn nhận thư, trong lòng không khỏi rầu rĩ, cậu thầm nghĩ bản thảo đã không còn, tốc độ “cập nhật” chắc chắn không thể nhanh hơn, tới lúc viết đến chương bảy mươi, tám mươi thì thành thái giám rồi.
.....
.....
Hoàn thành sự nghiệp chép văn trong ngày xong thì Phạm Nhàn quay về nhịp sống thường ngày của mình là đọc sách. Thư phòng của cậu có vô số sách vở tạp nham, tất cả đều được gửi từ phủ Bá Tước ở kinh đô, mỗi lần cậu nghĩ đến chuyện này lại có chút thay đổi ấn tượng về người cha chưa từng gặp mặt kia. Ít nhất, ông cũng hiểu rằng trong quá trình trưởng thành, thứ quan trọng nhất không phải là quyền lực hay tiền bạc mà là tri thức.
Ở một đất nước không có AV, không có trò chơi điện tử để giải trí, Phạm Nhàn đành tự tìm cách giết thời gian, ngoài việc mỗi ngày đùa giỡn với luồng chân khí bá đạo trong cơ thể như chơi trốn tìm hoặc khiến các nha hoàn đỏ mặt thẹn thùng thì sở thích lớn nhất của cậu chính là đọc sách.
Kho sách của Phạm Nhàn phong phú một cách kỳ lạ, từ sách hướng dẫn trồng trọt nông nghiệp đến luật pháp của Khánh Quốc, không thiếu thứ gì. Đặc biệt cả những kinh điển của thế giới này cũng được chất đầy một giá sách, trông chẳng khác nào những viên gạch xây nhà.
Cái giá sách này là do Phạm Nhàn tự mình thiết kế, tuy kiểu dáng đơn giản nhưng bên trong mỗi tầng đều lót một lớp cỏ nghệ hương từ Dao Châu, loại cỏ chuyên dùng để chống mọt sách, điều thú vị là thế giới này dường như chẳng ai biết đến công dụng thực sự của loại cỏ này, họ chỉ xem nó như một thứ hương liệu bình thường mà thôi.
Qua những năm tháng chìm trong sách vở, Phạm Nhàn nhận ra trong các kinh điển của thế giới này thấp thoáng bóng dáng của những điều cậu đã học ở kiếp trước, dù cách diễn đạt có chút khác biệt nhưng nội dung vẫn tương tự, phát hiện này khiến cậu từ bỏ ý định “đạo văn” của Hàn Phi Tử, Tuân Tử, Lão Tử hay Tôn Tử để trở thành một nhà học giả danh tiếng.
Dù là học độc, luyện công hay đọc sách, Phạm Nhàn đều làm với sự nghiêm túc và bền bỉ vượt xa tuổi tác của mình, bởi cậu hiểu rằng bản thân không phải là nhân vật chính trong một thế giới, nơi mọi người đều có IQ trung bình là 50. Lợi thế duy nhất của cậu là một ít kiến thức từ xã hội trái đất cùng với sự giác ngộ sớm hơn hầu hết những đứa trẻ khác.
Ngọn đèn dầu phát ra âm thanh khẽ, một tia sáng bé xíu từ bấc đèn bắn ra, làm ánh sáng trong phòng bỗng nhiên rực rỡ hơn chút, Phạm Nhàn đang gục đầu trên bàn đọc sách, cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Sáng sớm hôm sau, cậu tỉnh dậy rửa mặt sạch sẽ rồi như thường lệ đi đến phòng của lão phu nhân để thỉnh an rồi mới đi đến phòng khách ăn bữa sáng. Sau sự kiện thích khách đột nhập lần trước thì ánh mắt mà Phạm Nhàn nhìn lão phu nhân cũng đã khác đi rất nhiều, không chỉ kiên trì giữ thói quen sáng chiều đến thăm mà cậu còn thường xuyên ngồi lại để trò chuyện, kể mấy câu chuyện cười để làm bà vui.
“Một ngày nọ, hoàng thượng triệu tập các đại thần như tể tướng, đại thần lãnh sự hội nguyên lão, viện trưởng Viện Giám Sát, thái giám tổng quản trong cung và một đám quan to khác đến điện nghị sự. Đúng lúc ấy một ngôi sao băng từ trên trời rơi xuống, đâm thủng mái điện và rơi thẳng xuống chỗ mấy vị đại thần đang quỳ, đè bẹp luôn cả đám. Hoàng thượng vội vã triệu ngự y đến cứu chữa, đứng chờ ngoài phòng bệnh, lòng sốt ruột như lửa đốt. Không lâu sau thì ngự y bước ra, bệ hạ vội hỏi: Ngự y, tể tướng có cứu được không ? Ngự y lắc đầu, giọng buồn bã: Tể tướng không cứu được nữa.”
Lúc đầu lão phu nhân nghe câu chuyện thì cau mày đầy nghi hoặc, tự hỏi tại sao thằng bé này lại đi kể chuyện liên quan đến kinh đô, bà từng trải qua những âm mưu quỷ kế quyền lực tranh đoạt không ít trong đời, bà hiễu rõ sự hiểm ác của nó hơn ai hết nên lúc nào cũng giữ thái độ cẩn thận, dè chừng.
“Hoàng thượng lại hỏi tiếp: Thế còn đại thần lãnh sự thì sao ?. Thái y lại lắc đầu:...Cũng không cứu được. Bệ hạ nhíu mày hỏi: Hồng công công ?. Thái y vẫn kiên quyết lắc đầu. Bệ hạ tức giận gầm lên: Thế rốt cuộc còn ai cứu được ? Thái y vui mừng nói lớn: Bệ hạ long ân rộng lớn, Khánh Quốc cứu được !”
Nghe đến câu cuối cùng, lão phu nhân từ trạng thái ngơ ngác chuyển sang cười ha hả, suýt thì cười chảy nước mắt, bà chỉ vào khuôn mặt vô tội của Phạm Nhàn: “Cái nhóc quỷ láu cá này, nếu con mà đang ở kinh đô, chỉ bằng cái chuyện cười này thôi, đảm bảo Viện Giám Sát sẽ lôi con vào tra khảo ngay lập tức !”
Nhận xét
Đăng nhận xét