Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 23: Thích khách

Xác của Lão Hà nằm ngay ngắn trên giường, bị chăn bông phủ kín nên chỉ lộ ra mỗi đôi chân, mùi máu tanh phảng phất, rất nhạt, hiển nhiên thích khách đã dọn dẹp khá kỹ. Nếu không phải Phạm Nhàn có chiếc mũi nhạy bén được Phí Giới huấn luyện chắc đã bỏ qua mất dấu vết này.

Phạm Nhàn vẫn lặng lẽ đứng trong góc phòng, bóng tối không chỉ che giấu tên thích khách mà còn che giấu chính cậu.

Phạm Nhàn học theo cách của người mù Ngũ Trúc cố gắng để bản thân bình tĩnh lại, chân khí chảy đều trong cơ thể, nhịp tim hòa nhịp với những tiếng ồn ào ngoài phố tạo nên một khúc nhạc giao hưởng kỳ lạ nhưng ăn ý.

Có lẽ thích khách chưa rời đi. Theo phong cách làm việc của đội mật thám Viện Giám Sát thì họ luôn hành sự kín kẽ, sau khi hạ độc Phạm Nhàn thì chắc chắn kẻ đó sẽ đợi đến đêm khuya để xác nhận đứa con riêng này đã chết rồi mới chuồn khỏi cảng Đạm Châu dưới màn đêm. Đã vậy một khi thích khách đã giả mạo cháu của Lão Hà thì hẳn là rất quen thuộc với nơi này và không muốn phí sức tìm kiếm chỗ ẩn nấp khác.

Nhưng có vẻ tình hình không diễn ra như Phạm Nhàn dự đoán, cậu cẩn thận quan sát khắp phòng, ngoài cái xác lạnh toát của Lão Hà trên giường thì không có dấu hiệu nào cho thấy có người khác.

Phạm Nhàn cẩn trọng men theo tường tiến vào sâu trong phòng, cố gắng không chạm vào đồ đạc để tránh gây ra tiếng động, ánh mắt cậu rà khắp trần nhà và những góc khuất ít ai để ý.

Khi tới gần bệ cửa sổ thì ánh sáng từ bên ngoài chiếu vào, nhà của Lão Hà không giàu có tới mức lắp cửa kính nên ánh sáng chỉ nhàn nhạt, không đủ rõ ràng. Phạm Nhàn đứng yên trong vùng giao thoa giữa sáng và tối, tận dụng sự tương phản để che giấu hành tung.

Đứng hồi lâu, cậu nhíu mày nghĩ có lẽ bản thân thực sự đã đoán sai, tên thích khách hạ độc đã rời cảng Đạm Châu từ lâu, nếu vậy việc ccậu lao tới đây ngay lập tức thay vì kiểm soát Chu quản gia trước tiên, quả thật là một nước cờ sai lầm.

Phạm Nhàn bước đến bên giường định xem kỹ nguyên nhân cái chết của lão Hà nhưng càng tiến gần, lòng cậu càng căng thẳng, bởi vì cậu nghe thấy tiếng thở bị kìm nén, một âm thanh cực kỳ khẽ khàng, ban đầu tiếng thở này hoàn toàn bị nhấn chìm trong sự ồn ào của khu chợ, chỉ khi cậu đứng sát bên giường, âm thanh ấy mới trở nên rõ ràng.

Thì ra sau khi nhận ra có người bước vào phòng, tên thích khách đã nhanh chân trốn sau cái xác của lão Hà.

Tiếng thở phía sau cái xác rất đều đặn, mỗi phút chỉ khoảng bảy lần. Nếu không phải nhờ vào lượng chân khí tiên thiên dồi dào vượt xa người thường và đôi tai cực kỳ nhạy bén thì Phạm Nhàn chắc chắn đã bỏ qua chi tiết này.

Phạm Nhàn dừng lại, đứng yên lặng nhìn chiếc giường thật lâu, đây có phải là một cái bẫy hay là cơ hội để lật ngược thế cờ.

Tiếng rao bán hàng ngoài chợ vẫn vang lên ngoài cửa sổ mang theo hơi thở của sự sống, xen lẫn là âm thanh rất nhỏ từ xa vọng lại. Phạm Nhàn căng tai lắng nghe, nhận ra đó là tiếng bánh xe ngựa đang lăn tới.

Cậu biết phía trước căn nhà này là một khu chợ, đường rất chật hẹp, xe ngựa đi qua đó chắc chắn sẽ gặp khó khăn, cậu siết chặt con dao găm trong tay, quyết định chờ đợi thêm một chút.

Trong khi đó tên thích khách vẫn ẩn mình sau cái xác, không nhúc nhích, cũng đang chờ đợi, hắn không biết người vào phòng là ai, chỉ cảm nhận được đối phương có sự kiên nhẫn ngang ngửa mình. Chờ đợi quá lâu, hắn cảm giác bản thân đã đánh giá thấp sự nguy hiểm của cảng Đạm Châu rồi, hắn không nên ở đây quá lâu và chờ đợi để xử lý bất kỳ kẻ nào có thể lần ra dấu vết, lẽ ra hắn nên chuồn ngay từ đầu.

Một chiếc xe ngựa từ từ lăn bánh qua khu chợ khiến các tiểu thương hai bên bắt đầu xúm lại mắng nhiếc không tiếc lời, khuôn mặt khổ sở của gã phu xe lộ rõ mồn một, nếu không phải đang vội vàng thì ông ta cũng chẳng dại dột chọn con đường chật như cổ chai này.

Khổ sở lách qua được một đoạn, cuối cùng cũng có vài người bán hàng chịu né sang một bên, nhường chút lối đi, gã phu xe mừng rỡ quay sang cảm ơn rối rít rồi vung roi giục ngựa. Nhưng đời nào dễ dàng như thế, xe ngựa vừa nhích được vài bước thì lại nghiến nát một thùng trứng gà, vhủ quầy trứng tức tối quát tháo, lập tức túm lấy dây cương. Cả khu chợ bùng nổ như ong vỡ tổ, tiếng la hét, cãi vã dội lên ầm ầm.

Trong căn nhà nhỏ bên cạnh khu chợ.

Tiếng ồn ào ngoài chợ giống như một màn pháo hoa đột ngột bắn lên, ngay lúc đó Phạm Nhàn quyết định hành động, trong nháy mắt cậu nhấc chân phải, giẫm mạnh xuống đất, toàn bộ cơ thể như mũi tên bật ra, lao thẳng đến bên giường. Bàn tay phải khẽ lật, con dao găm sắc bén trong tay cậu lao nhanh như chớp về phía sau xác lão Hà !

Khoảnh khắc đó, Phạm Nhàn thoáng nhìn rõ mặt tên thích khách, đôi mắt lạnh như băng, lông mày hơi rối, tuổi đời khá trẻ, khuôn mặt hắn không mấy đặc biệt, môi dày, làn da hai bên má khô ráp.

Nhưng tên thích khách này đâu phải dạng vừa, khi lưỡi dao của Phạm Nhàn còn chưa tới đích thì tay phải của hắn khẽ nhích, từ tay áo lập tức bật ra một chiếc nỏ đen nhỏ, mũi tên bắn vọt ra với tốc độ kinh hồn, lao thẳng về phía mặt Phạm Nhàn. Chân Phạm Nhàn vừa chạm đất, tay phải còn đang vung dao, cả phần ngực và bụng hoàn toàn không có chút phòng bị nào.

Mũi tên bay nhanh như một tia sáng âm u, mang theo sát khí lạnh lẽo khiến người ta rùng mình !

Ngay khoảnh khắc tiếng nỏ bật ra, Phạm Nhàn đã phản ứng như điện xẹt, nhờ những năm tháng rèn luyện cùng cây gậy gỗ nhanh hơn cả nỏ của Ngũ Trúc, cậu đã phát triển một bản năng nhạy bén phi thường. Gót chân vừa chạm đất, cậu đã xoay mũi chân khiến cơ thể trong tình trạng lơ lửng không điểm tựa rồi nghiêng nhẹ vài phân sang bên phải.

Mũi tên nỏ xé gió lao qua, chỉ cách má trái Phạm Nhàn đúng một hơi thở rồi cắm phập vào xà gỗ trên trần nhà, phát ra một tiếng cộc nặng nề.

Tên thích khách trợn mắt, kinh hoàng không tin vào mắt mình, người bước vào phòng này là thiếu niên xinh đẹp đã chết vì độc ư, lại càng không ngờ rằng thiếu niên kia lại có thể né được một phát nỏ bắn cận mặt !

Nhưng ngay lúc này lưỡi dao găm mảnh mai trong tay Phạm Nhàn đã xoay theo động tác của cậu, đâm mạnh vào cơ thể tên thích khách. Một âm thanh nặng nề vang lên giống hệt như tiếng dao phay phập vào miếng thịt lợn. Tiếc thay cú đâm này hơi lệch tâm vì cậu phải tránh mũi nỏ, con dao chỉ cắm vào vai tên thích khách, chưa đủ để lấy mạng hắn.

Tên thích khách như một con lươn điện quẫy mạnh trên giường, tay trái hắn lóe lên ánh sáng sắc lạnh, chuẩn bị tung đòn chí mạng vào Phạm Nhàn nhưng ngay khi hắn dồn sức bật dậy thì cơn đau nhức khủng khiếp từ vai kèm theo một sức ép bất ngờ đã đập tan ý đồ của hắn, toàn thân hắn lại ngã sụp xuống, bàn tay vừa nắm chặt nỏ cũng vô thức buông lỏng.

Ban đầu hắn đã chuẩn bị sẵn tinh thần chịu đau nhưng cơn đau này lại vượt xa sức chịu đựng. Và quan trọng hơn....con dao của thằng nhóc đó không chỉ đâm xuyên vai hắn mà còn cắm thẳng vào giường, đóng chặt hắn xuống !

Hành động của tên thích khách thất bại, Phạm Nhàn nhanh như chớp đưa tay trái siết chặt lấy cổ họng đối phương, trên gương mặt không mấy nổi bật của hắn cuối cùng cũng hiện lên nét hoảng sợ trước cái chết, đôi môi dày khẽ mở, như muốn nói điều gì.

Phạm Nhàn cảm nhận một luồng khí lạnh chạy dọc sống lưng, tim cậu thắt lại trong một khoảnh khắc nhưng cậu không cho hắn cơ hội để nói hay phản đòn, bàn tay cậu tăng lực, một tiếng rắc khô khốc vang lên, cổ của tên thích khách bị bẻ gãy, đầu hắn ngoẹo sang một bên, chết ngay tại chỗ.

Phạm Nhàn vẫn giữ tay trên cổ hắn thêm một lúc, cảm nhận từng khớp xương vỡ vụn dưới ngón tay mình, máu nóng chảy ra rồi nhanh chóng nguội dần, cậu mới từ từ thả tay, lùi lại, ngồi thụp xuống nửa quỳ, thở hổn hển.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên