Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 27: Hồng tụ thiêm hương dạ sao thư
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Sau một đợt sóng ngầm cuộn trào, cảng Đạm Châu nhanh chóng trở lại vẻ yên bình vốn có, chuyện lão Hà bán rau bị thiêu chết cùng một xác người khác trong tòa lầu đã sớm bị mọi người lãng quên, quan phủ lại không buồn đưa ra bất kỳ lời giải thích nào về nguyên nhân vụ cháy và những dân chúng vốn an phận cũng chẳng hề tỏ ra hứng thú với lý do đằng sau sự việc ấy.
Đạm Châu luôn nổi tiếng là vùng đất an ninh nghiêm ngặt, vớu hệ thống tư dân quản lý bảo giáp* chặt chẽ, những tội phạm lưu động hay kẻ liều lĩnh từ miền Bắc Khánh Quốc không có cơ hội trục lợi ở đây. Thêm vào đó vì hoàng đế bệ hạ chuyển trọng tâm thương mại về phía Nam, người dân Đạm Châu và bảy quận huyện lân cận được miễn thuế, dẫu chưa đủ để làm cho họ giàu có ngay nhưng ít nhất cũng giúp nhà nhà có chút thóc lúa dự trữ, tránh lặp lại thảm cảnh lưu dân nổi loạn vì đói kém như ba mươi năm trước.
(*: một hệ thống hành chính được tổ chức dựa trên các hộ gia đình)
Mặc dù nằm ven biển nhưng thành Đạm Châu lại không bị ảnh hưởng quá nhiều bởi sự dữ dội, khó lường của đại dương, người dân ở đây phần lớn rất hiền hòa, điềm đạm, chính vì vậy họ luôn tỏ ra kính trọng và dè dặt mỗi khi nhắc đến phủ đệ của Bá Tước, gia tộc danh giá nhất trong thành. Dẫu rằng ai ai cũng biết rõ Phạm Nhàn chỉ là con riêng nhưng họ vẫn lễ phép gọi cậu là Phạm thiếu gia, cố gắng che giấu sự khinh miệt trong lòng.
Chính điều đó đã trở thành nỗi đau của Phạm Nhàn.
Kiếp này ngoài việc từng thể hiện chút tài năng làm một công tử bột trước mặt vị quản gia mệnh mỏng họ Chu, hầu như Phạm Nhàn chẳng còn cơ hội nào để diễn tròn vai một thiếu gia quý tộc ăn chơi lêu lổng. Dạo bước trên phố cảng Đạm Châu, cậu được người ta kính trọng, thân thiện nhưng tuyệt nhiên không ai dám gây sự.
Chân khí trong cơ thể vẫn âm thầm tích tụ, từng chút một rèn luyện kinh mạch của cậu trở nên kiên cố đến mức khác thường, tuy nhiên phần lớn chân khí ấy lại chảy về vùng thắt lưng, tụ lại nơi tuyết sơn lạnh giá, lặng yên như không, khiến cậu không hiểu rốt cuộc nó đang tích trữ để làm gì.
Ở thế giới này Phạm Nhàn vẫn luôn đóng vai một thiếu niên chín chắn, biết giữ khuôn phép nhưng sống mãi trong sự ngoan ngoãn như thế, cậu bắt đầu cảm thấy ngột ngạt. Đặc biệt sau khi nhận ra mình đủ khả năng hạ gục một tên thích khách, cậu lại càng ao ước được trải nghiệm cảm giác hành hiệp trượng nghĩa, cứu mỹ nhân như trong những câu chuyện kiếm hiệp.
Nhưng cảng Đạm Châu lại quá bình yên, quá, quá mức bình yên.
.....
.....
Trong thư phòng, một loại hương an thần đang nhẹ nhàng lan tỏa, mùi hương dịu dàng len lỏi khiến người ta cảm thấy thư thái dễ chịu. Phạm Nhàn cầm trên tay một chiếc bút lông thanh tú cẩn thận viết chữ trên những mảnh giấy Tuyên Thành nhỏ, mỗi mảnh chỉ lớn khoảng bốn bàn tay.
Thời đại này, lĩnh vực văn học được chia làm hai phái là văn hiện đại và văn cổ điển. Trong chuyện bút mực, người ta cũng có hai lựa chọn là bút lông truyền thống và bút lông ngỗng. Xét về sự tiện lợi thì bút lông ngỗng có vẻ chiếm ưu thế nên ở kinh đô, các bộ nha quan phủ hầu hết đều dùng loại này, ngay cả thầy dạy học như Phí Giới ở Đạm Châu cũng chẳng ngoại lệ.
Thế nhưng việc gọt đầu bút lông ngỗng lại đòi hỏi tay nghề cực kỳ khéo léo của thợ thủ công, mà dùng lâu thì đầu bút lại dễ biến dạng, vì lý do này nên muốn phổ biến rộng rãi bút lông ngỗng vẫn không phải là chuyện dễ dàng.
Phạm Nhàn thì thích bút lông hơn, thứ nhất cậu nghĩ rằng đã viết chữ vuông thì tất nhiên phải dùng bút lông để thể hiện hết vẻ đẹp của chữ viết, thứ hai cậu quyết tâm luyện thư pháp cho thật đẹp, tránh để sau này bị thiên hạ cười chê.
Quan trọng hơn, cậu cảm thấy những câu chuyện cậu đang "viết" lúc này nhất định phải được viết bằng bút lông, với nét chữ tiểu khải tinh tế, chậm rãi mà viết, mới thể hiện được lòng tôn trọng với tác phẩm.
