Quyển 1: Ở Đạm Châu - Chương 13: Ai là lão Tân bán muối vậy ?

Sáng sớm, những chú chim trong vườn líu lo hót, các nha hoàn và người hầu trong phủ đã dọn dẹp xong và bắt đầu chuẩn bị bữa sáng. Hiện nay, tiểu thư Phạm Nhược Nhược, con gái của Bá tước Từ Nam đã về lại kinh thành, vì thế trong phủ chỉ còn một nửa chủ nhân nên công việc cũng chẳng có gì nhiều.

Sau khi tất cả công việc xong xuôi, đại nha hoàn Đông Nhi đi gọi Phạm Nhàn dậy, ai ngờ nàng vừa nhìn thấy dáng vẻ của cậu thì giật mình hoảng hốt, tưởng cậu bị bệnh nặng, vội vã chạy đi mời đại phu. Thế nhưng khi đại phu đến bắt mạch một lúc lại nói không có gì nghiêm trọng, chỉ là không biết gần đây cậu ăn gì mà khí nóng trong người hơi nặng, kê vài toa thuốc để bồi bổ thân thể rồi thu tiền ra về.

Kể từ khi Phí Giới đến phủ Bá tước, vị tiên sinh yêu thích văn cổ kia đã lặng lẽ rời đi. Cơn gió sớm thổi vào phòng, Phí Giới nhìn đứa trẻ trước mặt với đôi mắt thâm quầng, khẽ cười nói: "Người ta bảo thanh niên thì tâm hồn như ánh sáng ban mai, chưa biết đến nỗi buồn của thế gian. Còn ngươi, vì lý do gì mà đến nỗi không ngủ được, phải gọi cả đại phu đến thế này ?”

Phạm Nhàn suy nghĩ cả đêm mà vẫn chưa quyết định được xem có nên luyện công nữa hay không, mặc dù cậu vốn coi việc luyện công như một trò chơi giải trí nhưng nếu liên quan đến sinh tử thì đương nhiên phải thận trọng hơn rồi.

Cậu đã ngủ ít, đầu óc thì hơi mơ màng, nghe thấy câu nói chưa biết đến nỗi buồn của thế gian mà vô thức lẩm bẩm: 

"Tuổi trẻ thơ dại không biết vị buồn

Chỉ say mê vươn lên lầu cao

Chỉ say mê vươn lên lầu cao

Vì muốn làm thơ mà gượng nói buồn

Đến nay mới biết nỗi buồn

Muốn nói lại thôi

Muốn nói lại thôi

Chỉ biết trời thu thật đẹp."

(Bài thơ có tên "Xú Nô Nhi" hay tên khác là "Thái Tang Tử" của nhà thơ Tân Khí Tật)

Cả phòng sách bỗng trở nên yên tĩnh, không có tiếng động nào trong một lúc lâu. Phạm Nhàn nheo mắt, chống tay mở mắt ra, ngáp một cái: “Thầy ơi, hôm qua ngủ muộn quá, người đừng giận nhé.”

Phí Giới nhìn cậu, vô thức đưa tay vén râu, không ngờ lại đang cầm cây bút lông ngỗng, một cú vung tay làm bút đâm vào cằm khiến ông đau quá tỉnh hẳn,  ngơ ngác hỏi: “Vừa rồi....mấy câu đó....là ai viết thế ?”

“Lão Tân số khổ ấy.”

Phạm Nhàn không cần suy nghĩ, lập tức trả lời tên của Tân Khí Tật, đến lúc này cậu mới nhận ra mình đã phạm phải sai lầm gì.

Nhìn thấy ánh mắt sáng quắc của Phí Giới, Phạm Nhàn bắt đầu lắp bắp:
“Lão Tân là một tên buôn hạng hai, tháng trước vừa thu mua muối biển
ở Tây Thành."

“Ồ, viết cũng hay đấy, một thương nhân mà có thể viết được những câu này, không biết tên gì nhỉ ?”

“Tân....Khí Tật.” Phạm Nhàn lén nhìn qua.

Phí Giới đã trở lại vẻ mặt bình thường và bắt đầu giảng bài, ngoài môn độc dược cơ bản thì ông còn phải dạy thêm các môn khác nữa, công việc giảng dạy khá nặng.

.....

.....

Sau bữa trưa, Phạm Nhàn quay lại phòng ngủ, cuối cùng cũng bắt đầu đối mặt với câu hỏi hóc búa có nên luyện cái loại chân khí bá đạo và nguy hiểm kia hay khôn g? Cậu cầm cuốn sách vàng trong tay mà đầu óc rối bời.

Nhưng trước khi suy nghĩ về chuyện đó, điều cậu phải lo lắng đầu tiên là mấy câu thơ mà cậu lỡ mồm đọc khi nãy ở thư phòng.

Xú Nô Nhi - Thư Bác Sơn Đạo Trung Bích là một bài thơ củaTân Khí Tật, sau khi ông bị giáng chức, phong cách thơ chuyển từ oai hùng sang buồn bã, thê lương, dĩ nhiên Phạm Nhàn rất quen thuộc với bài thơ này, chỉ là thuận miệng đọc ra mà không nghĩ sẽ gây ra bao nhiêu phiền phức cho bản thân. Cậu không biết liệu cái lý do ngớ ngẩn mà cậu vừa bịa ra có lừa được thầy Phí Giới hay không, nhưng nhìn biểu cảm của ông lúc đó, có vẻ như đã tin rồi, còn tác giả của bài thơ thì được cậu gán cho danh hiệu "thương nhân buôn muối biển."

Phạm Nhàn không có vấn đề gì với đạo đức, càng không thấy việc sao chép thơ văn của người khác là một hành động đáng chê trách, trong mắt cậu thì những bài thơ ấy chỉ có mình cậu biết, nếu không tận dụng thì chẳng phải là hoang phí hay sao.

Những năm đầu sống ở thế giới này, cậu đã có đủ thời gian để nghĩ xem làm sao để sống sót và công việc đạo văn này là một công việc đầy hứa hẹn tương lai, nó đã nhanh chóng chiếm lĩnh một vị trí trong kế hoạch của cậu, chiếm vị trí thứ ba trong danh sách ưu tiên.

Khi Phạm Nhàn nghĩ đến đoạn này thì cứ liên tục tự thôi miên chính mình: Mình không phải là men, mình là người truyền bá và bảo tồn di sản văn hóa của trái đất, là một người chủ nghĩa chia sẻ vĩ đại.

Nhưng cậu không muốn sao chép như thế, không muốn sao chép ngay lúc này. Trong tưởng tượng của cậu thì ít nhất cũng phải viết gì đó với bút danh của những người đi trước trong thế giới cũ chứ.

Chẳng hạn như hôm nay trong thư phòng, nếu một đứa trẻ mới năm tuổi muốn chép thì sao không sao chép bài thơ "Bạch Mao Phù Lục Thủy" của Lạc Tân Vương* chứ, "cạp cạp cạp"** nghe vui tươi biết bao, đúng chuẩn với kế hoạch W thần đồng Phạm nhi của cậu.

(*,**: câu "cạp, cạp, cạp" và "Bạch Mao Phù Lục Thủy" của Lạc Tân Vương nằm trong bài thơ Vịnh Ngỗng)

Còn nếu ở độ tuổi này, mà lại lỡ miệng ngâm câu "Muốn nói lại thôi, chỉ biết trời thu thật đẹp" thì không còn là thần đồng nữa mà là Thiên Sơn Đồng Lão với vẻ ngoài là một cậu bé dễ thương nhưng trong lòng lại có ba trăm sáu mươi lăm vết nứt, mỗi vết nứt đều ghi bốn chữ: Xuân Hạ Thu Đông, trông tươi trẻ nhưng lại đầy sầu muộn đến mức quái dị.

Phạm Nhàn vừa suy nghĩ vẩn vơ những điều này vừa ngủ say một giấc ngon lành theo đúng đồng hồ sinh học ổn định bao năm qua, và trong giấc mơ cậu lại tiếp tục suy ngẫm về luyện tập cái chân khí bá đạo nguy hiểm mà Phí Giới cho là vô cùng mạo hiểm.

Cũng chính từ ngày hôm đó, Phạm Nhàn đã chấp nhận số phận, nếu ngủ cũng coi như luyện công thì cứ luyện đi, đến khi nào thật sự nổ tung rồi tính sau.

.........

Khi Phạm Nhàn đang ngủ trưa thì Phí Giới đang tiếp tục viết nốt lá thư chưa xong từ tối qua ở trong phòng mình.

Trên giấy có vài dòng chữ đã khô lại, chắc là viết từ đêm hôm trước.

“…Đứa trẻ này tài sắc vẹn toàn, dũng cảm, thông minh, kiên trì, trưởng thành vượt bậc, nếu tất cả các cậu bé năm tuổi ở Tề Quốc đứng cùng nhau, nó chắc chắn sẽ lùi về cuối đám nhưng cũng chắc chắn sẽ là người đầu tiên bị phát hiện. Dựa vào một năm qua tiếp xúc, có thể thấy người kế thừa gia sản của chủ nhân chắc chắn là nó, nhưng đáng tiếc thân phận của nó, đó mới là vấn đề lớn nhất…”

Chữ viết dừng lại ở đây vì đêm qua chính là lúc Phạm Nhàn bắt đầu hỏi thầy về vấn đề chân khí.

Phí Giới thở dài nhớ lại buổi sáng khi nghe Phạm Nhàn đọc mấy câu thơ, lấy lại bình tĩnh rồi tiếp tục viết trên giấy: “...Muốn nói lại thôi, chỉ biết trời thu thật đẹp. Mấy năm gần đây, văn cổ đã suy yếu, văn kim lên ngôi, thật khó mà tin được những câu này lại xuất phát từ miệng một đứa trẻ năm tuổi, càng khó mà tin rằng một thương nhân lại viết ra những câu như thế. Hơn nữa, lúc đó ánh mắt của tiểu chủ nhân khi trả lời có chút hoảng loạn, ta ít khi thấy điều này trong một năm qua. Vấn đề lớn nhất là ta ngày ngày ở cạnh nó mà vẫn không biết cái tên Tân Tật Khí này là ai và tại sao lại gặp được tiểu chủ nhân.”

Cuối lá thư, Phí Giới viết một cách nghiêm túc: “Hãy cho người ở Đông Sơn Lộ tìm hiểu rõ ràng cái tên Tân Tật Khí này là ai, vì sao lại tiếp xúc với tiểu chủ nhân, tại sao tiểu chủ nhân lại hoảng sợ vì những câu thơ đó ? Việc này rất khẩn cấp, phải xử lý ngay.”

Phí Giới ký tên xong thì đặt bút xuống.

Vài ngày sau, Viện Giám Sát kinh đô bắt đầu cử mật thám đi tìm kiếm thương nhân bán muối biển, kết quả là họ tìm ra không ít kẻ buôn muối lậu, lật tẩy vài quan chức cấp cao ở Đông Bộ nhưng vẫn không tìm thấy tên Tân Tật Khí nào. Theo lời đồn ở kinh đô thì Trần viện trưởng, người mà cả thiên hạ đều sợ vô cùng tức giận về chuyện này, ông ta yêu cầu  phạt lương ba tháng toàn viện, mật thám thì lùng sục khắp nơi, ánh mắt đầy sát khí.

Trời đất phù hộ cho người trong thế giới này.....cũng có một người tên Tân Tật Khí số khổ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên