Chương 36: Đoan ngọ ~

Mai Trục Vũ được nghỉ mấy ngày phép, không cần đến hình bộ làm việc, hai ngày đầu cậu ngủ lại trong phủ Dự Quốc Công, nhưng đến ngày thứ ba, cậu quyết định quay về ngôi nhà riêng của mình ở phường Thường Lạc. Cả Mai Trục Vũ lẫn Dự Quốc Công đều nghĩ rằng Võ Trinh sẽ tiếp tục ở lại trong phủ Dự Quốc Công, vì hiện nay ở Trường An, nhiều quý nữ sau khi xuất giá vẫn thích ở lại nhà mẹ đẻ thay vì về nhà chồng. Phong tục là vậy, huống hồ tính cách của Võ Trinh lại phóng khoáng, chẳng ai nghĩ cậu sẽ theo Mai Trục Vũ về sống ở căn nhà ấy.

Mai Trục Vũ vốn sống giản dị, không cầu kỳ hưởng thụ, cũng chẳng mấy hứng thú với ca múa đàn sáo nhưng Võ Trinh thì ngược lại. Vì thế dù đã thành thân, nhưng nếu phải ở chung lâu dài, sợ rằng Võ Trinh sẽ không cảm thấy thoải mái, Mai Trục Vũ hiểu rõ điều đó nên cậu không hề ép buộc nàng.

Thế nhưng không ngờ chỉ vừa mới rời khỏi phủ Dự Quốc Công, căn nhà của Mai Trục Vũ lập tức trở nên nhộn nhịp, bởi vì Võ Trinh đã sai người mang rất nhiều đồ đạc đến đó, từ y phục, trang sức đến cả những vật trang trí mà cô yêu thích.

Mai Trục Vũ hơi ngạc nhiên nhưng trong lòng lại vô cùng vui mừng, dẫu Võ Trinh nói rằng cô chỉ thỉnh thoảng mới đến ở đây, cậu vẫn cẩn thận cho người dọn dẹp kỹ lưỡng, sắp xếp lại từng ngóc ngách trong ngôi nhà vốn đã sạch sẽ gọn gàng, thậm chí cậu còn cho đóng thêm tủ mới cùng vài món nội thất để Võ Trinh tiện sử dụng.

Giờ đây ngôi nhà có thêm một người chủ, đồ đạc cũng nhiều hơn, thoáng chốc xóa đi sự trống trải, lạnh lẽo trước kia.

Võ Trinh đi một vòng quanh căn phòng đã được sắp xếp chỉnh chu, cô nhớ lại lần trước mình đến đây, đó là lúc Võ TRinh phải lén lút vào rồi bị tiểu lang quân phát hiện và bị kéo thẳng từ dưới gầm giường ra ngoài....Nhớ đến cảnh ấy, cô cúi người nhìn xuống gầm giường của Mai Trục Vũ.

Bên dưới giờ sạch sẽ không tì vết, chẳng có gì cả. Chiếc áo bào tròn cổ đỏ mà cô để quên ở đây chắc hẳn đã bị phát hiện, Võ Trinh không biết lúc nhìn thấy y phục của cô xuất hiện dưới gầm giường mình, tiểu lang quân đã có tâm trạng thế nào. Dù vậy với gương mặt dày dặn của mình, Võ Trinh chẳng hề tỏ ra ngại ngùng, trái lại còn rất hứng thú lục lọi các tủ trong phòng, mong tìm thấy chiếc áo kia.

Tuy vậy, chiếc áo mà Võ Trinh đang tìm lại không thấy đâu, đúng lúc đó Mai Trục Vũ bước vào phòng, thấy cô đang lục lọi bèn hỏi: "Đang tìm gì thế ?"

Võ Trinh quay đầu lại nhìn cậu, "Ta đang tìm một bộ áo bào cổ tròn màu đỏ."

Thực ra cô có không ít y phục màu đỏ nhưng nếu tiểu lang quân thực sự tìm thấy bộ áo cô để quên dưới gầm giường lần trước, cậu chắc chắn sẽ hiểu cô đang nói đến bộ nào.

Quả nhiên, sắc mặt Mai Trục Vũ lộ rõ vẻ không tự nhiên, tai cậu đỏ bừng, lặng lẽ bước đến bên giường, mở chiếc tủ nhỏ gần đó và lấy ra một bộ áo bào được gấp gọn gàng, bên dưới còn có một lớp áo và...một món đồ khác của nữ tử. Cậu cẩn thận cầm bộ áo ấy đưa đến trước mặt Võ Trinh.

Võ Trinh không nhận lấy, chỉ hỏi: "Chàng có bao giờ nghĩ, tại sao dưới gầm giường mình lại có một bộ y phục như vậy không ?"

Mai Trục Vũ: "Ta không biết, nhưng ta nhớ đã từng thấy nàng mặc bộ này." Chỉ cần nghĩ đến điều đó, lòng cậu lại như có sóng gợn, cảm giác chiếc giường này dường như không còn thoải mái như trước, vì thế cậu đành cất nó vào tủ.

Nhìn vẻ mặt đỏ ửng cố tỏ ra bình tĩnh của cậu, Võ Trinh không khỏi cảm thấy dở khóc dở cười. Lang quân nhỏ hơi nàng vài tuổi này, bình thường thì chính trực, ngại ngùng, ngay cả làm những cử chỉ thân mật một chút thôi cũng khiến cậu bối rối. Ấy vậy mà đến ban đêm, cậu ở trên giường lại hung hăng đến lạ, sức lực mạnh mẽ đến mức khiến cậu cũng không ngờ tới, dấu vết trên eo cô vẫn chưa mờ hẳn.

Dĩ nhiên, ngoài những chuyện đó ra thì cô rất hài lòng, thoải mái đúng là rất thoải mái. Trước đây, khi Hộc Châu nói với cô về chuyện giữa nam và nữ, cô chỉ cười nhạt, cho là chẳng có gì thú vị, nhưng sau khi tự mình trải nghiệm, cô mới hiểu cảm giác thật sự lại khác xa tưởng tượng.

Mai Trục Vũ hoàn toàn không biết tân nương của mình đang nghĩ gì, cậu thấy cô không cầm lấy bộ y phục thì mở tủ, cẩn thận cất nó vào trong. Ai ngờ vừa đóng tủ lại, cậu đã cảm nhận được một lực kéo từ phía sau, vành eo bị siết chặt, Võ Trinh đã nắm lấy thắt lưng của cậu rồi kéo về phía giường.

Khi bị ấn ngồi xuống mép giường, Mai Trục Vũ vẫn chưa hoàn toàn hiểu chuyện gì đang xảy ra, "Sao vậy ?"

Một tiếng động nhỏ vang lên, Võ Trinh đã tháo thắt lưng của cậu, buông tay để nó rơi xuống đất, "Ngủ thôi." Võ Trinh mỉm cười kéo nhẹ cổ áo của cậu, dịu dàng nói.

Mai Trục Vũ thoáng sững sờ, vội đưa tay giữ lại bàn tay của cô: "Bây giờ là ban ngày, mới vừa qua giờ ngọ..."

Võ Trinh đã ngồi trên đùi cậu, một tay vòng qua cổ, cúi xuống cắn nhẹ vào vành tai đỏ rực của cậu, nhỏ giọng nói: "Nhưng mà ta muốn ngủ bây giờ." Cô chỉ muốn thử xem liệu ban ngày tiểu lang quân của mình có còn hung hăng như buổi tối hay không.

Nhưng Mai Trục Vũ lại một lần nữa giữ chặt tay cô, "Đợi đến tối được không? Giờ thì..." Võ Trinh không đợi cậu nói hết, cô khẽ xoay tay, dễ dàng thoát khỏi sự kiềm chế của cậu.

"Đây không phải nhà chàng sao, vì cớ gì lại không thể. Hơn nữa, có ai nhìn thấy đâu." Võ Trinh vừa nói vừa di chuyển, một tiếng kêu nhỏ bật lên khi Võ Trinh bị cậu đột ngột đẩy nằm ngửa ra giường, Mai Trục Vũ áp người xuống giữ cô dưới thân, giọng cậu trầm thấp khàn đặc, "Tối qua ta đã mạnh tay quá, lưng nàng vẫn còn bầm, giờ làm sẽ đau."

Võ Trinh bật cười rồi ngửa đầu, khẽ hôn lên má cậu: "Ta cứ tưởng chàng ngại đấy chứ."

Quả thực Mai Trục Vũ có chút ngượng ngùng nhưng trong lòng cậu thì ý muốn của bản thân so với suy nghĩ của Võ Trinh vẫn luôn cảm thấy không đáng kể. "Nàng sẽ đau đấy." Bốn chữ này thốt ra, giống như dòng nước sắp vỡ bờ, khiến cậu có cảm giác như mọi thứ đang sắp mất kiểm soát.

Võ Trinh đã cởi áo của cậu ra, "Vậy thì chàng nhẹ một chút."

Cuối cùng, Mai Trục Vũ vẫn không thể nhẹ nhàng như mong muốn, Võ Trinh hiểu ra rằng tiểu lang quân của cô không phải là dữ dội vào ban đêm mà là dữ dội khi hai người thân mật. Dù lần này cậu có nhớ phải nhẹ nhàng nhưng trong suốt quá trình, mỗi khi cần thì lại vô thức dùng thêm sức, đến khi không thể kiềm chế được nữa, cậu chỉ còn cách không ôm Võ Trinh nữa mà chống tay lên giường, nắm chặt chăn, không chạm vào eo hay vai cô.

Mai Trục Vũ đỏ mặt, có chút xấu hổ ngồi dậy mặc lại y phục rồi gọi người mang nước rửa mặt cho Võ Trinh.

Võ Trinh ôm chăn ngồi dậy, nhìn cậu một lúc lâu rồi tựa tay lên cằm, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi."

"Hả ?"

"Chàng không thích thế này nhưng ta vẫn ép chàng."

"Không có ép buộc, chỉ cần nàng vui là được." Mai Trục Vũ ngừng lại một chút rồi ngồi xuống bên giường, cúi đầu hôn nhẹ lên trán nàng, "Ta chỉ mong nàng vui vẻ, muốn làm gì thì làm." Giống như lần đầu tiên cậu gặp Võ Trinh, cô rực rỡ, lộng lẫy đến mức không thể rời mắt.

Võ Trinh vươn tay véo nhẹ cằm cậu, "Xem ra tiểu lang quân thật sự rất thích ta nhỉ ?"

Mai Trục Vũ gật đầu rồi rời đi. Võ Trinh bật cười một tiếng khi cánh cửa đóng lại, cô tự đứng dậy, mặc lại y phục rồi ngồi xuống gần cửa sổ trong thư phòng của Mai Trục Vũ. Cửa sổ này nhìn ra sân, có thể thấy gần như toàn bộ khu vườn. Võ Trinh bất ngờ phát hiện khu vườn xanh tươi của tiểu lang quân không chỉ có màu xanh. Ngoài hồ nước xanh bên ngoài còn có một bụi hoa xương bồ tím xanh và những bông hoa sen chưa nở, chỉ hé lộ một chút sắc hồng nhạt dưới nước, những chiếc lá sen vươn ra khỏi mặt nước, bên dưới là mấy con cá đỏ đang đuổi nhau, đuôi vẫy lên. Bên bờ là những bụi cỏ mọc hoang cũng có những bông hoa vàng nhạt đang nở.

Mặc dù không rực rỡ như vườn hoa trong sân của cô nhưng sự thanh nhã, tinh tế của nơi đây lại càng khiến người ta cảm thấy thoải mái và thư giãn hơn trong mùa hè oi ả này, Võ Trinh nằm ngủ trong làn gió nhẹ và mùi cỏ mùa hè, hoàn toàn thư giãn. Mai Trục Vũ trở về phòng thì nhìn thấy cô đã ngủ say, bèn lấy chiếc chăn mỏng nhẹ phủ lên người cô.

Võ Trinh xinh đẹp, hàng mi dài và cong, đôi mắt cô khi mở ra sáng ngời, khiến người khác phải nghĩ rằng một người như cô chắc hẳn phải sống thật tự do, phóng khoáng. 

Mai Trục Vũ đứng lặng người nhìn cô một lúc rồi đưa tay khẽ lướt qua khuôn mặt cô, đúng là như một giấc mơ, cô thật sự đã gả cho cậu. Mai Trục Vũ nhẹ nhàng nắm lấy tay cô rồi từ từ buông ra.

Dù đã là phu thê nhưng cậu hiểu rõ Võ Trinh luôn chu đáo và quan tâm đến cậu, nhưng cô chưa bao giờ có tình cảm giống như cậu đối với Võ Trinh. Cô thẳng thắn, vừa nhìn qua đã hiểu, cậu cũng nhận ra điều đó. Tuy nhiên hôn nhân có thể ép buộc nhưng tình cảm thì không thể. Cậu chỉ mong rằng những ngày tháng như thế này có thể kéo dài lâu hơn, để sau này dù Võ Trinh không muốn ở bên cậu nữa, cậu vẫn sẽ chăm sóc cô chu đáo.

Lễ thành thân của họ trôi qua không lâu thì đến tết đoan ngọ, cửa nhà đã treo lá ngải cứu và xương bồ vào ngày hôm qua, trong nhà cắt vài nhánh hoa xương bồ, bếp và những góc khuất của nhà cũng được xông qua bằng bó ngải cứu. Tối đó Võ Trinh ở lại trong nhà của Mai Trục Vũ, sáng hôm sau tỉnh dậy thì bên cạnh đã không còn ai, cô bò dậy mở cửa sổ phòng ngủ, nhìn thấy Mai Trục Vũ đang luyện kiếm trong sân sau.

Đây là điều mà Võ Trinh mới phát hiện ra hai ngày trước, cô từng tưởng cậu là một người thư sinh yếu đuối, ai ngờ lại có thể múa kiếm và còn rất điêu luyện. Dù chỉ cầm một thanh kiếm gỗ bình thường nhưng cô có thể nghe thấy âm thanh như tiếng binh khí va vào nhau từ trong những động tác của cậu. Cô tò mò hỏi thì Mai Trục Vũ đáp rằng trước đây có sư phụ võ cho cậu, Võ Trinh tưởng nhà cậu mời một thầy dạy võ nên không hỏi thêm. Nhiều gia đình quý tộc có con trai đều sẽ cho học võ từ nhỏ, mời thầy dạy võ để rèn luyện sức khỏe, điều này rất bình thường.

Với những thông tin mới này, cuối cùng Võ Trinh cũng hiểu được tại sao lang quân nhìn mảnh mai nhưng lại có sức mạnh lớn đến vậy. 

Tuy nhiên, đó chỉ là suy nghĩ của cô.

Võ Trinh tựa vào cửa sổ ngắm nhìn một lúc, khi thấy Mai Trục Vũ thu kiếm lại mới vẫy tay gọi cậu.

Mai Trục Vũ bước đến gần cửa sổ, Võ Trinh chìa tay ra. Mai Trục Vũ lau tay rồi nắm lấy tay cô.

"Ngày lễ Đoan Ngọ năm ngoái, chàng làm gì ?" 

"Ở nhà." 

"Nhạt nhẽo, hôm nay chàng đi theo ta, ta sẽ đưa chàng đi chơi, nhanh lên, thay bộ đồ khác đi, mặc bộ y phục cổ tròn màu tím kia."

Mai Trục Vũ làm theo, quay lại thì thấy Võ Trinh mặc bộ áo đỏ tròn cổ mà cậu từng cất giấu trong tủ nhỏ. Mai Trục Vũ ngẩn người, Võ Trinh bèn kéo cậu ra phố.

Hai người chưa ăn sáng, hôm nay dậy sớm nên mấy quán ăn sáng quanh phường Trường Lạc vẫn chưa đóng cửa, có những quán bán mì xào, mì nấu, có quán có một cái vạc lớn hấp bánh bột, bánh hấp, còn có quán nấu cháo đậu, mỗi quán có một món đặc sắc riêng. Võ Trinh ngửi thấy mùi thơm thì chọn một quán, đây là một quán làm bánh nan, chủ quán làm rất điêu luyện, đổ bột lên chảo, phủ thịt, bôi dầu rồi chiên vàng hai mặt, nhìn thôi đã thấy ngon miệng.

Nếu ai đang vội thì có thể mang theo vừa đi vừa ăn nhưng Võ Trinh và Mai Trục Vũ không vội, họ ngồi lại trong quán ăn. Vì là ngày lễ Đoan Ngọ, chủ quán còn tặng hai chiếc bánh ú và hai bát cháo thanh đạm.

Ăn sáng xong thì cổng phường cũng mở, Võ Trinh dẫn Mai Trục Vũ đi về phía hồ Khúc Giang.

Dù hai người cưỡi ngựa nhưng tốc độ không nhanh, mãi đến khi đến hồ Khúc Giang thì trời đã sáng. Vào thời điểm này, bờ hồ Khúc Giang đã tụ tập đông người, có người dựng đài, chuẩn bị biểu diễn các tiết mục xiếc, cũng có những nô bộc trang điểm xinh đẹp đang dựng lều dưới cây gần hồ, đó là những nô bộc của các gia đình quý tộc trong thành đến để giữ chỗ cho nữ quyến. Sắp tới sẽ có cuộc đua thuyền rồng, nếu không đến sớm để chiếm chỗ e rằng xung quanh sẽ đông nghịt người, lúc đó không chen nổi, không thể lại gần để xem cuộc đua thuyền được.

Những người dân trong ở các phường xung quanh cũng đến rất sớm, ai nấy đều mang vui vẻ, dẫn theo trẻ con, họ đã bận rộn rất nhiều trong năm qua, chỉ những ngày đặc biệt như thế này mới có thể đưa gia đình đi chơi. Những đứa trẻ do người lớn dẫn đi thì tiếng cười đùa vang khắp nơi, tay cầm bánh ý và trứng gà, trứng vịt đã luộc chín.

Võ Trinh thấy xung quanh có nhiều người đeo dây vải màu sắc sặc sỡ trên cổ tay bỗng nhiên nhớ ra gì đó, cô nhìn quanh một lát rồi phát hiện một bà lão mang giỏ, trong giỏ treo mấy sợi dây lụa màu sắc và những túi thơm thêu hình ngũ độc*. Võ Trinh tiến lại gần mua hai sợi dây lụa và hai túi thơm rồi cột một sợi vào tay Mai Trục Vũ, đồng thời treo túi thơm chứa bạch truật, bạch chỉ, ngải cứu và xương bồ lên cho cậu, "Suýt nữa quên mất cái này."

(*Ngũ độc: gồm bọ cạp, rắn, rết, thạch sùng và cóc, vào tết đoan ngõ sẽ vẩy nước hùng hoàng vào gầm giường, góc tường để trừ độc)

Mai Trục Vũ bỗng nở nụ cười, nhận lấy túi thơm từ tay cô, cúi người treo lên tay mình, miệng lẩm bẩm: "Không bệnh tật, không tai họa, mọi tà ma đều tránh xa."

----

Bánh bột hấp










Bánh hấp



Nhận xét

Bài đăng phổ biến từ blog này

[EDIT] Mai phu nhân sủng phu hằng ngày

[EDIT] Khánh Dư Niên