Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 16: Ta đưa con dao phay cho ngươi
Tuy nhiên trong từng câu từng chữ của bức thư luôn ẩn chứa một nỗi u sầu không hợp với tuổi của Phạm Nhược Nhược. Phạm Nhàn nghĩ có lẽ là do sau cái chết của đại phu nhân trong phủ thì di nương sinh được cậu con trai kia càng ngày càng kiêu căng, con bé lại chỉ có một mình ở kinh đô, còn cha thì bận rộn với công việc, cuộc sống của cô bé chắc chắn có chút vấn đề.
Phạm Nhàn cầm bút lên nhúng vào mực, suy nghĩ một chút rồi bắt đầu viết thư trả lời. Trong thư, cậu viết khá kín đáo, khuyên em gái đầu tiên là hãy cố gắng dành thêm thời gian với cha, thể hiện mình yếu đuối và dễ thương trước mặt Bá Tước, tuyệt đối không phàn nàn nhưng thỉnh thoảng thì để lộ một chút vẻ buồn bã.
Bước thứ hai là phải tỏ ra mạnh mẽ trước mặt di nương và đứa em trai kiêu ngạo, người tốt thì bị người khác bắt nạt, muốn không bị bắt nạt thì ít nhất phải thể hiện rằng mình có ý định phản kháng.
Bước ba, đối xử tốt với người hầu trong nhà, đặc biệt là với các phụ tá của Bá Tước Tư Nam, hãy thể hiện ánh mắt thuần khiết vô tội, nhìn họ với ánh mắt ngưỡng mộ đầy nhàm chán.
Cuối cùng là khuyên em gái nên cố tình chọc giận phu nhân hiện tại của phủ một chút, chịu khổ một tí rồi tìm cách để cha biết chuyện này. Bất kỳ người đàn ông nào cũng có một sự bảo vệ vô lý đối với những người thân yêu của mình, đặc biệt là với con gái của mình, hãy tin rằng dưới sự tác động của môi trường xung quanh, Bá Tước Tư Nam sẽ nhớ lại chính thê đã khuất và bản thân vẫn còn có một cô con gái.
Nhưng việc sử dụng những mưu kế gia tộc này cũng cần phải có mức độ, Phạm Nhàn tùy tiện viết vài câu ám hiệu, tự nghĩ nếu Nhược Nhược đủ thông minh, chắc chắn sẽ hiểu ý cậu, chỉ là cậu không biếu liệu những chiêu thức mà mình học được từ những tiểu thuyết tình cảm kiếp trước có hiệu quả không.
Cậu hồi hộp chờ đợi thư trả lời, lo lắng rằng nếu mình đưa ra những ý tưởng ngớ ngẩn, có thể sẽ khiến cô bé mười một tuổi gặp phải rắc rối gì đó.
Hai tháng sau, cuối cùng thư trả lời của Nhược Nhược cũng đến, không biết là những mưu kế này có tác dụng hay là trong phủ ở kinh đô vốn chẳng có chuyện mẹ kế ngược đãi con gái nhưng Phạm Nhàn có thể dễ dàng nhận ra gần đây em gái của mình rất vui vẻ.
Trong thư, Phạm Nhược Nhược có hỏi một câu mà khiến Phạm Nhàn không khỏi sửng sốt, đó là tại sao lại phải đối xử tốt với những người hầu trong nhà, lúc này Phạm Nhàn mới chợt nhận ra rằng trong xã hội với phân cấp rõ ràng này, không phải ai cũng nhìn nhận quan hệ giữa người với người giống như cậu. Vậy là cậu lại viết thêm một lá thư giải thích, kể một vài câu chuyện nhỏ để chỉ rõ sự tôn trọng không chỉ có lợi cho người khác mà còn có lợi cho chính mình.
Ban đầu Phạm Nhàn định dựa vào trí nhớ để sao chép vài câu chuyện trong Mười Ngày* và gửi cho em gái ở kinh đô bởi vì cậu nhớ khi đọc sách giáo khoa hồi trước, các nhà phê bình uy tín luôn ca ngợi Boccaccio** trong việc ca tụng tình yêu, đề cao bình đẳng xã hội và quyền lợi của phụ nữ, nhưng ngay khi chuẩn bị thì Phạm Nhàn bỗng giật mình nhớ lại có không ít đoạn kiêu dâm trong Mười Ngày.
(*,**: Mười Ngày hay Decamerone của tác giả Boccaccio là tác phẩm gầm 100 câu chuyện do ba chàng kỵ sĩ trẻ và 7 cô gái kể cho nhau nghe đỡ buồn trong 10 ngày về cuộc sống tại một ngôi nhà ở nông thôn để tránh nạn dịch hạch xảy ra ở Phirenxê năm 1348. Những câu chuyện được khai thác trong xã hội đương thời, đề cập rất nhiều đối tượng như lái buôn, tu sĩ, quý tộc,...)
Đây là một mẩu chuyện nhỏ trong cuộc sống của Phạm Nhàn nhưng lại là một điểm tựa tinh thần không ngờ tới, có vẻ như việc em gái sống tốt hay không ở kinh đô đã trở thành một thước đo hạnh phúc trong cuộc sống của cậu.
Dù Phạm Nhược Nhược còn nhỏ nhưng qua những bức thư này, cô bé cũng cảm nhận được rằng dường như người anh ở nơi xa kia khác biệt so với những đứa trẻ bình thường. Mặc dù khoảng cách tâm lý giữa hai anh em là rất lớn nhưng họ vẫn duy trì liên lạc qua thư từ và rõ ràng Phạm Nhược Nhược đã chịu ảnh hưởng không nhỏ từ anh trai. Những câu từ trong thư của cô bé ngày càng trưởng thành hơn so với những cô bé cùng tuổi, cách nhìn nhận thế giới cũng bắt đầu có những thay đổi rất tinh tế.
Mùa xuân có diều, mùa hè có cá, mùa thu có chim xanh, mùa đông có ngỗng, những bức thư đi đi lại lại, những ngày tháng cứ thế trôi qua.
......
Mỗi lần Phạm Nhàn viết thư cho Phạm Nhược Nhược, cậu đều liên tục tự cười khổ và lắc đầu, mấy năm qua hầu như cánh tay của cậu chẳng bao giờ khỏi, lúc thì sưng lên, lúc thì đau nhức như bị kim châm, có lúc tay phải hoàn toàn không thể nâng lên, chỉ đành phải dùng tay trái viết khiến cho Phạm Nhược Nhược vô cùng ngạc nhiên về sự tỉ mỉ của anh trai, mỗi bức thư lại thay đổi một kiểu chữ khác nhau khi nhận được thư.
Tất cả những điều này bắt nguồn từ đêm hôm đó cách đây sáu năm.
Sau khi lão Phí rời đi, Phạm Nhàn rất cô đơn, một hôm nọ vào ban đêm, cậu lén lút rón rén ra ngoài, chui qua lỗ chó rồi đến trước tiệm tạp hóa kỳ quái mà thường xuyên đóng cửa. Cậu đi một vòng quen thuộc, tìm đến cửa sau, lấy ra chiếc chìa khóa từ dưới những ngọn cỏ dày ở góc bậc thềm rồi mở cửa bước vào.
Ban đầu tiệm tạp hóa tối om, cho đến khi Phạm Nhàn đi đến cửa sau, bên trong mới có một ngọn đèn dầu yếu ớt được thắp lên. Tiểu Phạm Nhàn khẽ ngửi mũi, ngay lập tức phát hiện ra bình rượu vàng mà Ngũ Trúc đã chuẩn bị cho mình, mỉm cười ngọt ngào rồi tự rót rượu vào bát và uống một cách thoải mái.
Ngũ Trúc không uống rượu, thậm chí Phạm Nhàn chưa bao giờ thấy y ăn cơm nên cậu đã quen với việc này từ lâu. Cậu tự do uống rượu, chỉ có điều cảnh tượng này có vẻ hơi ngớ ngẩn, một cậu bé sáu tuổi lại uống rượu như một hiệp khách phong trần, nếu ai nhìn thấy chắc chắn sẽ phải dụi mắt nghĩ mình hoa mắt rồi.
Nhưng Ngũ Trúc lại hoàn toàn mặc kệ Phạm Nhàn uống rượu, chưa bao giờ ngăn cản cậu, thậm chí còn bắt đầu chuẩn bị vài món ăn nhẹ để cậu nhóc này có gì mà nhấm nháp khi uống.
Mặc dù cậu đang uống rượu vàng nhưng uống nhiều một chút cũng khiến Phạm Nhàn hơi say, cậu nhắm đôi mắt nhỏ lại, đôi mắt ngà ngà say nhìn người mù lúc nào cũng không có biểu cảm, có vẻ như lúc nào cũng trẻ mãi không già: “Thúc, sao bao nhiêu năm rồi, thúc chẳng thay đổi gì vậy ? Hình như không bao giờ già đi.”
Cậu tiếp tục tự hỏi tự đáp: “Chắc là những cường giả tuyệt thế thì có thể giữ mãi tuổi thanh xuân nhỉ.... Nhưng mà, thúc có tập nội công đâu ?”
“Thúc, những người thực sự mạnh mẽ có bao nhiêu người trên thế giới này ? Làm sao phân cấp được ?”
“Cấp chín ? Sao lại là cấp chín ?” Cậu nhóc say đến mức không nhận ra lời mình nói có chút lạ lùng.
“Thúc là cấp mấy?”
“Không có cấp.”
“Vậy thằng ngốc Tứ Cố Kiếm ở Thành Đông Di là cấp mấy ?”
“Cũng không có cấp ?”
“Cái tên Diệp Lưu Vân là thúc của ai đó ở kinh đô là cấp mấy?”
“Vẫn không có cấp luôn ?”
Thực ra tất cả những câu hỏi đó đều là Phạm Nhàn tự hỏi tự trả lời, cuối cùng cậu cười hì hì nói: “Vậy không được, vậy thì ta cũng phải luyện thành cái thứ gọi là không cấp thôi.”
Bàn tay của người mù Ngũ Trúc nhẹ nhàng mà kiên định cắt từng sợi củ cải, dao cắt rất nhanh nhưng mỗi lần chạm vào thớ gỗ thì lưỡi dao lại thu lại ngay lập tức, chính xác đến mức khiến người ta rợn tóc gáy. Những sợi củ cải cắt ra mảnh nào mảnh nấy rất đều, như thể đã được đo đạc cẩn thận, không chênh lệch chút nào, sáng bóng đẹp mắt xếp ngay ngắn trên mặt bàn, trông cứ như một tác phẩm nghệ thuật.
Ngũ Trúc ngẩng đầu lên, hơi do dự một chút rồi đi đến bên cạnh Phạm Nhàn, đặt con dao phay vào tay cậu.
Nhận xét
Đăng nhận xét