Nha hoàn Tư Tư đang cầm thỏi mực bằng hai ngón tay mảnh khảnh, xoay đều trong nghiên, động tác chậm rãi mà uyển chuyển bên cạnh, ánh mắt nàng liếc về phía tờ giấy trước mặt thiếu gia, chỉ thấy trên đó viết:
"....Chỉ thấy Trí Năng đang một mình rửa chén trong phòng thì Tần Chung lao tới ôm chầm rồi hôn. Trí Năng giận đến dậm chân nói: Cái này là gì chứ ! Còn thế nữa là ta la lên đấy. Tần Chung khẩn khoản: Người tốt à, ta đã sắp chết đến nơi rồi, hôm nay nàng không đồng ý thì ta chỉ có chết tại đây thôi. Trí Năng đáp: Ngươi muốn thế nào ? Trừ khi ta thoát khỏi cái lồng này, rời xa đám người kia mới đồng ý với ngươi. Tần Chung thở dài: Chuyện đó dễ thôi, chỉ tiếc nước xa không cứu được lửa gần..."
Tư Tư lén nhìn những dòng chữ trên tờ giấy, bất giác hai má ửng đỏ, bĩu môi trách: “Trí Năng này sao mà vô liêm sỉ thế chứ ?!”
Phạm Nhàn nghe thấy giọng trách móc của nha hoàn bên tai bèn tò mò ngẩng đầu lên, cười tủm tỉm hỏi: “Sao mà tỷ tỷ lại nói Trí Năng vô liêm sỉ chứ ?” Cậu luôn gọi những đại nha hoàn trong phủ là tỷ tỷ khi ở nơi không ai để ý, thói quen này bắt nguồn từ nha hoàn Đông Nhi tỷ tỷ. Dù các nha hoàn nhiều lần kháng nghị nhưng lão phu nhân chẳng thèm bận tâm, thế nên đành mặc kệ, giờ nghe riết cũng quen nên chẳng ai thấy lạ lùng gì nữa.
Lúc này, mặt Tư Tư đỏ bừng như mây hồng lúc rạng đông, trông đẹp dịu dàng đến lạ, nàng ấp úng giải thích: “Ni cô đó....nói năng hành động gì mà phóng túng, không biết liêm sỉ chút nào...Nhưng mà thiếu gia ơi, ni cô là gì vậy ? Còn cái chỗ gọi là Man Thầu Am* ấy là nơi nào thế ?”
(Am*: thường chỉ nơi ở của ni cô)
Phạm Nhàn phì cười, thầm nghĩ đợi tí nữa viết tới đoạn Tần Chung và Trí Năng làm cái chuyện xằng bậy kia, chắc nàng sẽ thấy đúng là vô liêm sỉ thật. Nhưng thấy Tư Tư hỏi ni cô là gì thì cậu chợt nhớ ra thế giới này không có phật giáo, dĩ nhiên chẳng có hòa thượng, càng không có ni cô.
Cậu vò đầu gãi tai, cố nghĩ cách giải thích, nghĩ mãi mới phọt ra được một câu: “Ni cô giống như tu khổ hạnh, còn Man Thầu Am thì đại khái là một kiểu thần miếu.”
Tư Tư nghe xong mà kinh hãi, vội vàng kêu lên: “Thiếu gia đừng có viết bậy, Thần Miếu là nơi trên cao thăm thẳm, luôn ban ơn cứu khổ cho nhân gian, chẳng bao giờ vướng vào chuyện phàm tục, làm sao lại có thể là cái chỗ bẩn thỉu như thế được chứ.”
Phạm Nhàn không giải thích thêm, chỉ mỉm cười nói: “Biết rồi, khi viết ta sẽ cẩn thận một chút.”
Cậu lại tiếp tục viết mấy câu nữa nhưng rồi chợt nghĩ ra điều gì đó bèn bảo Tư Tư ra ngoài, tránh để nha hoàn thấy những đoạn không hợp với lứa tuổi phía sau rồi lại đi mách lão phu nhân thì khổ. Hồi bé, cậu thường kể chuyện ma quái dọa Đông Nhi, nàng lại tưởng là tiên sinh dạy cho, cuối cùng còn chạy tìm lão phu nhân tố cáo, khiến Phạm Nhàn phải im lặng không dám nói chuyện trong mấy ngày liền.
Tư Tư dặn dò vài câu rồi đặt nhẹ hũ mực xuống rồi mở cửa đi ra, bước đi của nàng nhẹ nhàng uyển chuyển khiến Phạm Nhàn không khỏi cảm thấy trong lòng hơi ấm áp.
Phạm Nhàn cầm bút, trầm tư nghĩ việc viết lại Hồng Lâu Mộng quả thực phức tạp hơn nhiều so với việc chép lại thơ của các bậc tiền bối, một năm trước cậu bắt đầu viết, giờ mới chỉ chép được đến hồi thứ mười lăm. May mắn là bộ óc này giờ lại khá sáng suốt, trí nhớ của kiếp trước rõ ràng như in, nhớ hết từng câu từng chữ của Tào Tuyết Cần. Nếu không thì sao cậu nhớ được những câu văn vừa hay vừa khó nhớ như vậy.
Chỉ có điều, nhân vật trong sách lại có chút khác biệt với thế giới này, không biết sau này nếu người khác đọc được sẽ hiểu hay không, vì thế cậu quyết định sửa một vài điểm quan trọng. Nhưng Phạm Nhàn vẫn rất tự tin với tác phẩm "Hồng Lâu Mộng" của mình, cậu nghĩ thầm dù một con bò có dẫn lên Bắc Kinh vẫn là bò. Hồng Lâu Mộng ư ? Mang sang thế giới này vẫn là Hồng Lâu Mộng, vẫn là một kiệt tác.
- Nhận đường liên kết
- X
- Ứng dụng khác
Nhận xét
Đăng nhận xét