Chương 46: Nựng mèo.

Mai Trục Vũ ngồi bên mép giường ôm một mèo Ly Hoa, mặt không biểu cảm ngây người một lúc, khi tay y chạm vào bộ lông mềm mại ấm áp thì mới hoàn toàn hiểu ra rằng Võ Trinh chính là con mèo Ly Hoa mà y thường xuyên thấy, cuối cùng điều này đã được minh bạch.

Võ Trinh không hiểu sao sau khi biến thành mèo lại không hề có chút khí tức yêu quái nào, nhìn chẳng khác gì một con mèo bình thường, vì vậy trước kia y chẳng mấy khi chú ý.

Nhưng giờ đã hiểu ra, Mai Trục Vũ không thể không chú ý đến, y bắt đầu vô thức nhớ lại những lần gặp mèo Ly Hoa trước đây. Đầu tiên y lập tức hiểu ra tại sao lần trước y lại tìm thấy quần áo của Võ Trinh dưới gầm giường, điều này là một vấn đề đã khiến y bối rối trong suốt một thời gian dài, giờ thì mọi thứ đã được giải thích rõ ràng. Sau khi tỉnh ngộ, những hình ảnh và động tác của mèo Ly Hoa trong ký ức vốn không mấy rõ ràng, giờ đã trở nên sắc nét hơn bao giờ hết.

Mai Trục Vũ nhớ lại bản thân đã gặpmèo Ly Hoa ở nhà mình và cả tại quan thự hình bộ rất nhiều lần, khoảng khắc đầu tiên có thể nhớ được là khi họ còn chưa chính thức định ước hôn sự, mèo Ly Hoa xuất hiện trên cành cây ngô đồng bên ngoài cửa sổ. Khi đó cây ngô đồng đang nở hoa, y vừa quay đầu lại thì thấy mèo Ly Hoa đang đè nặng cành hoa ngô đồng, làm cho cành cây nghiêng xuống.

Võ Trinh dùng ánh mắt kỳ lạ, pha lẫn chút tò mò nhìn Mai Trục Vũ, sau đó nhân lúc y ra ngoài bèn nhảy lên bàn làm việc của y, không may nàng vô tình dẫm phải mực và để lại những dấu móng đen trên tờ giấy bị bỏ đi mà y để trên bàn. Ban đầu Mai Trục Vũ mang nước trở lại để uống nhưng lại dùng nó để rửa chân cho nàng. Lúc đó y chỉ cảm thấy con mèo này có chút linh khí trong đôi mắt, thấy nàng hơi chán ghét nhìn những vết mực đen trên móng của mình, không biết sao lại chủ động giúp đỡ.

Nhớ lại khoảnh khắc đó, Mai Trục Vũ không tự chủ được mà nhẹ nhàng xoa nắn bàn chân trước của mèo Ly Hoa trong lòng mình, chính là bàn chân đã dẫm lên mực hồi đó.

Võ Trinh vốn đang nhắm mắt dưỡng thần, kiểm soát luồng ôn khí trong cơ thể thì bỗng cảm nhận được sự chuyển động nhẹ nhàng ở chân mình, nàng khẽ mỉm cười và nói: "Bỗng nhiên nhớ lại lần đầu tiên gặp chàng."

"Cha ta bảo có người dám lấy ta, lúc đó ta nghĩ không biết là ai lại liều lĩnh đến vậy, tò mò nên mới lén lút biến thành hình dạng này để đi nhìn chàng."

Lúc ấy nàng không quan tâm gì đến cuộc hôn nhân này, nó chẳng có gì quan trọng, chỉ đơn giản là một cuộc gặp gỡ vì buồn chán nhưng sau đó, khi y giúp nàng rửa chân, lại còn xắn tay áo lên để nàng lau chân, bỗng nhiên Võ Trinh cảm thấy tiểu lang quân này thật thú vị, trong lòng nàng nảy sinh ý muốn lại gần.

"Xin lỗi."

Võ Trinh nghe thấy câu này thì cảm thấy kỳ lạ, "Đột nhiên chàng xin lỗi ta làm gì ?"

Mai Trục Vũ nắm lấy chiếc móng vuốt mềm mại của nàng, "Ta không biết đó là nàng, nên đã lạnh nhạt với nàng." Y nhớ lại hai lần con mèo muốn chui vào lòng y để ngủ nhưng y lại ôm nó qua một bên, sau đó có vẻ Võ Trinh rất thất vọng mà chạy đi. Nếu đó chỉ là một con mèo bình thường thì y chắc chắn không để ý, nhưng khi phát hiện đó là Võ Trinh, Mai Trục Vũ bỗng cảm thấy mình đã làm sai.

Y không nói rõ nhưng Võ Trinh lại nghĩ đến những điều đó, nàng khẽ cười, lười biếng đạp nhẹ lên lòng bàn tay y, "Bỏ lỡ cơ hội gần gũi với phu nhân, không phải mất mát của chàng lớn hơn sao, sao giờ lại xin lỗi ta."

Mai Trục Vũ ngẩn người một chút rồi đột nhiên cảm thấy những gì Võ Trinh nói thật hợp lý, khiến y nhận ra mình đã bỏ lỡ một cơ hội tốt, lãng phí thời gian quý giá. Y không kìm được mà ôm chặt hơn con mèo trong lòng mình.

Y không phải là người yêu thích mèo, mặc dù ở Trường An có rất nhiều người quý tộc nuôi các loại động vật và mèo là loài được nuôi nhiều nhất, nhưng y chưa từng có hứng thú với chúng. Thế nhưng lúc này nhìn Võ Trinh trong hình dạng mèo, y bỗng cảm thấy mèo lại mang một nét dễ thương đặc biệt trong mắt mình.

Cảm giác lông mèo mềm mại, mượt mà, lại nhỏ nhắn, mềm yếu, hoàn toàn khác với Võ Trinh mà y quen.

Võ Trinh cảm nhận được những cái vuốt ve nhẹ nhàng trên lưng mình bèn quay người lại, để lộ cái bụng trắng nõn, "Giúp ta xoa bụng một chút, trong bụng đầy ôn khí, khó chịu lắm."

Mai Trục Vũ nhìn vào lớp lông trắng mềm mại trên bụng nàng, y đưa tay ra xoa nhẹ một lúc, bụng của Võ Trinh hơi căng, giống như vừa ăn quá no nhưng y lại cảm nhận được trong đó là sự hỗn loạn của ôn khí, nàng đã nuốt quá nhiều và giờ rất khó chịu. Dù nàng cố gắng giữ vẻ thoải mái, lười biếng nhưng chỉ cần Mai Trục Vũ đặt tay lên bụng là có thể cảm nhận rõ ràng sự khổ sở mà Võ Trinh đang chịu đựng.

Lúc này Mai Trục Vũ không còn tâm trí nào để nghĩ đến chuyện khác, y cẩn thận xoa nhẹ bụng nàng thêm một lúc, trong lòng suy nghĩ một cách tỉ mỉ rồi y nảy ra một kế hoạch.

Võ Trinh đang cảm thấy thoải mái khi được Mai Trục Vũ xoa bụng rồi đột nhiên cảm thấy y đặt mình xuống và rời khỏi phòng. Võ Trinh nghe thấy lang quân gọi Sương Giáng ở ngoài cửa, hai người họ thì thầm trao đổi với nhau một lát. Chẳng bao lâu sau, Mai Trục Vũ trở lại, trong tay cầm theo vài mảnh gỗ nhỏ.

Thấy y đi về phía thư phòng, Võ Trinh hơi nâng một chân lên gọi: "Lãng quân..."

Mai Trục Vũ lập tức quay lại ôm nàng vào lòng rồi đi đến thư phòng. Võ Trinh mở hé một mắt nằm trong lòng y, tò mò nhìn xem y định làm gì.

Vừa rồi y đã tự cứa vào lòng bàn tay để ngăn chặn Ôn Thần, vết thương đã được băng bó, tuy nhiên y lại kéo lớp vải băng ra rồi ép lên vết thương chưa lành, để vài giọt máu rơi vào đĩa ngọc. Sau đó y cho thêm một ít chu sa vào máu rồi trộn đều hỗn hợp này, y lấy ra những mảnh gỗ mà vừa rồi đã lấy từ Sương Giáng.

Võ Trinh nhìn rõ ràng những mảnh gỗ ấy là gỗ đào nhưng mỗi mảnh có màu sắc và chất liệu hơi khác nhau, có vẻ như được lấy từ những cây đào ở các vùng khác nhau và qua các năm tháng khác nhau. Mai Trục Vũ cẩn thận xem từng mảnh một, cuối cùng y chọn ra mảnh gỗ đào nhỏ nhất, có màu sắc đậm nhất.

Sau khi chọn xong, Mai Trục Vũ nhúng những mảnh gỗ đào vào máu tươi và chu sa, rồi bắt đầu khắc linh phù. Trong khi y làm những việc này thì Võ Trinh chỉ lặng lẽ nhìn, không nói một lời.

Võ Trinh nhận ra rằng lang quân của mình là một đạo sĩ, động tác của y rất thuần thục và tự nhiên, từng động tác khắc linh phù không chút chậm trễ. Võ Trinh có thể cảm nhận được mỗi khi y khắc một nét thì linh khí từ mảnh gỗ đào bắn ra, cử chỉ và thần thái của y lúc này khác hẳn với khi xử lý công văn ở hình bộ.

Thật sự rất đẹp. Võ Trinh lặng lẽ nghĩ, thảnh thơi ngắm nhìn y khắc xong linh phù một cách tỉ mỉ. Khi linh phù hoàn thành, chỉ thấy một luồng sáng lóe lên, toàn bộ máu tươi và chu sa trong đĩa ngọc bị hấp thụ hết, mảnh gỗ đào lập tức trở nên đậm màu hơn nhiều.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Mai Trục Vũ lên tiếng và đạo trưởng Sương Giáng bước vào, trên tay cầm một bát nước, y đặt nó xuống cạnh bàn của Mai Trục Vũ, "Tiểu sư thúc, nước mưa đã được thu thập xong."

Ngoài trời bắt đầu mưa, sau một ngày u ám thì cuối cùng mưa cũng rơi, sau trận mưa này chắc chắn sẽ có vài ngày nắng đẹp. Võ Trinh phân tâm suy nghĩ, đồng thời nhận thấy ánh mắt của đạo trưởng Sương Giáng cứ dán chặt vào mảnh gỗ đào trên tay Mai Trục Vũ.

Dường như y cố kiềm chế nhưng vẫn không nhịn được mà lên tiếng hỏi: "Tiểu sư thúc, người định làm một thanh kiếm gỗ đào ? Mảnh gỗ này có vẻ hơi nhỏ."

Mai Trục Vũ đáp: "Không phải." Nói xong, y dùng hai ngón tay kẹp lấy mảnh gỗ, miệng lẩm bẩm vài câu, bỗng nhiên mảnh gỗ trong tay y bốc cháy rồi y ném nó vào bát nước mưa kia.

Khi mảnh gỗ đang cháy rơi vào nước, kỳ lạ thay lại không hề tắt, ngược lại nó cứ lặng lẽ cháy trong nước cho đến khi hoàn toàn cháy hết.

Ánh mắt của đạo trưởng Sương Giáng thay đổi ngay từ khi mảnh gỗ bắt đầu bốc cháy, đầu tiên là sự ngạc nhiên sau đó là vẻ mặt đau lòng, cuối cùng khi nhìn thấy mảnh gỗ cháy hết, dường như y không thể chịu đựng được nữa, ánh mắt né tránh, vẻ mặt như thể có ai đó đang làm hỏng báu vật của mình mà y lại không thể cản được, gương mặt đau xót như muốn xé rách lòng.

Mai Trục Vũ không nhìn y nhưng như thể có mắt trên đầu, y cảm nhận được biểu cảm đó, vừa lắc lắc bát nước vừa nói: "Đừng lười biếng, luyện tập chăm chỉ đi rồi con cũng sẽ có thể dùng gỗ đào sống vẽ ra phù trừ tà."

Đạo trưởng Sương Giáng: Có khi ba mươi năm nữa ta mới có thể vẽ ra được.

Nhìn thấy đạo trưởng Sương Giáng gật đầu, Võ Trinh không khỏi nhìn y thêm hai lần. Đạo trưởng Sương Giáng vốn luôn tự cao, nhưng lúc này sao lại ngoan ngoãn như vậy, cái vẻ kiêu ngạo thường ngày đâu mất rồi. Võ Trinh cảm giác được dường như y có chút sợ lang quân của nàng, khiến nàng cảm thấy thật kỳ lạ.

Trong mắt nàng, tuy lang quân không thể nói là ôn hòa nhưng cũng là người dễ gần mà, sợ y ư ? Có nhất thiết phải như thế không.

Trong lúc nàng đang nghĩ ngợi thì bỗng thấy một bát nước đen như mực xuất hiện trước mặt, chính là bát nước mà Mai Trục Vũ đã dùng để đốt phù.

"Nàng uống cái này đi, sẽ cảm thấy dễ chịu hơn." Mai Trục Vũ nhẹ nhàng đưa bát nước gần tới mặt nàng.

Võ Trinh nhìn chằm chằm vào thứ mà Mai Trục Vũ làm ra, dù không hoàn toàn tin tưởng nhưng lang quân đã vì nàng mà đổ máu nên nàng vẫn quyết định tỏ ra tôn trọng và liếm một chút. Ngay lập tức một vị đắng ngắt lan tỏa khắp khoang miệng của nàng, rất khó mà diễn tả được cái vị đó, tuyệt đối không thể nuốt nổi.

Dù nàng đã nuốt phải ôn khí của Ôn Thần, dù rất khó chịu nhưng sẽ không chết, chỉ cần một thời gian nữa khi ôn khú trong bụng tiêu hóa hết là sẽ ổn, nàng đã quen với việc nuốt những thứ này, khó chịu cũng không phải là lần đầu tiên. Nhưng bảo  nàng uống cái này, thà chịu đựng nỗi khó chịu trong cả năm cũng còn hơn.

Trong lòng Võ Trinh tự nhủ một tiếng xin lỗi, đứng dậy định bỏ chạy, ai ngờ lại bị Mai Trục Vũ phát hiện ra ý đồ, bàn tay đã giữ chặt nàng.

"Đừng sợ, sẽ nhanh chóng ổn thôi." Mai Trục Vũ nói với giọng thấp và nhẹ nhàng nhưng hành động lại chẳng có chút dịu dàng nào. Lực của y rất lớn, lúc này Võ Trinh giống như con hổ sa chân, chỉ biết cam chịu, bị y ép uống hết bát nước phù đen. Khi bát nước đen ấy được đổ vào bụng, nàng cảm giác như mình mất đi nửa mạng mèo, đau đớn đến mức chẳng khác gì sinh ra để chịu đựng cực hình.

Mai Trục Vũ đặt bát xuống rồi nhẹ nhàng vuốt đầu nàng an ủi, "Không sao đâu."

Không sao đâu cái quần què ý ! Nếu đây không phải là lang quân của mình thì Võ Trinh đã mắng chửi rồi.

Cảm giác đắng ngắt vẫn ở trong miệng nàng, bụng đau đến xé rách nhưng dần dần cơn đau cũng dịu đi, tuy nhiên có một thứ gì đó bắt đầu cựa quậy trong bụng nàng.

Mèo Ly Hoa cào mạnh móng vuốt, sau đó mở miệng phát ra tiếng nôn mửa, cùng với từng tiếng nôn là những cuộn lông tơ đen được nôn ra từ miệng nàng. Những thứ này chính là các cuộn lông đen được hình thành khi nước phù chú hấp thụ ôn khí trong bụng nàng, Võ Trinh nôn ra một đống lông đen nhỏ, vốn dĩ bụng căng tròn giờ đã thấy rõ ràng xẹp xuống.

Ống tay áo của Mai Trục Vũ bị móng vuốt của mèo cào rách, còn bị xé một lỗ nhưng y không bận tâm, mắt vẫn dõi theo mèo Ly Hoa, thỉnh thoảng lại sờ thử bụng nàng. Khi nhận thấy ôn khí đang dần dần được thải ra thì y cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.

Tuy nhiên ngay sau khi nôn xong đống lông, mèo Ly Hoa lập tức xù lông, nhảy lên bàn rồi quật đổ bát nước phù chú xuống đất, nhảy vọt qua cửa sổ bỏ chạy.

Mai Trục Vũ: .....?

"...Phu nhân ?"

Mai Trục Vũ nhìn về phía cửa sổ rồi lại quay sang nhìn Sương Giáng, vẻ mặt có phần ngơ ngác, "Sao vậy ?"

Sau khi Sương Giáng chứng kiến cảnh "ngược đãi mèo" của tiểu sư thúc thì chỉ vào nắm lông mèo trong tay của Mai Trục Vũ. Vừa rồi để ép mèo Ly Hoa uống nước phù chú, suýt nữa tiểu sư thúc sức mạnh vô biên này đã làm rụng hết lông trên đầu mèo.

Tuy nhiên Mai Trục Vũ không hề nhận ra mình đã gây ra điều này, y cầm lông mèo trong tay, nhìn nó với vẻ ngạc nhiên và lo lắng, nhíu mày nói: "Sao lại rụng lông thế này, có phải là do ôn khi gây ra không ?"

Sương Giáng: Không, tiểu sư thúc, chính người đã làm thế đấy.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên