Chương 54: Ảnh trùng ~

Vì vết thương vẫn chưa hoàn toàn hồi phục nên phần lớn thời gian trong ngày Võ Trinh sẽ duy trì dáng vẻ mèo, bởi hình dáng này giúp nàng hồi phục nhanh hơn. Kỳ lạ thay trước đây Võ Trinh là người không thể ngồi yên, ngày nào cũng phải tìm chút niềm vui nếu không sẽ cảm thấy buồn chán, nhưng từ khi càng lúc càng gần gũi với Mai Trục Vũ thì dường như nàng bị ảnh hưởng bởi tính cách trầm tĩnh của y, cũng dần quen với sự yên tĩnh này.

Không còn những buổi rong ruổi cưỡi ngựa ngoài đồng, không còn những lần luyện võ ở thao trường, chẳng còn những trận đá cầu hay cưỡi ngựa đánh bóng, thậm chí nàng cũng ít lui tới các nơi như phường nhạc hay kỹ viện. Trong khoảng thời gian tĩnh dưỡng này, Võ Trinh thường biến thành mèo, ban ngày nằm trong lòng Mai Trục Vũ ngủ trưa ở bộ Hình, tối đến lại trở về hình dáng con người rồi gối đầu trên đùi y để hóng mát, ngủ say như một chú mèo nhỏ lười biếng.

Tuy vậy ban ngày không phải lúc nào nàng cũng không ở bên Mai Trục Vũ, khi đã ngủ đủ giấc thì Võ Trinh sẽ chạy khắp các nha môn để dạo chơi một vòng.

Kể từ khi phong trào nuôi mèo lan rộng, số lượng mèo bỗng chốc tăng lên đáng kể trên những bức tường đỏ ngói xanh của triều đình. Khác với những chú mèo hoang gầy gò ngoài phố thì lũ mèo ở đây béo mập, lông bóng mượt, phần lớn là mèo được các quan viên mang từ nhà đến, dạo gần đây nhiều quan viên còn ngầm so tài với nhau xem mèo của ai đẹp hơn.

Võ Trinh có lần chạy đến một nhóm quan viên rảnh rỗi đang tổ chức thi hoa khôi mèo, cảnh tượng thật hỗn loạn, gần như một nhóm mèo đánh nhau tưng bừng, còn chủ nhân của chúng cũng suýt lao vào cãi vã.

Ngoài ra, nơi Võ Trinh thường xuyên lui tới nhất chính là Ngự Sử Đài, bởi hai chú mèo mà Ngự Sử Lục nuôi vốn là mèo của Liễu Thái Chân, con gái ông. Hai chú mèo đó lại có bộ dạng giống hệt hình dáng mèo của Võ Trinh nên Ngự Sử Lục không thể phân biệt được nàng với hai chú mèo kia. Vì thế Võ Trinh thường xuyên giả mạo làm một trong hai chú mèo ấy, nghênh ngang chạy vào Ngự Sử Đài chơi đùa.

Mỗi lần Liễu ngự sử nhìn thấy Võ Trinh đều cau mày trừng mắt nhưng khi nàng biến thành mèo thì lại có thể nhảy lên đầu ông mà vênh vang đắc ý, trong lòng nàng cảm thấy sảng khoái vô cùng, rảnh rỗi là chạy đến trêu chọc ông, thường nhân cơ hội trả thù cá nhân. Ví dụ như bất thình lình nhảy lên người ông và tung một cú đá nhưng dù bị như vậy thì Liễu ngự sử chỉ mỉm cười hiền hòa, ánh mắt trìu mến đến mức khiến người ta nghi ngờ đây không phải là Liễu ngự sử thật.

Những lúc như thế, Võ Trinh lại âm thầm cảm thấy vui sướng, nghĩ rằng mấy năm trước nàng chọn hai chú mèo này cho Tiểu Xà quả là quyết định sáng suốt. Nếu không phải vì bộ dạng giống hệt, làm sao nàng có thể tận dụng việc này để đùa giỡn ông như bây giờ.

Tuy vậy, xét cho cùng đây cũng là cha ruột của bạn thân nên Võ Trinh cũng không dám quá trớn, nàng lo nếu để Liễu Thái Chân phát hiện ra thì nàng sẽ bị đánh cho tan tành. Vì thế Võ Trinh chỉ thỉnh thoảng chạy đến, nhảy lên vai hoặc đầu ông rồi bất ngờ tung một cú mèo đá nhẹ nhàng. Đối với những cú đấm mèo không đau không ngứa này thì Liễu ngự sử chẳng những không tức giận mà còn luôn khoe khoang với mọi người rằng mèo của ông rất thân thiện với con người.

Võ Trinh thường xuyên ghé qua Ngự Sử Đài nên những lúc chưa thấy nàng quay về thì Mai Trục Vũ thường đứng đợi trước cửa Ngự Sử Đài sau giờ tan làm. Một lần Liễu ngự sử phát hiện ra có ba chú mèo y hệt nhau xuất hiện cùng lúc, ông sững sờ không nói nên lời. Trong khi đó, Mai Trục Vũ thì nhìn ba chú mèo một hồi rất lâu, ánh mắt nghiêm túc đánh giá, cuối cùng y cẩn thận bế lên một con mà y tin là đúng. Liễu ngự sử nhìn cảnh tượng này thì cảm giác như cả thế giới đều trở nên sai sai.

Liễu ngự sử: "Đây là mèo của ngươi à ?"

Mai Trục Vũ vẫn đang chăm chú quan sát chú mèo trong tay, cảm thấy chắc không nhầm bèn gật đầu đáp: "Phải."

Liễu ngự sử nghi hoặc nhìn thoáng qua mèo Ly Hoa ngoan ngoãn trong lòng Mai Trục Vũ, đột nhiên trong lòng dấy lên một cảm giác kỳ lạ như thể bản thân thời gian qua bị người ta lợi dụng, thê nhưng loại nghi ngờ này lại không có căn cứ rõ ràng, khiến ông vừa hoang mang vừa bực bội.

Trên đường ôm mèo về nhà, Mai Trục Vũ không ngừng trò chuyện nhưng con mèo trong lòng y lại im lặng chẳng khác gì một chú mèo thật sự, dường như không hiểu được y đang nói gì. Trong những ngày gần đây, ánh mắt quan sát của Mai Trục Vũ đã tiến bộ vượt bậc, mười lần thì có đến chín lần chọn đúng nàng, nhưng ngay cả khi bị đoán trúng thì Võ Trinh vẫn cố tình trêu chọc, giả vờ y như một chú mèo bình thường. Có lần Mai Trục Vũ đem nàng về, đến nửa đêm vẫn không thấy nàng biến lại thành người, y cứ nghĩ bản thân thật sự nhầm lẫn, suýt chút nữa ôm mèo quay lại phủ nhà họ Liễu giữa đêm khuya, khiến Võ Trinh cười đến lăn lộn suốt cả nửa đêm.

Bị chính phu nhân của mình trêu chọc nhiều lần, lần này Mai Trục Vũ không dám vội vàng khẳng định, y đưa chú mèo lên, chăm chú đối diện với đôi mắt tròn xoe kia rất lâu, rốt cuộc Võ Trinh không nhịn được nữa, giơ một móng vuốt ấn lên trán y, bật cười khanh khách: "Hôm nay lại chọn đúng rồi !"

Lúc này, Mai Trục Vũ mới thở phào nhẹ nhõm.

Vài ngày trước đạo trưởng Sương Giáng đã rời khỏi Trường An, có Võ Trinh ở đây thì tiểu đạo trưởng Sương Giáng cuối cùng cũng tránh được việc bị tiểu sư thúc tinh lực dồi dào kia giày vò đến rớt mất một tầng da. Trước khi rời đi, Võ Trinh còn nghe thấy y lẩm bẩm phải báo ngay cho sư huynh, sư đệ, sư phụ và các sư bá biết chuyện tiểu sư thúc đã lấy vợ. Ngữ điệu ấy như thể đang ôm ấp hy vọng kỳ lạ kiểu "Đạo hữu cùng ta đồng cam cộng khổ mới không phụ lòng nhân thế đẹp đẽ này."

Võ Trinh ngẫm nghĩ, trong lòng thầm cười thầm có lẽ chẳng bao lâu nữa, các đạo trưởng của Thường Hi Quan sẽ cùng nhau tụ hội ở thành Trường An hay sao ?

Những năm trước Võ Trinh luôn phải tìm kiếm chỗ mát mẻ để tránh nóng vào những ngày hè nhưng năm nay nàng lại chịu đựng được, an ổn ở lại trong phủ của Mai Trục Vũ. Không biết từ lúc nào mà hầu như nàng ngày nào cũng ở đây, rất ít khi quay về phủ Dự Quốc Công.

Nhóm Mai Tứ, Thôi Cửu muốn rủ nàng ra ngoài chơi, mấy lần đến phủ Dự Quốc Công không tìm thấy người, dần dà ai cũng quen với việc phải đến chỗ Mai Trục Vũ để tìm nàng. Nhưng Võ Trinh đang dưỡng thương, lại gần như ngày nào cũng cùng Mai Trục Vũ lên công đường nên nhóm Thôi Cửu hiếm khi gặp được nàng. Bởi vậy mỗi khi hiếm hoi bắt gặp nàng, mấy thiếu niên thiếu nữ ấy đều tỏ ra đầy uất ức, ngữ điệu trách móc khiến Võ Trinh cảm thấy bản thân chẳng khác gì một kẻ phụ tình.

Hôm ấy, cuối cùng Võ Trinh cũng nhận lời đi chơi cùng bọn Thôi Cửu, không đến nha môn cùng Mai Trục Vũ nữa. Suốt buổi sáng, Mai Trục Vũ cảm thấy lòng trống trải, cực kù không quen, liên tục dừng bút đến mấy chục lần, còn nhìn ra cây ngô đồng ngoài cửa sổ không biết bao nhiêu lượt nhưng chẳng thấy bóng dáng mèo Ly Hoa đâu. Đến trưa, có hai yêu quái mang hộp cơm đến cho y, hai con Thử Yêu ngửi thấy mùi hương còn sót lại của Võ Trinh trong nhà thì sợ hãi run rẩy, vội vã đặt hộp cơm xuống rồi nhanh chóng bỏ chạy.

Mặc dù thức ăn vẫn phong phú nhưng Mai Trục Vũ cảm thấy nhạt nhẽo, cầm bát lên ngẩn người một lúc rồi khẽ thở dài, đặt bát xuống.

Hôm đó, Võ Trinh không xuất hiện, đến tối cũng không trở về. Mai Trục Vũ ngồi đợi nàng ăn cơm, đợi mãi đến khi tiếng trống báo đóng cửa thành vang lên, sắc trời hoàn toàn tối mịt vẫn không thấy nàng đâu, cuối cùng đành ăn qua loa một chút. Thực ra, trước đó Võ Trinh đã nói hôm nay không về nhưng y vẫn chờ đến tận lúc này.

Ánh đèn trong phòng lặng lẽ cháy, phát ra những tiếng tí tách khẽ khàng, một làn gió mát thổi qua, mang theo hương thoang thoảng, cửa sổ mở rộng nên túi thơm treo trên khung cửa để xua muỗi khẽ đung đưa, như nhắc nhở sự trống vắng trong căn phòng tĩnh lặng.

Chỉ thiếu một người mà cả căn phòng bỗng trở nên trống trải và yên tĩnh đến lạ thường.

Khi Võ Trinh ở đây, dù hai người không quá thân mật thì vẫn thường thức khuya hơn bởi Võ Trinh vốn là cú đêm và điều đó cũng làm thời gian nghỉ ngơi của Mai Trục Vũ bị kéo dài thêm.

So với những ngày thường, giờ này vẫn còn sớm nhưng không có Võ Trinh bên cạnh, Mai Trục Vũ ngồi một mình đón gió một lúc, đọc qua một quyển sách rồi rửa mặt đi ngủ.

Đến nửa đêm, Mai Trục Vũ bỗng giật mình tỉnh giấc, y nhạy bén nghe thấy tiếng động từ cửa sổ, lập tức ngồi dậy mà không phát ra tiếng động. Ngay sau đó một bóng người nhảy qua cửa sổ vào phòng, đương nhiên đây không phải là tên trộm nào cả mà là Võ Trinh đang trèo cửa sổ về nhà.

Tay nàng cầm một chiếc bình nhỏ, nhẹ nhàng đáp xuống sàn mà không phát ra bất cứ tiếng động nào, Võ Trinh vừa nhìn thấy Mai Trục Vũ đã tỉnh ngồi dậy thì khẽ cười một tiếng, không còn cố giữ yên lặng nữa, xoa xoa mũi rồi nói: "Đánh thức chàng rồi sao."

Mai Trục Vũ đứng dậy thắp đèn lên, giọng nói bình thản nhưng pha chút quan tâm:
"Không phải nàng nói tối nay không về sao, sao lại đột nhiên trở về ?"

Võ Trinh đáp lại một cách tùy ý: "Ban đầu đúng là không định về, cả ngày chơi cùng bọn Thôi Cửu, tối định nghỉ lại chỗ Hộc Châu nhưng không ngủ được. Vừa hay bắt được vài thứ thú vị, muốn mang về cho chàng xem, thế là quay về."

Mai Trục Vũ nhìn nàng cúi đầu cởi sợi dây buộc trên chiếc bình nhỏ, ánh mắt vô thức trở nên dịu dàng và vui vẻ.

Võ Trinh tháo sợi dây buộc trên bình rồi tiện tay đặt vào miệng cắn, tiếp tục gỡ tờ giấy đỏ phủ trên miệng bình. Nàng vô tình ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt dịu dàng của Mai Trục Vũ đang chăm chú nhìn mình, Võ Trinh sững lại, bỗng nhiên nhổ sợi dây trong miệng ra rồi ôm chiếc bình bước tới trước mặt y, nàng kéo vạt áo của Mai Trục Vũ xuống rồi khẽ hôn một cái lên má y.

Không hiểu sao mà trong lòng nàng như có thứ gì đó lay động, bèn nghiêm túc nói: "Sau này nếu không có việc gì, ban đêm nhất định ta sẽ về nhà ngủ."

Mai Trục Vũ chưa từng nghĩ nàng sẽ nói những lời như vậy, y nhìn ánh mắt sáng ngời của Võ Trinh, như có một luồng ánh sáng lấp lánh nhảy múa, không kìm được mà đưa tay ôm lấy nàng. Một hồi lâu y mới nhẹ nhàng nói một câu đơn giản: "Mệt không, nghỉ ngơi nhé."

"Chờ một chút, để ta cho chàng xem cái này đã." Võ Trinh vừa nói vừa kéo tay y đi đến thư phòng sau tấm bình phong.

Thư phòng có một bức tường trắng, khi cửa sổ mở rộng thì bóng cây trong sân sẽ in lên tường, còn những ngày nắng thì gợn nước từ hồ nhỏ bên ngoài cũng sẽ phản chiếu lay động trên nền tường ấy. Lúc này Võ Trinh dẫn Mai Trục Vũ đến đối diện bức tường trắng rồi đưa chân gạt tấm chiếu tre trên ghế xuống đất, sau đó nàng mạnh mẽ đẩy Mai Trục Vũ ngồi xuống chiếu.

Mai Trục Vũ thuận theo ý nàng ngồi xuống, ánh mắt chăm chú nhìn từng hành động bí ẩn của nàng. Võ Trinh thần bí lôi từ trong chiếc bình ra một thứ được phủ kín bằng một lớp giấy, sau đó nàng cẩn thận bóc lớp giấy ra, nàng dùng tay lấy ra một mảnh mỏng manh, trơn láng, trong suốt như màng nước từ trong bình.

"Chàng xem." Võ Trinh nói, tay khẽ quăng mảnh "mặt nạ" mỏng manh run rẩy trong tay lên bức tường trắng. Mảnh ấy phát ra một tiếng bốp nhỏ rồi dính chặt lên tường, sau đó từ từ hòa tan vào bề mặt. Một lát sau không còn thấy dấu vết gì trên tường nữa nhưng ngay lúc đó, trên bức tường trắng bỗng hiện lên một bóng nhỏ, là bóng của một con bướm đang tung tăng bay lượn, cái bóng ấy trong trẻo, mềm mại, trông cứ như có một con bướm thật đang nhảy múa trong ánh trăng ngoài cửa sổ và hình ảnh của nó phản chiếu lên tường.

Võ Trinh lại lấy từ trong bình ra một mảnh tương tự rồi tiếp tục ném lên tường, lần này bóng hiện lên là một con chim nhỏ, sinh động đến mức dù chỉ là một chiếc bóng, dường như người nhìn cũng có cảm giác nghe được tiếng hót líu lo của nó.

Mai Trục Vũ nhìn cảnh tượng này cũng đã đoán được phần nào, Võ Trinh vừa tiếp tục móc ra những mảnh mỏng trơn từ trong bình vừa vui vẻ giải thích: "Đây là một loại tinh yêu vô hại với người thường, gọi là Ảnh Trùng. Chúng có đủ hình dạng khác nhau, có thể biến thành mọi loại bóng như bóng người, bóng động vật, thậm chí cả bóng của cây cỏ hoa lá, loài này rất giỏi ẩn mình, bắt được không hề dễ đâu."

Nàng cười đắc ý khi nói về chiến tích của mình, Ảnh Trùng chỉ xuất hiện vào ban đêm, lại có khả năng biến thành bóng và hòa vào môi trường xung quanh, không để lại chút dấu vết hay khí tức đặc biệt nào nên rất khó để tìm ra.

Võ Trinh vừa nói vừa vui vẻ ném thêm hai mảnh nữa lên tường. Một mảnh biến thành bóng râm của một khóm trúc ở góc tường, mảnh kia hóa thành bóng một đóa mẫu đơn ở phía đối diện. Chú chim nhỏ trước đó đậu xuống khóm trúc, còn chú bướm thì đáp lên đóa mẫu đơn.

Nhìn cảnh bức tường trắng dần dần trở nên sinh động với đủ loại bóng hình, Mai Trục Vũ bất giác nở một nụ cười, hình ảnh Võ Trinh lúc này trong lòng y giống hệt một cô bé đang hào hứng đi bắt đom đóm giữa đêm hè.

Đúng lúc đó, Võ Trinh sau khi tung mảnh cuối cùng, vỗ tay một cái, lắc lắc chiếc bình trống không trên tay đầy tự hào: "Chàng thấy thế nào, hay không ~" Giọng nàng như đang dỗ dành trẻ con mà không biết rằng, chính nàng lúc này lại giống một đứa trẻ nghịch ngợm hơn bao giờ hết.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên